Nhà hàng này chính là một nhà hàng chuyên bán lẩu các món, xung quanh bao trùm bởi một mùi khói lẩu bay nghi ngút, hảo thơm, bàn ghế xung quanh huống hồ đều đã muốn có người ngồi, đông nghẹt người ồn ào náo nhiệt. Lãnh Dật ngồi ở một góc kia nhìn thấy bọn họ tiến vào liền vội vàng hướng tay ngoắc ngoắc gọi hai người đến, hắn nhìn thấy khuôn mặt mắt hít lại miệng cười ngây ngốc của cậu, rồi lại nhìn sang khuôn mặt của Lãnh Tĩnh ở ngay bên cạnh, trong lòng không khỏi âm thầm buồn cười một cái. Aizzz, quả nhiên a, người này đối với mấy nơi náo nhiệt như vậy thật chẳng có mấy vừa lòng, lông mi dựng thẳng lên, hai mắt căng lên như đang đi bắt trộm, nhìn thế nào cũng giống như muốn đi gặp Cừu Gia không bằng.
“Anh, học trưởng, hai người tới rồi.” không đợi cho hai người bọn họ ngồi vào chỗ của mình thì Lãnh Dật đã vội vàng đưa cho mỗi người một quyển thực đơn, cứ giống như là sợ hai người này sẽ tự dưng đổi ý mà chuồn khéo đi vậy a, “Mau gọi món ăn đi, ha ha.” Lãnh Tĩnh đứng một bên cảm thấy như nhức cả đầu, liền mặt nhăn mày nhíu một phát đầy uy hiếp, nhưng lại ra vẻ vô biết, cậu mới ngượng ngùng chèn vào thêm một câu, “nhiều người, chúng ta nên sớm gọi món, sớm dùng bữa đi”, nói xong thì tự giác ngồi vào một chỗ. Còn Bạch Trạch hắn thực tự nhiên ngồi xuống ở phía đối diện hai huynh đệ này, bởi vì vốn nghĩ hai huynh đệ hắn hẳn cũng sẽ là giống như lần trước ngồi cùng nhau đi. Y liếc mắt nhìn hai người một cái, cuối cùng lại đi đến ngồi ngay bên cạnh hắn.
Anh cậu quả nhiên là sinh khí rồi a, Lãnh Dật một bên mồ hôi lạnh chảy ròng ròng thầm nghĩ. Hôm nay cậu chính là mở tiệc cáo biệt cho nên đương nhiên là muốn phải náo nhiệt một chút thì mới tốt, lại càng chẳng muốn cùng với ca ca ngồi trong nhà hàng cao cấp hết sức im lặng thưa tiếng mà cùng nhau ăn cơm tây, mạnh ai nấy ăn chẳng nói một lời, rồi lại mắt to đối mắt nhỏ không chút hào hứng. Trong lòng nghĩ mời học trưởng đến hôm nay quả là quá đúng, ít nhất là có thể cùng hắn trò chuyện này nọ, bớt lạnh lẽo được một chút chứ chẳng ít đâu. Vốn là còn có định mời thêm bạn gái cậu là Từ Hiểu Vân đến sẵn tiện gặp đại ca cậu một lần luôn, nhưng mà nàng lấy cớ này cớ nọ lui binh, một chút cũng chẳng dám tiến, bình thường cũng không dám đi đến nhà của cậu chơi, lại càng chẳng cần phải nói đến chuyện mời đến cùng nhau ăn cơm này nọ.
Bạch Trạch thấy Lãnh Dật một bộ dạng kinh sợ thì cũng có chút thấu hiểu cậu, tiểu tử này là ỷ vào chính mình gần xuất ngoại mới dám bố láo xúc phạm người có quyền thế là ca ca của cậu a, dám chọn cái nơi như thế này mà mời y ăn cơm, y không tức điên mới là lạ. Bất quá cũng may mắn cậu cũng biết chọn lựa nhà hàng ấy chứ, khá khen cho chọn trúng một nhà hàng lẩu truyền thống đỉnh như thế này, tấm tắc khen ngợi nga. Đứa nhỏ đáng thương này, quên đi, để ta giúp cậu một phen vậy.
