Một bản tình ca đã xướng xong làm lòng người rung động đến tâm can, cả nhà hàng thoáng chốc chìm vào trong im ắng không một tiếng động, sau lại vang lên một tràng pháo tay nồng nhiệt tán thưởng không ngớt. Ấy thế mà nữ hài tử kia còn thêm lớn mật lớn gan mà mời hắn đàn thêm một bản để mọi người được dịp lắng nghe thêm.
Hắn chỉ là mỉm cười trầm giọng nói lời cảm ơn mọi người đã lắng nghe và yêu thích, nhưng cũng sẵn xin mọi người thứ lỗi vì không thể thực hiện thêm yêu cầu của mọi người. Hắn chỉ đơn giản là chậm rãi trở về chỗ ngồi mà thôi. Thật ra hắn cũng không phải là người thích khuấy động ca hát vui vẻ đâu.
Lãnh Dật trưng ngay ra hai con mắt mở to ngưỡng mộ hắn, chiếu thẳng lên trên mặt hắn, “Học trưởng, không ngờ anh còn biết chơi dương cầm nha” Hát cũng hay đến như vậy nữa cơ, còn có cái gì mà hắn không biết làm a? Người này đúng là cho người ta gặp vào liền chết lên chết xuống mà. Nhìn hắn bề ngoài thì tám trên mười là thuộc về nữ tính ôn nhu xinh đẹp làm cho cậu trong lòng không khỏi hâm mộ cùng đố kị, không lẽ đây chính là sự khách biệt của thiên tài cùng phàm nhân sao? Rất đả kích lòng người a~
“Lúc trước có học qua một chút” Bạch Trạch không cho là đúng, liền đưa mắt nhìn sang bên cạnh mới thấy ánh mắt Lãnh Tĩnh cư nhiên đang dán chặt vào hắn làm hắn có chút cảm giác bồn chồn như đứng đống lửa như ngồi đống than. Hai người bọn họ là con nhà có tiền chịu sự giáo dục tinh anh từ nhỏ, hắn có chút tài nghệ nho nhỏ như vậy cũng là thực bình thường đi, “Tôi nghĩ dự định muốn làm một case nhỏ, hai huynh đệ hai người có chịu giúp tôi không a?” Thấy Lãnh Dật bộ dạng ôm đầu hâm mộ mà nhịn không được liền trêu ghẹo cậu một chút.
Cậu lắc đầu, mặt có chút đỏ lên, “Em đối này không dám hứng thú đâu”, thần đồng của nhà cậu phải là nói đến anh trai của cậu kìa, chứ cậu cha sanh mẹ đẻ ra đã vốn có tư chất nô độn, mấy loại nghệ thuật đàn dương cầm, vi-o-lon, nhạc giao hưởng này nọ cậu cùng anh trai từ nhỏ đã được học qua, tiếp xúc không ít, nhưng mà chính là cậu chả có năng khiếu trời bạn, hơn nữa lại thiếu mất chữ hứng thú cho nên học cũng như không học, nước đổ đầu vịt mà thôi a. Năm cậu mười tuổi thì có một lần lúc cậu ở trong phòng nhạc luyện đàn thì anh cậu đột nhiên đi vào lạnh lùng nhìn cậu hai giây, cũng không có ngẩng đầu lên mà nói, “Tiết lão sư mỗi ngày đều dạy trâu đánh đàn đã là khổ rồi, hiện tại tôi đây phải chịu đựng nghe trâu đàn, thầy nói tôi phải làm sao bây giờ?” Chỉ là một câu nói nhẹ nhàng thôi nha, nhưng cũng đủ làm cho cậu đứng một bên thở cũng không dám thở, chỉ là tim đập ầm ầm, mặt cắt không còn giọt máu. Lúc đó anh cậu vẫn chưa có bị vỡ giọng cho nên thanh âm nói ra vẫn mang chút lanh lảnh của nữ tử, thanh mà cao làm cho cậu liền liên tưởng đến nữ quỷ tóc tai bù xù muốn lấy mạng người ở trong trò chơi quỷ đảo a. Cậu khi đó nghĩ đến thôi cũng đã muốn bị dọa cho phát khóc, mà mẹ đứng ở ngay cửa cũng không dám ý lên tiếng đưa ra ý kiến ý cò gì thêm. Sau đó chẳng nói đến lòng tự tin học đàn của cậu mà ngay cả dũng cảm chơi đàn cũng chẳng có, cậu làm sao còn dám tiếp tục làm trâu đánh đàn cho anh cậu nghe đây? Nhớ tới đoạn kí ức máu lửa này làm cậu ngay trong tâm liền muốn chết sớm đi cho đỡ sợ. Nói đến case nhỏ gì kia thì có lẽ cũng chỉ có thể nhờ ca ca cậu thôi, y từ nhỏ học cái gì cũng nhanh, tuy rằng tình tình quả thật rất khủng bố nhưng chính là tuyệt đối có thể xưng được với hạng nhất lưu a.
