“Vậy là đã định rồi nha, buổi tối tới nhà tôi ăn cơm.”
Hắn lúc gần rời đi cười tươi vô cùng sáng lạn, thanh âm vui vẻ của hắn giống như vẫn còn lưu lại đâu đây trong căn phòng rộng lớn.
Trên bàn vẫn còn bản báo cáo quản lý thị trường, y cầm lên bản báo cáo thật dày kia, mở ra nhìn hai trang, nhưng rốt cuộc là rơi vào trong thất thần, căn bản là không biết trên mặt giấy kia là viết cái gì. Y đem tầm mắt nhìn bản báo cáo trên tay, chau mày lên —— Từ khi nào thì bắt đầu, tại sao một bản báo cáo không mà lại dày đến như vậy, bộ nghĩ y rảnh rỗi lắm hay sao chứ? Y gọi trợ lý vào, ra mệnh lệnh, “Vể bảo cậu ta làm lại cho tôi!”
Một câu nói như vậy thôi, quản lý đáng thương lại phải tăng ca đến đêm khuya.
——-
Khi mở cửa ra, cảm giác vẫn giống như lần đầu tiên đến chơi nhà hắn, hắn vẫn trên người mặc bộ tạp dề đang bận rộn nấu nướng. Hắn nhếch lên khóe miệng hướng y nở nụ cười, bên miệng hình như còn có dính một chút tương thì phải nga?
Bạch Trạch không nghĩ tới y sớm như vậy đã đến rồi, hắn còn chưa có làm xong cơm tối đâu. Aizz, làm lão bản thực là một công việc không tồi nha, không có khái niệm muộn sớm, chính là khi nào muốn về liền về a.
“Anh tự nhiên đi, tôi đi nấu cơm. Trên bàn còn có trà hoa quả, tủ lạnh có đồ uống, anh muốn dùng gì thì cứ lấy.” Hắn ở trong phòng vừa nấu vừa bảo hắn tự nhiên. Tính ra thì y cũng là lần thứ ba đến đây rồi, hẳn là cũng đã có chút quen thuộc đi.
Lãnh Tĩnh rót trà, đi đến tựa vào cửa phòng bếp nhìn hắn nấu nướng, yên lặng không nói gì.
Bạch Trạch quay đầu nhìn y một cái, người này…, “Nơi này khói dầu, anh không sợ bám mùi sao?”
Y vẫn không nhúc nhích, chỉ là thản nhiên trả lời, “Không có việc gì.”
“Đúng rồi, anh có không thích ăn gì hay là kiêng kị món gì không?” Nghe Lãnh Dật nói qua y rất khó hầu hạ, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, về sau hắn mới dễ dàng làm việc với y a.
“Ha hả, chúng ta đây quả thật khẩu vị gần giống nhau nha. Tôi cũng không có thích ăn đồ ăn nhiều dầu mỡ hay quá ngọt, hơn nữa hai loại này đối với cơ thể không tốt lắm. Vậy có cái gì anh không thích ăn hay không? Tỷ như cà rốt, hành, tỏi, vân vân gì đó, có hay không?”
Không cần nghĩ ngợi, “Cũng đều không thích.”
“A?”
“Có mùi, cũng không thích.” Y không hề có chút gì gọi là che dấu sự ghét bỏ hiện lên trên mặt cả a.
“…” Người này quả là quá kén ăn đi, “Vậy đây là củ cải, cá tẩm*, có ăn được không?” Hắn chưa từ bỏ ý định, chẳng lẽ một chỉ cần có một chút mùi y đều không ăn được?
“Không được.” Y vẫn nhíu mày, lại từ dối, một chút thương lượng cũng đều không có.
Thật là đau đầu a, haizzz. Bất quá hắn trầm tư một chút, này cũng không phải là không có cách giải quyết. Hắn không thích mấy thứ có mùi, vậy thì hắn đem món canh có chút tanh nồng này khử mùi đi là được rồi. Lại cảm thán vị giác của y thật là ‘bậc thấp’ quá đi, cứ y chang một tiểu hài tử không thích cái này không thích cái kia chả khác một li, trong đầu không khỏi hiện lên bốn chữ ‘to đầu lớn xác’. Y rốt cuộc xoay người rời đi, đi đến bàn ăn bên cạnh ngồi xuống, bộ dạng im lặng chờ đợi tới giờ ăn cơm.