“Lãnh Dật, cậu cũng thích ăn lẩu hả?”
Quả nhiên, Lãnh Dật nhãn tình bỗng nhiên sáng rỡ còn hơn cả đèn pha xe ô tô, “Học trưởng anh cũng thích?”
“Thích a,” hắn cười tủm tỉm, nghênh đón ánh mắt hào hứng của Lãnh tiểu đệ, “Nhà hàng lẩu này thực đơn phong phú có thể lựa chọn món mình thích này, lại còn phương tiện lại vệ sinh, quả không tồi a, hiện tại những người trẻ tuổi ai cũng đều thích a. Bất quá…..”
“Bất quá cái gì?” Cuối cùng cũng có người nghĩ giống như mình a, Lãnh Dật vội vàng hỏi.
“Bất quá tôi càng thích lẩu truyền thống hơn như thế này, vừa ăn vừa hưởng thụ náo nhiệt, rất có bầu không khí a. Về sau khi hai người đến nhà tôi, chúng ta có thể cùng nhau ăn lẩu.”
Lãnh Dật không phải không có chút kinh ngạc, liền mở miệng, “học trưởng anh còn có thể nấu lẩu sao?” Nói xong, ngay cả Lãnh Tĩnh cũng quay đầu sang nhìn hắn, hỏa khí trên người y cũng dần hạ xuống một chút, không có còn vùn vụt bốc cháy nhu khi nãy nữa.
“Này có gì khó đâu, lần sau tôi làm món lẩu cá hoa cúc sở trường của tôi đãi hai ngươi một bữa. Món này, ngon mà không tanh, mùi thơm ngát xông tận vào mũi, hai người nhất định sẽ thích cho mà xem.” Nói hắn am hiểu mĩ thực quả là không sai, càng nói hắn càng nhịn không được mà mặt đỏ mèo khen mèo dài đuôi.
“Học trưởng quả là hảo xa xỉ nha, một nhà một người mà còn nấu lẩu ăn.”người biết nấu nướng chính là rất tốt a, giá như Hiểu Vân cũng giống như học trưởng vậy thì cậu quả nhiên là lộc bay vào nhà rồi còn gì.
“Ngốc tử, làm sao lại một mình được?” Ân? Đột nhiên sao lại có cảm giác ánh mắt Lãnh Tĩnh nhìn hắn lạnh thêm vài phần vậy?, “Còn có Hoa Hoa của nhà tôi, cùng tôi ăn a.”
Lãnh Dật cúi hạ đầy, đầu năm nay người không vằng mèo a, “Học trưởng, nhà anh nuôi mèo mà còn nấu cho nó ăn nào là dược thiện nào là lẩu cá, anh xem ra đem mèo của mình biến thành lão bà luôn rồi?”
Bạch Trạch ngồi thẳng người trên ghế, nghiêm trang mà trả lời, “Tôi cũng muốn nó giữa đêm khuya mười hai giờ biến thành một mỹ nữ tới tìm tôi, bất quá, Hoa Hoa nhà tôi lại là giống đực a. Ân, tôi sẽ gọi món lẩu nấm đi.” Hắn một bên vừa nói chuyện vui một chút một bên gọi món ăn. Nhìn về phía Lãnh Tĩnh ngồi bên cạnh nãy giờ, người này từ lúc tiến vào đã chẳng thèm nói đến một câu, cứ dài mặt ra như thế, thật sự là tùy hứng.
Lãnh Dật cũng vẻ mặt khẩn trương nhìn y, y nhanh chóng nhìn lướt qua thực đơn rồi dùng thanh âm trầm thấp nói, “giống hắn”. Nói xong thì vẫn khoanh tay ngồi đó không phí thêm một lời.
