Bạch Nhiếp Thần ôm thân thể mền mại Từ Noãn ở trong lòng.
Cùng nhau ngắm trời, ngắm đất, ngắm trăng
Gió thoang thoảng se lạnh còn vương chút không khí của mùa xuân.
Anh mân mê bàn tay thon dài của Từ Noãn.
Hình như thiếu gì đó, ngón áp út khá trống rỗng.
Chợt Nhiếp Thần lại nhớ đến lời hứa 6 tháng kia.
Nó cũng sắp đến rồi, liệu Từ Noãn sẽ bỏ anh đi chứ?
“Bà xã” Vùi đầu vào hõm cổ hít hà hương thơm kia.
“Hửm” Từ Noãn ngước mắt trong veo nhìn anh.
“Anh…anh biểu hiện tốt chứ?”
Từ Noãn có chút bối rối cứng người.
Nhiếp Thần cũng nhận ra cô đang bối rối khiến tâm trạng anh trở nên giao động, anh càng ôm chặt lấy cô, vùi đầu trốn tránh ánh mắt kia.
Lại có bàn tay len lỏi vào những sợi tóc đen láy kia.
Từ Noãn xoa đầu anh
“Rất tốt”
Nghe được hai từ mình muốn nghe lại khiến tâm trạng anh lần nữa bay lên tận trời xanh, rộn ràng.
“Nhưng….”
Dường như Từ Noãn rất biết cách thao túng tâm lý anh.
Cô nhìn vào đôi mắt đang vui mừng kia phút chốc lại giật mình trở nên lo lắng, vừa thấy buồn cười lại còn thấy đáng thương.
“Anh quá khoẻ.
Mệt chết em rồi.
Nếu còn ức hiếp em.
Em suy nghĩ lại sẽ xin đi đâu công tác thật xa”
Từ Noãn tựa đầu vào ngực anh trách móc.
Hai người ngồi trên cùng ghế lái, tuy có chen chúc nhưng lại cảm thấy ấm áp hơn bao giờ.
Trái tim hồi hộp của Nhiếp Thần mới được thả lỏng.
Anh cong khoé môi cười đắc chí.
“Không phải đàn ông vừa giỏi về phương diện đó vừa đẹp trai như anh đều khiến chị em chết mê chết mệt à.
Sao em lại chê anh thế?” Anh đưa tay vào quần cô lại bóp mông một cái.
“Chê.
Anh quá biến thái”
“Haha…Không phải em cũng rất sung sướng đó sao.
Rên la khóc lóc to như vậy kia mà”
“Cái miệng này không nói được lời nào hay ho” Từ Noãn bóp lấy miệng anh lắc lắc.
Nhiếp Thần nâng cằm cô đặt lên môi một nụ hôn ngọt ngào.
“Bà xã em là nhất”
Hai người cười khúc khích không vì chuyện gì cả.
Chỉ là cảm giác tâm trạng rất tốt.
“À đúng rồi.
Chuyện ban nãy…” Từ Noãn chưa nói xong đã bị Nhiếp Thần chiếm lấy bờ môi.
“Không cần em giải thích.
Anh tin tưởng em vô điều kiện”
“Không được chuyện này anh phải biết”
“Ừm.
Vậy em kể đi.
Anh nghe”
“Anh có nghĩ chồng cô út làm ăn phi pháp không?”
“Anh không biết”
“Ban nãy em nghe được nội dung rất kì….” Sau đó cô kể lại những gì mình đã nghe được.
Song sau đó còn giải thích vì sao bị cưỡng hôn.
Nhiếp Thần gương mặt rất chăm chú chuyên tâm nghe Từ Noãn kể hết chuyện.
Kể xong anh lại thưởng cô một nụ hôn.
Siết chặt cô trong lòng anh âu yếm nói.
“Từ Noãn anh thật sự rất hạnh phúc”
“Vì chuyện gì?” Từ Noãn khó hiểu không lẽ anh hạnh phúc khi cô bị người khấc hôn???
“Em cuối cùng cũng chịu tâm sự với anh chuyện trong lòng em”
Nghe anh tha thiết cô cũng bị làm cho cảm động.
Tên này thật biết khiến người ta động lòng.
“Không phải đâu.
Em chính là sợ bị ám sát” Không nhịn được phải chọc anh ấy.
“Không phải em muốn tâm sự với anh sao?” Nhiếp Thần rũ mắt
“Biểu cảm gì thế này? Không phải anh nên nói là sẽ bảo vệ em sao? Anh đây là không thương em” Từ Noãn giả vờ yếu đuối thút thít nép vào lòng anh.
Phát hiện ra mình hiểu lầm.
Con tim của Nhiếp Thần lại nhảy nhót anh ghì chặt đầu cô vào người mình.
“Bảo vệ phải bảo vệ.
Có chết anh cũng sẽ bảo vệ em”
“Thật giỏi biết nịnh mà.
Thưởng cho anh” Từ Noãn chủ động hôn.
Anh hôn em rồi em hôn anh.
Phải đến qua nửa đêm cả hai mới về nhà.
Nhiếp Thần không biết lại ăn nhầm thuốc tráng dương bổ thận gì lại đánh vào phòng tắm “làm” Từ Noãn một phen nữa.
*
Nửa đêm hôm đó tại một quán bar trong thành phố.
Minh Tử uống rượu hết ly này đến ly nọ.
Anh uống tưởng chừng như mình đang nốc nước.
Độ mạnh của rượu cũng không làm anh nhíu mày một cái.
Bao nhiều lần anh đã dặn phải từ bỏ.
Từ Noãn là chị dâu mình.
Vậy mà đêm qua còn dám lợi dụng cơ hội cưỡng hôn người ta.
Thâm chí anh còn xảy ra phản ứng
Từ Noãn liệu có chán ghét anh.
Chuẩn bị uống thêm ly nữa đã có bàn tay đưa ra đoạt lấy chiếc ly từ tay anh.