Lãnh Dật nghĩ nghĩ, vẫn là mở miệng, “Tuy rằng em sẽ không, nhưng mà anh em chắc sẽ đồng ý” Này cũng coi là nể tình mặt mũi nhà mình đi. Tuy rằng anh cậu sẽ không giống như học trưởng mà vừa đàn vừa hát, chính là chỉ đàn thôi thì khẳng định sẽ không có vấn đề gì đâu.
Hắn thật không nghĩ sẽ nghe được câu trả lời kì quái như vậy a, cho nên chỉ nhún nhún vai, cũng không có chú ý đến mọi người xung quanh sau khi nghe hắn đàn hát xong thì xì xầm khen ngợi hướng ánh mắt tán thưởng mà nhìn hắn. Ai, mấy loại cảm nhận này, hắn vẫn là có chút trì độn một chút.
Lãnh Tĩnh trong lòng buông lỏng, đối với biểu tình lạnh nhạt của hắn thì cảm thấy thực vừa lòng. Y nhìn thấy hắn dùng khăn ăn chùi miệng thì nhìn lướt qua cả đại sảnh vẫn là náo nhiệt như trước, nặng nề mở miệng, “Ăn xong rồi?” Này là hướng hắn hỏi, hoàn toàn xem nhẹ ở đây vẫn là còn có một người khác đang ngồi a.
“Ừm” hơi có chút điểm xanh, tuy rằng vẫn còn có chút lưu luyến không rời, bất quá vẫn là không cần phải miễn cưỡng ở lại. Hắn quyết định thu dọn đồ dùng, bởi vì nhìn đến Lãnh Tĩnh y đã muốn bỏ chạy lấy người lắm rồi a.
Nghe vậy cho nên Lãnh Tĩnh rất nhanh gọi bồi bàn tính tiền, đứng dậy chuẩn bị rời đi, “Đi thôi.”
Xem ra nhẫn nại của anh cậu đã muốn hết rồi, tuy rằng cậu vẫn là còn có ‘sức chiến đấu’ thêm, bất quá vẫn là không nên khiêu chiến với tính nhẫn nại của anh trai cho nên cậu cũng ngoan ngoãn đứng dậy mà đi theo.
“Khoan đã.”
Lúc đã đi được một đoạn thì lại có một giọng nữ hài tử gọi bọn họ chờ một chút. Hắn quay đầu lại, nhìn thấy cô gái ban nãy tặng hoa hồng cho hắn. Cô vì chạy nhanh, tiếng giày cao gót cứ như thế nện cộp cộp liên thanh vang lên, thở hổn hển mà nói, “Anh từ từ, có thể cho tôi số điện thoại để liên lạc được không?” Nói xong thì khẽ quay mặt nhìn hai cô gái ngồi ở bên bàn nọ, một cô ngay lập tức ngượng ngùng quay đầu đi. Ý tứ đã quá rõ ràng, cô gái ấy là người để ý đến hắn, muốn xin số điện thoại của hắn để mà liên lạc, xem thử này có thể hay không sẽ trở thành một bước tiến triển tốt đẹp đây.