Lãnh Dật ngồi thở dài một hơi, thật là cảm kích nhìn Bạch Trạch hắn một cái, chính mình gọi lẩu bò, sau đó còn gọi thêm một đống món ăn khác, lại còn hỏi thêm hắn có còn muốn ăn thêm gì không, hắn chỉ lắc đầu cảm thấy cậu gọi món như thế chí ít là dành cho mười người ăn chứ chả có ít ỏi gì đâu a. Hắn không biết, kì thật Lãnh Dật lo lắng chính là hắn gọi càng nhiều món thì anh cậu dù không thích nhưng vẫn luôn nghe theo, này có thể nói là y coi trọng hắn đi.
Món ăn cũng từ từ được đưa tới, bọn họ liền bắt đầu không còn nói chuyện thêm. Trong lúc hắn đi đến khu chọn lựa nguyên liệu phối lẩu, do dự một chút lại chọn thêm một phần cho Lãnh Tĩnh. Lúc ngồi xuống trở lại rồi, hắn lại thực tự nhiên tự tay lấy nguyên liệu đã phân điều tốt đưa cho y, còn thuận tiện hỏi y: “Muốn cay hay không cay?” Hắn hoàn toàn là phối theo khẩu vị của chính mình, không biết y ăn có hợp miệng hay không đây?
Lãnh Tình nhìn nồi lẩu trước mắt thì sợ sệt một chút, hỏi lại hắn, “Thêm vào có sao không?”
“Bỏ thêm một chút ăn sẽ ngon hơn.” Nói rồi còn dùng đầu đũa chấm chấm vào trong nồi nước dùng một chút, lại đưa đầu lưỡi ra nếm nếm, ân, hương vị cũng không tệ lắm.
Y nhìn theo động tác của hắn, mặt cũng không có đổi sắc, cũng không thèm nhìn tới gia vị ở trước mắt, cũng không nếm vị thế nào, trực tiếp liền ra ngay một quyết định, “Kia cho tôi thêm một ít.”
Vì thế hắn lại đứng dậy đi lấy cho thêm ớt cho y, không có nhìn ra y đang ngồi ở chỗ này mà nhếch lên khóe miệng.
Lãnh Dật bất khả tư nghị nhìn thấy hai người ăn ý giúp đỡ tương trợ lẫn nhau như vậy thì tròng mắt thiếu điều muốn bung ra ngoài a. Rốt cuộc hai người này là có chuyện gì xảy ra? Có phải là đã thương lượng trước không, chứ nếu không thì từ khi nào lại trở thành tốt đến như vậy chứ? Huống hồ, anh cậu lại một mực thuận theo, một câu cũng không cãi, thái độ nhiệt thiết như vậy, chuyện gì đang diễn ra trước mặt cậu vậy a? Nghĩ nghĩ, nhớ lại từng chi tiết diễn ra từ nãy giờ nha, ân, từ lúc mới vào đến giờ thì anh trai mặt lạnh của cậu thái độ đối với Bạch học trưởng quả là rất quỷ dị a, học trưởng vừa nói thích ăn lẩu, anh cậu liền dịu đi không ít, ít nhất là cũng không có giống như trước kia chỉ cần không vừa ý là liền phất tay áo bỏ đi để lại một mình cậu ngồi há miệng ngáp gió. Khả nghi, khả nghi nga, nói cho cùng thì Bạch học trưởng thật sự là không tồi a, cư nhiên thực sự trở thành bằng hữu của anh cậu luôn rồi? Nhớ lại tình cảnh ngày trước lần đầu tiên cậu cùng anh trai tới nhà học trưởng thăm hỏi, lúc mà học trưởng mở lời mời anh cậu làm bằng hữu, cậu ở trong nhà bếp thiếu chút nữa làm rớt cái chén xuống đất. Quả là không uổng công cậu khi đó cố nén bệnh tim tái phát mà đối với anh trai mặt lạnh của cậu ba ngày ba đêm nối dép đi năn nỉ không ngớt từ trong nhà ra ngoài ngõ, người đi đường đưa mắt khinh thường cậu vô số a.