Khi hắn đi ra thì nhìn thấy y một bộ dạng chờ đợi cơm tối thì không khỏi mắc buồn cười — mặt chẳng có chút thay đổi, nhưng lại giống y như rằng ngồi chờ sung rụng. (k rõ, ta đía đại)
Bới một chén cơm đưa cho y, hắn thực tự nhiên mở miệng ra lệnh, “Ăn hết”, sau đó cũng bới cho hắn một chén như vậy, này lượng vừa đủ không ít không nhiều, ăn cơm chiều cũng không cần ăn cho no quá, dù sao cũng còn ăn đồ ăn nữa.
“Tôi làm cơm khẳng định là không có tinh xảo như ở ‘Tây Phong’ nấu, nhưng khẳng định đủ dinh dưỡng nha. Anh ăn thấy thích món nào thì có thể nói cho tôi, tôi sẽ nấu cho, bất quá là phải ở trong tầm khả năng của tôi thì mới được.” mấy thứ cung đình này nọ, long can phượng đảm gì đó, hắn xin bất lực a.
Lãnh Tĩnh nhìn đồ ăn trên bàn quả là có đơn giản, chỉ có ba món nhỏ, nhưng có màu sắc tươi sáng, còn có bốc lên hơi nóng vừa mới nấu xong. Nhất thời y cũng có chút sợ sệt, “Ân, mấy món này ngươi làm…” Cá muối vây cá gì đó y cũng không thích ăn, mà mấy thức ăn trên bàn nhìn qua làm y cảm thấy là mấy món thông thường, nhưng mà… liếc mắt qua món kia, này y không thích, y không ăn được.
Bạch Trạch không phải là không nhìn thấy bộ dạng y đang chần chừ nhìn bát canh kia, hắn làm bộ như là không có biết chuyện gì, mời y, “Nếm thử món canh này xem, ngon lắm đấy”, miệng nói, tay múc cho y một chén nhỏ, đưa tới trước mặt y.
Lãnh Tĩnh trừng mắt nhìn chén canh nóng trước mặt, lại đưa mắt nhìn tô canh lớn ở phía kia tỏa ra một mùi vị chua chua. Y cứng đờ mở miệng, “Tôi không thích ăn canh cá tẩm” thanh âm phát ra có chút chần chừ.
Ý của y là muốn cự tuyệt không ăn, mà hắn cũng không có giận, “Cá tẩm này tôi cũng có điểm không thích. Này là nấu canh cùng với củ cải mà ra. Tôi dùng củ cải trắng cùng thêm vào chút giấm đem đi ủ, ít nhất hai ba tháng sau mới có thể dùng ăn, tuy rằng nói đây là củ cải, nhưng cũng không phải (ý là ủ rồi thì k còn là củ cải nữa)” Nhìn y bộ dạng đang chú ý lắng nghe, thế nên hắn tiếp tục giải thích, “Cá tẩm như thế này gọi là chàng nghịch **, so với cá tẩm bình thường thì thể so sánh, thịt ngọt hơn rất nhiều, hương vị ngon mà mỡ cũng ít. Khi nấu lên rồi sẽ trở thành món ăn bổ trung ích khí vào mùa hè rất tốt, tiêu thực kiện vị a. Chàng nghịch vốn không có cái gì không tốt, cùng củ cải ngâm chua nấu canh chẳng những không có mùi tanh mà còn tỏa ra mùi thơm ngát, củ cải cũng làm tăng thêm cảm giác ngon miệng nữa. Tôi nói anh thử một ngụm xem sao, nếu anh thực sự không thích, tôi một mình sẽ ăn hết. Bất quá cá tẩm này cả bệnh viện tôi ai cũng thích, một đứa nhỏ cũng có thể ăn hết cả một con đấy.” Ý hắn là nói, anh chẳng lẽ ngay cả một đứa nhỏ cũng không bằng sao?
Thấy hắn mở miệng nói đạo lý này nọ rõ ràng, rõ ràng là có ý muốn y ăn thử canh hắn nấu mà. Y luôn nói là không thích cá tẩm cũng không có gì không đúng, cũng chưa bao giờ muốn ăn thử, nhưng mà thấy bộ dạng hắn nói như vậy, y cuối cùng cũng cố thử uống một muỗng, ân, đúng là ngon mà mát, cũng không có ngán như mấy món canh thường. Thế cho nên hắn tiếp tục uống một muỗng lại thêm một muỗng, cuối cùng uống sạch cả chén.