Hắn từ trong ánh mắt của nữ hài tử trước mặt kia đã sớm hiểu được ngụ ý của cô, hắn không có lập tức mở miệng mà nghĩ nghĩ, “Tôi hôm nay thực rất vui, cũng thật cao hứng khi có người thích giọng hát của tôi, nếu có duyên thì sẽ gặp lại thôi.” Vì thế mặc kệ Lãnh gia huynh đệ vẫn còn đứng ngốc ra đấy, hắn vẫn là tự mình hướng phía ngoài mà đi.
Cứ như vậy nhẹ nhàng cự tuyệt đối phương.
Bên ngoài mưa sớm đã tạnh, Lãnh Dật đuổi theo bước chân của hắn, có chút đáng tiếc mà mở miệng, “Học trưởng, cô gái kia quả thực không tồi, anh sao không nghĩ thêm một chút mà lại cự tuyệt nàng a?” ít nhất cũng làm quen một chút đi chứ, chỉ đơn giản là cho đôi bên một cơ hội thôi mà.
Hắn thản nhiên mở miệng, “chúng tôi không thích hợp”.
“Vì cái gì? Anh không thích cô ấy sao?”
Hắn thật muốn dở khóc dở cười a, hắn ngay cả biết còn không biết đối phương, như thế nào có thể nói thích hay không thích? Cô gái đó chính là còn quá trẻ cho nên vẫn còn là một cô gái mộng mơ này nọ thôi, hắn đối loại ‘nhất kiến chung tình’ của người trẻ tuổi cũng không tin tưởng qua.
Hắn đã sớm trải qua cái thời yêu nhau mơ mộng, cũng không có thích hợp trở thành ‘bạch mã hoàng tử’ của nữ nhân a.
“Vì cái gì cự tuyệt?” Hắn vốn đã nghĩ sẽ không để ý tới tiểu thiếu gia Lãnh gia nữa thì Lãnh Tĩnh lại mở miệng hỏi hắn một câu như vậy, câu hỏi lại giống như thật không cao hứng, vì sao vậy?
“Vì cái gì không thể cự tuyệt?” Hắn hỏi lại, đối với truy vấn của hai huynh đệ nhà y hắn quả thực là không có cách đối phó, nhịn không được mà xem thường y trả lời một câu, “Người ta chính là vẫn là nữ sinh còn mơ mộng hão huyền kìa”.
Lãnh Tĩnh hiển nhiên vẫn còn không có vừa lòng, lại tiếp tục hỏi, “Cậu là thích loại nữ nhân thành thục?”
Hắn sửng sốt, quả thật là không ngờ y sẽ suy nghĩ sâu xa như vậy, trực giác của hắn cho thấy y không phải là đang nói đến loại tình hình mà hắn đang nghĩ, chỉ là y cụ thể muốn cái gì thì hắn tựa hồ không nói lên được. Nữ nhân thành thục sao? Trong đầu không khỏi hiên lên bộ dáng của người mẹ của hắn, bộ dạng thực thành thục, thực biết tính, hắn nhịn không được mà gật đầu. Bất quá nếu hắn thực thích loại này, có hay không được tính thành luyến mẫu a? Hắn thực dở khóc dở cười chẳng thèm miên man suy nghĩ nữa cho mệt, bất quá đối với kiểu ngây thơ chưa trải kinh nghiệm thì hắn thực là không có nghĩ đến đâu.
“Tôi không biết”, không có đáp án, hắn đành phải thành thật trả lờ như vậy, lại nhịn không được mà cười oán giận một chút, “Anh hôm nay cũng thật là nhiều chuyện quá đi a~”
Lãnh Tĩnh không có nói thêm gì, chỉ là đi đến bên cạnh xe, còn hắn thì cũng đi phía sau y, mà cũng bởi vì vậy cho nên sắc mặt y như thế nào thì hắn không biết, sau đó y đứng lại, không có khởi động xe, cũng không có quay đầu nhìn lại mà chỉ nói một câu: “Lãnh Dật, em tự mình đi về đi.”