Lúc bắt đầu ăn, Lãnh Dật vẫn là mang vẻ mặt có chút đăm chiêu nhìn hai người, càng xem càng thấy quỷ dị, càng xem càng muốn ngẩn người.
Hắn không khách khí gắp lấy nguyên liệu mình thích vỏ vào trong nồi chử lẩu của chính mình, ánh mắt ngắm người bên cạnh cư nhiên không nhúc nhích, chính là lạnh lùng nhìn nơi nơi trước mắt đều toàn là đồ ăn, toàn là thịt. Hắn trong lòng cũng chẳng khác gì y đâu, nhưng cũng lại nói, ngay lúc gấp đĩa rau của mình vào chử thì cũng gấp thêm một phần vào trong nồi của y, chờ cho chín nhừ vừa ăn thì đương nhiên đối y mà nói, “chín rồi, mau ăn đi. Gia vị tôi nêm nếm vào cũng không tệ đâu, nếm thử chút đi.” Y do dự một giây sau cư nhiên cũng thật sự cầm lấy đũa, nhìn theo hắn làm thế nào thì y làm ngay y như thế đó, bắt đầu ăn. Vừa ăn hắn vừa sát bên người y nói cái này ngon cái nọ không tồi, cái kia dinh dưỡng, anh ăn nhiều một chút, ân, mọi việc cứ như thế mà tiến hành trước mặt đại chúng nhân dân.
Lãnh Tĩnh đối với mấy thứ hắn bỏ vào trong nồi của y đã số đều là yên lặng tiếp nhận, không có nói ra dị nghị không thích hay là thích, cũng không có nói thêm bất kì cái gì khác. Y nhìn đến trong ánh mắt hắn lộ ra một vẻ ‘ô, trẻ nhỏ dễ dạy’ đối y, y cũng nhịn. Y hiện tại chỉ có thầm nghĩ mau ăn xong rồi rời đi cái nơi ồn ào này a. Tuy rằng nội tâm của chính mình ẫn nhẫn có hơi chút phức tạp, nhưng mà càng nhìn đến mấy cái lưng người cao cao ở mấy bàn kia, cộng thêm mặt mày hít hà nóng hổi tranh cãi ầm ỹ thì y ngay một chút cũng chẳng có tâm tư mà nghĩ lại.
“Học trưởng,” Lãnh Dật dừng một chút, thần bí hề hề đưa mắt nhìn y, ngậm ngùi chống lại ánh mắt sắc bén của y, lại nhanh chóng đưa mắt nhìn sang hắn hỏi, “Anh cùng anh trai em từ khi nào trở nên thân thiết như vậy?” Cậu không có can đảm đi hỏi y, mà vốn là cũng biết cho dù có hỏi y cũng sẽ chả có trả lời đâu, mà trong lòng thì tò mò muốn chết, lại ỷ đến chính mình chuẩn bị đi nước ngoài cho nên cũng chả sợ hãi, lại còn thêm Bạch Trạch hôm nay ở đây, đại ca cậu như thế nào có thể đem cậu chém thành tả tơi chứ, cuối cùng vẫn là ăn gan hùm vào mà hỏi.
“Ha hả, cậu hỏi anh cậu ý.” Hắn lộ ra vẻ mặt thâm trường nhìn về phía y, “Chúng ta từ khi nào thì vừa mắt nhau?” trưng ra vẻ mặt bát quái chờ đợi y trả lời.
Không khí tại bàn ăn lập tức trở nên quỷ dị không ngừng, Lãnh Dật nghe được câu trêu ghẹo từ hắn thì không khỏi hoảng hốt nhìn về phía y, còn y thì lúc hắn vừa mới nói xong thì gác đũa, trưng ra một nụ cười ‘ngoài cười nhưng trong không cười’, lộ ra hàm răng trắng bóng, nhìn chằm chằm vào mắt hắn, “Chuyện này phát sinh đột nhiên, tôi cũng trở tay không kịp.”