Hắn vừa lòng nhìn y vừa mới càu nhàu lên xuống bây giờ ngoan ngoãn uống hết chén cạnh, lại làm bộ vô tình gấp thêm vào chén trống rỗng y vừa uống xong một miếng thịt cá, tự nhiên mà mở miệng nói, “Nếm thử xem, rất tươi, chúng ta hôm nay phải ăn hết nó nha, bằng không ngày mai sẽ không ăn được nữa” — này là nên nói được một tấc lại tiến thêm một bước a.
Lãnh Tĩnh không còn gì để nói với hắn, bộ hắn nghĩ là đang uy tiểu hài tử sao? Trong lòng có chút nổi lên tức giận nho nhỏ nhưng mà khi nhìn đến bộ dàng thần tình vô tội của hắn thì bao nhiêu bực tức nó cũng muốn trôi tuột đi, đành phải gấp thịt bỏ vào trong miệng. Giương mắt nhìn xem một bộ biểu tình thực vui vẻ của hắn, lại có ẩn ý không cho mở miệng cãi cái gì, cứ như vậy tiếp tục gắp cá để vào trong chén y, bắt y ăn hết. Aizz, tuy rằng không thích, bất quá ăn cũng ngon.
Hai người cùng nhau ăn cơm, thỉnh thoảng có nói một hai câu, một lúc sau liền ăn xong buổi cơm tối, đồ ă trên bàn cũng ăn gần như sạch sẽ hết tám chín phần. Ăn xong rồi, hắn lưu loát dọn chén bát, mà Lãnh Tĩnh ở phía sau cũng không tự giác liền đi theo phía sau hắn, nhìn hắn không chuyển mắt, tựa như là việc hắn đang làm thực rất mới mẻ trong mắt y vậy.
Lại lần nữa xoay người, hai người suýt chút nữa đụng vào nhau. Bạch Trạch mỉm cười hỏi y, “Đại tổng tài, anh đi phía sau tôi là muốn giúp tôi sao?” Hắn thật đã nghĩ muốn sai y làm vài việc, nhưng mà hắn biết y không phải là Lãnh Dật, không phải thực dễ dàng sai bảo. Hơn nữa chính là nhìn y mặc áo sơ mi xanh nhạt, hai bàn tay lại không quen làm việc nhà, sợ y giúp thì lại càng thêm vất vả cho hắn thôi.
Biểu tình cổ quái nhìn hắn một cái, y rốt cuộc quay người về sô pha uống trà.
Xong hết mọi việc, Bạch Trạch cầm trên tay tách trà, tựa người vào sô pha bên cạnh, biểu tình thích ý nói với y, “Ngày mai anh tiếp tôi đi. Chúng ta trước tiên đi siêu thị mua đồ ăn, sau đó về nhà anh. Phòng bếp nhà anh có nhiều thiết bị hiện đại như vậy nhưng bên trong cái gì cũng không có, chúng ta mai đều mua về đầy đủ đi, về sau mới có thể dùng được a.” Nghĩ nghĩ, lại nhìn y, “Anh giàu như vậy hẳn một chút rảnh rỗi cũng có thể có chứ, ít ra phải giúp tôi một chút, bằng không tôi một mình vội vã lo không xuể đâu. Chúng ta ngày mai ăn bánh chẻo đi. Anh thích ăn bánh nhân gì?”
Lãnh Tĩnh chỉ thấy đôi mắt hắn nhìn thẳng vào mắt y, sáng ẩn tinh khôi. Bên tai truyền đến một chút thanh âm của một bào hát từ bên ngoài cửa sổ ——
Nước trái cây chia em một nữa
Yêu nhau cùng nhau chia sẻ
Không ngại đường xa, đường núi gập ghềnh
Nước trái cây chia em một nữa
Yêu nhau chia chiếc áo sờn
Đêm nay anh cùng em sẽ chỉ còn lãng mạn
Cùng nhau chia sẻ suốt đêm dài.
———–
*: QT viết là “vị chết” mà edit thành không có vị thì k đúng, tra từ điển thì vị = cá tẩm, cho nên ta suy ra vị chết=cá tẩm chết => cá tẩm =))
**: Chàng nghịch: ta thực k biết edit như thế nào a =__=