Lãnh Dật há hốc mồm, cậu đi về bằng cách nào a? Cậu hôm nay không có lái xe a, cậu cũng đâu có chọc giận gì y đâu chứ, làm thế nào y lại không chịu cho cậu đi nhờ xe về một chút? Lại nghĩ sâu xa thêm một chút nga, hôm nay lẽ ra là tiệc tiễn biệt cậu thì cậu hẳn nên là đầu sỏ chứ, thế tại sao hôm nay từ đầu đến đuôi đều giống như người góp mặt không đáng quan tâm vậy chứ? Này cũng thật là vô lý quá đi a? Cậu nhịn không được mà tiếc nuối tràn ngập, còn y thì vẫn thế bất động không nhúc nhích, ánh mắt đảo qua nhìn cậu như muốn hỏi, ‘Tại sao còn chưa chịu đi?’
Cậu bị ánh mắt lạnh lùng chiếu đến tầm trên dưới ba giây liền xám xịt xoay người bước đi không dám cãi.
Hắn hơi kinh ngạc một chút, vừa định lên tiếng hỏi y như thế nào lại đuổi cậu đi về một mình như thế, nhìn bộ dạng cậu thật là đáng thương a thì Lãnh Tĩnh đã ngồi vào trong xe chờ hắn. Hắn nhún nhún vai, cũng đành phải ngồi vào theo, không nghĩ ra tại sao người luôn luôn mặt lạnh này lại tự nhiên nổi giận nga. Y là tức giận chuyện gì? Quay đầu nhìn thấy khóe môi y có chút nhếch lên trên sườn mặt bị bóng đen làm cho mờ nhạt không có mở lời, hết chỗ nói, hắn với y là đang thi không ai lên tiếng sao?
Lãnh Tĩnh không rõ giờ phút này lại nổi lên một cảm giác quá thực khác lạ, giống như bị lửa thiêu đốt phẫn nộ từ đâu ập đến vậy, nhưng biểu tình trên mặt lại không thể thể hiện rõ, cảm thấy thực nôn nóng.
Một đường về nhà không nói gì, chỉ đơn giản là xe chạy, và dừng lại trước lầu nhà hắn. Hắn cảm thấy trầm ngâm, vẫn là nhịn không được mà phá vỡ không khí trầm mặt của cả hai, “Tôi chọc giận phải anh cái gì rồi phải không?” Vạn phần khó hiểu nga.
Lãnh Tĩnh rốt cục chịu quay đầu sang hắn, ánh mắt trong bóng đêm tỏa sáng ra giống như ngọn lửa dữ tợn bùng cháy trong đêm, “Cậu tuần sau đến văn phòng của tôi”, này là nghiến răng nghiến lợi mà nói.
“A?” Hắn vẻ mặt ngây ra đó, không biết từ khi nào sự tình lại biến chuyển đến mức này rồi? chính là biểu tình của y đáng sợ như vậy, giống như không có tình nguyện vậy, này là hắn không có ép buộc y đâu à nha. Tuy rằng ngoài ý muốn y sớm thay đổi chủ ý như vậy, vốn là nghĩ từ từ rồi tiến, từ từ rồi sẽ đến đích thôi, ngờ đâu y tự mình mở ý a.
“Từ giờ trở đi, cậu là bác sĩ riêng của tôi.” Nói xong câu đó thì liền thả hắn xuống xe, nghênh ngang đạp ga bỏ đi.
Nhìn thấy chiếc xe khuất nhanh trong màn đêm, hắn lại tựa hồ như có thể cảm nhận được, y quả thật là đang nổi nóng đùng đùng a.
Thật sự, cũng đừng có nên giận cá chém xe chứ =__=