Tự nhiên Lãnh Dật thấy da đầu run lên từng trận, giống như bị âm phong thổi xẹt qua một cái vậy, trong lòng không khỏi lập lại một câu —— học trưởng, ngươi xong đời rồi.
Mà hắn thì đối với loại áp suất tự nhiên hạ thấp này thì không hoàn toàn cho là thật, đối với hắn mà nói, phóng thích lãnh khí ra xung quanh chính là cách sống của y, hơn nữa còn là tùy thời tùy chỗ, hắn không cần phải để ý tới làm chi a. Cho nên chính là đơn giản nhún nhún vai, tiếp tục đem một miếng nấm viên bỏ vào trong miệng nhai nhai, chậm rãi đối cậu mà nói, “Xem, anh ấy cũng không nói được khi nào, chính là tự nhiên mà liền xảy ra.” Miệng bây giờ đang bận nhai, cho nên cũng lười đối cậu mà nói rõ quá trình hai người quen biết nhau, hơn nữa hắn cũng thấy nói ra thực mất mặt, đương nhiên cũng không nghĩ nói.
Toàn mặt Lãnh Dật đều đã tái đi không còn giọt máu đọng lại rồi, biểu tình vừa nãy của đại ca quả thực là rất ư khủng bố a, giống như là phải ăn thịt người thì mới cam, tuy rằng không phải là đối với cậu nhưng khả cũng cảm thấy được chính mình có thể biến thành thức ăn cũng không phải là quá xa đâu. Hiện tại cậu chính là run rẩy sợ hại, cũng không dám hỏi thêm gì nhiều, tuy rằng hai ngày nữa là đã rời đi rồi, chính là không có chút nào nghi ngờ nếu giờ này mà ngu đi đắc tôi với ca ca cậu, y cũng có đủ khả năng làm cho cậu ở nước ngoài ‘sống không bằng chết’ chứ chẳng chơi đâu.
“Học trưởng, anh gần đây có phải là rất bận rộn nhiều việc hay không?” Ngày đó gọi điện thoại cho hắn nói chuyện cứ phải vội vội vàng vàng. Cậu quyết định vì mạng nhỏ của mình mà suy nghĩ, vẫn là nên tán gẫu một chút chuyển đề tài an toàn để bảo toàn tánh mạng, này chính là sáng suốt, ca ca sẽ không thể trêu vào.
“Thời tiết nóng nực, nhiều người đến khám hơn, cho nên cũng bận một chút.”
“Nga, trung y viện cũng bận như vậy sao?” Đa số người không phải đều có thói quen đi theo tây y chữa trị sao?
“Thật ra đại đa số bệnh nhân vẫn là đi khám ở bệnh viện tây y, bởi vì một số chứng bệnh thông thường chữa theo tây y thì quá trình tiện lợi, hiệu quả trị liệu cũng cao, uống thuốc vân vân và vân vân cũng khá là thuận tiện. Bất quá cũng không nên xem thường trung y nga, trung y chú ý biện chứng, rất nhiều chứng bệnh bệnh khó chữa có thể phối hợp với trung y trị liệu, thường thường làm ít công to, tuy rằng hơi lâu một chút nhưng lại có thể trị hết, cải thiện khí huyết lưu thông lại bình thường cho nên hiện tại nhiều người hiểu tình trạng bệnh của bản thân, hoặc là bệnh lâu khó chữa được thì đều đến trung y khám thử, tìm kiếm một phương pháp chữa trị khác. Thế nào, muốn hay không tôi ngày nào đó cũng châm cứu cho cậu một chút?”
“Toàn thân cắm đầy châm? Có phải đau lắm không a?
“Cậu sao lá gan nhỏ đến như vậy, Hoa Hoa nhà tôi còn chưa nhát đến như vậy nữa là.”
“Cái gì?” Lãnh Dật mở lớn mắt mà nhìn hắn, “Anh còn châm cứu cho cả mèo sao?” Lãnh Tĩnh một bên cũng ngừng động tác, không phải là không có tò mò mà nhìn hắn.
“Các người ngạc nhiên như vậy làm gì?” Nhân thế các nơi che kín kinh lạc huyệt vị, mèo cùng chó cũng giống nhau, đương nhiên là có thể châm cứu.”
“Chính là, chính là cho dù chúng nó có, kia cùng với người cũng không giống với đi.” Cậu cảm thấy được chính mình đang bị sốc nặng a.
“Đương nhiên là không giống với, bất quá vẫn là có chút tương thông. Hiện tại bên ngoài có cả bệnh viện thú y cũng đã muốn bắt đầu dùng trung y trị liệu cho rồi còn gì, nghe nói hiệu quả tốt lắm, rất nhiều chó mèo bị bệnh cũng chữa theo cách này liền dần dần tốt lắm, một ít bệnh nan y cũng có thể chữa khỏi a. Tôi bởi vì chính mình có chút hứng thú cho nên mới theo đó nghiên cứu một chút.” Hắn giải thích khá dễ hiểu, nhưng mà hai huynh đệ Lãnh gia thì toàn bộ trưng ra một mặt ‘những điều kì thú hiếm được thấy qua’.
Ai ngờ đâu Lãnh Dật cư nhiên sắc mặt trắng bệch mà mở miệng, “Con mèo tên Hoa Hoa của nhà anh cũng thật là đáng thương, tuy rằng ăn ngon nhưng cuối cùng lại trở thành vật thí nghiệm mỗi ngày bị châm a.”
Bạch Trạch hắn giật giật mày, “Không phải vậy a, châm cứu không có đau, mà cũng chẳng có cần mỗi ngày bị châm, lại cũng không phải là cắm đầy toàn thân. Trừ phi đụng tới bác sĩ thiếu kinh nghiệm hoặc là thân thể có tố chất không tốt thì mới cảm thấy hơi hơi đau một chút thôi. Cậu thật vô dụng nga, lớn vậy mà còn sợ chích.” Hắn vẻ mặt ghét bỏ một sạng, trấn định tự nhiên tiếp tục nói, “Về sau có cơ hội, tôi cho anh cậu thử qua châm cứu một chút, cậu lúc đó hỏi hắn xem là đau hay không đau.”
Lãnh Dật bị đơ miệng rồi, không có nói được nữa. Học trưởng thực là một người thực thích giáo huấn a, bị hắn nói đến như vậy rồi thì cậu còn có thể nói cái gì đây, nơi này căn bản không phải là để nói mấy chuyện chích tiêm như này a. Sau lại cảm thấy sợ tới, cho anh cậu bị gắm đầy kim tiêm ư, trong lòng cậu liền không yên chẳng dám lên tiếng, ai ngờ đâu ———
“Hảo” Lãnh Tĩnh mặt không chút thay đổi nói đúng thêm một câu ngắn gọn trong ngày.
Yên tĩnh, cằm ai đó chạm phải mặt sàn, một người nửa ngày không phát ra thành tiếng, nhưng một khi đã nói thì lại giống như sấm rền ngang tai làm chi cậu thật sắp không phân rõ phương hướng nữa rồi, đại ca cậu cư nhiên cứ như vậy nhẹ nhàng đồng ý? Hắn một bên cũng vẻ mặt hồ nghi xem xét thái độ của y, vừa nãy là hắn muốn thử y một chút, vốn cũng chẳng có ôm mấy hi vọng gì, chính là, y đáp ứng rồi?
Bạch Trạch lấy lại tinh thần thừa thắng xông lên mà mở miệng, “Vậy nói rồi, khi nào rảnh tôi liền đến tìm anh.”
Lãnh Tĩnh từ chối cho ý kiến, cũng chẳng có phản đối, coi như là đáp ứng.
Sau đó ba người đều có một chút trầm xuống, trên bàn ăn lập tức không còn chút động tĩnh nào cả. Sau đó không lâu thì một tiếng kinh ngạc goi tên “Bạch Trạch?” từ đâu đó vang đến đánh gãy bầu không khí trầm mặc hiện hành.