Không thèm nhìn hành vi điên loạn của La Tố, Bạch Trạch hiện tại quan tâm chính là, “Anh đến đây, thầy có biết hay không?”
Đôi mắt tà ác xinh đẹp giống như viên ngọc lục bảo thẳng nhìn hắn, ngón tay thon dài hữu lực chạm lên làn da nơi cổ của hắn, chầm chậm vuốt ve lấy, tiếc hận mở miệng, “Làn da vẫn tốt như vậy, chính là đụng phải cái tên nhẫn tâm có phúc mà không biết hưởng, thật sự là không biết thương hoa tiếc ngọc gì hết trơn a.”
Quả nhiên, miệng chó không thể khạc ra ngà voi.
Sớm đã thành thói quen đối phương lúc nào cũng có mấy hành vi tồi bại như thế này, hắn không thèm để ý đến người kia điên ngôn điên ngữ, đẩy La Tố đang đứng chặn đường trước mặt hắn ra, đi đến ghế ngồi xuống làm cho xong mấy chuyện mấy ngày nghỉ chưa làm.
La Tố ngồi xuống chiếc ghế đối diện hắn, tay phải nâng cằm, hơi hơi nghiêng đầu cười đến mị hoặc, không chút để ý mở miệng, “Em có biết là ánh mắt của em thật không tốt hay không a?”
“Anh cũng biết ánh mắt của tôi luôn luôn không tốt, luôn đi thích toàn mấy người kì quái.” Hắn không có ngẩng đầu lên, thản nhiên trả lời.
La Tố nghe vậy thì ngẩn ra, “hahaha….” Không kiêng nể gì mà cười ha hả như thế.
“Tôi bây giờ phải làm việc. Nếu anh phải đi thì đây là số di động của tôi, chúng ta có rảnh thì lại nói chuyện tiếp. Còn nếu muốn ở lại, vậy thì câm miệng lại đi.” Hắn biết người này khẳng định là đã đi tiềm lãnh đạo bệnh viện lúc hắn không có ở đây a, cho nên mới biết được văn phòng làm việc của hắn ở chỗ nào mà hoành hành chớ. Nói ra thì La Tố chính là bác sĩ nổi tiếng trong giới phẫu thuật thần kinh, ngoại khoa thần kinh, chuyên gia chẩn đoán bệnh khoa, lại còn là đàn anh của hắn, viện trưởng của hắn cớ nào có thể cự tuyệt được yêu cầu của La Tố? Hơn nữa La Tố nhất quán vô liêm sĩ, ham thích dùng mị lực bản thân mà mê hoặc người khác để đạt được mục đích của mình. Hắn không ở đây hai ngày không biết cái người này đem cái bàn công tác của hắn quấy rối thành cái bộ dạng gì rồi đây —- Có phải hay không vẽ lên đơn thuốc của hắn hình spider man?
“Anh đương nhiên là phải ở lại. Chúng ta nhiều năm không gặp như vậy, A Bạch em có nhớ đến anh không a? Anh chính là nhớ em muốn chết, lúc nào cũng không muốn rời khỏi em đâu….” La Tố hướng hắn chớp mắt mấy cái, nói ra mấy câu thật muốn ghê tởm buồn nôn, còn giang hai tay ra muốn hướng hắn làm nũng lại bị hắn không nể tình đẩy ra, “Ngồi im một chỗ đi.” Hơi liếc mắt đánh giá khuôn mặt hoa đào kia — thật sự là rất xinh đẹp. Hắn đưa tay mở bao lấy ra một cái khẩu trang mới, chớp nhoáng ***g vào trên mặt La Tố, nghiêm khắc ra lệnh, “Không cần phải mở ra, không cần phải đi câu dẫn người.” Ánh mắt có chút chút hung ác — Hắn thực không nghĩ muốn mấy màn hâm mộ thái quá đến điên cuồng si mê bác sĩ thiên tài giống như lúc còn ở Mĩ diễn ra ngay tại đây đâu, cũng không có hứng thú đi dọn dẹp phong lưu trái cho La Tố đâu.
“Người bệnh nơi này đều là mấy đại thúc đại thẩm, em có biết là ánh mắt của anh rất cao hay không chứ, mấy loại người bệnh này anh không có hứng thú đâu. Người mà làm anh hứng thú nhất chính là bác sĩ tuấn mỹ của nơi này kìa.” Lời còn chưa dứt thì đã một phen nhào đến ôm lấy thắt lưng hắn, mười ngón tay lưu loát thoáng hung hăng nhéo mông hắn một cái. Lại lợi dụng ngay lúc hắn vẫn còn chưa hoàn hồn thì rất nhanh rút tay lại lui đến một bên, nâng lên bàn tay ngó trái nhó phải rồi lại gật đầu, “Vẫn nhỏ nhắn như vậy a.”
Hắn chán nản đang muốn mở miệng chửi thì cửa lại bị đẩy ra —- bệnh nhân đầu tiên trong ngày đã đến rôi đây.
——-oo——-
Trương a di chính là bệnh nhân quen thuộc của Bạch Trạch hắn, hôm nay thường lệ đến khám bệnh, bà nhịn không được mà ngó đến cái người đang ngồi trên chiếc ghế phía sau bác sĩ Bạch, người đó có một mái tóc dài màu bạc, mang khẩu trang để lộ ra đôi mắt cư nhiên lại có màu xanh biếc. Bà nhìn người đó, tự nhiên lại liên tưởng đến bộ dạng bất lương của mấy cô con gái của mấy gia đình hàng xóm của nhà bà a – tóc có đủ mọi màu sắc, ngay cả tròng mắt cũng là thay đổi màu mỗi ngày. Nghe bảo đâu đó đây là thịnh hành, nhuộm tóc cùng với màu mắt phải đi một bộ mới đẹp. Chính là, Trương a di nghĩ không ra vì sao cũng là đổi màu tóc đổi màu mắt nhưng mà lại mấy đứa con gái kia chẳng khác gì cái màu gà, còn người kia trước mắt lại giống như phượng hoàng? Hơn nữa Trương a di trầm tư không giải thích được, người này a — rốt cuộc là nam hay nữ?
“Bác sĩ Bạch…” Thất thần cả buổi trời, rốt cuộc Trương a di cũng là thần bí hề hề tới gần Bạch Trạch hỏi.
“Gì ạ?”
“Người kia có phải hay không chính là sao kim (ngôi sao nổi tiếng ý) a?” ngữ khí thập phần tò mò, trong ấn tượng của Trương a di chỉ có sao kim trong TV mới có thể có cách ăn mặt chói lọi nhưng mà đẹp như vậy nha.
Bạch Trạch kinh ngạc.
“Ha hả ha hả….” ‘Sao kim’ ở một bên hiển nhiên tâm tình tốt lắm, cũng bắt chước kề sát vào người Bạch Trạch, thần bí hề hề, nửa thật nửa giả hướng tới gần Trương a di, “A di không cần nói cho người khác nga. Phóng viên sẽ viết loạn cả lên đây.” Ngữ khí nghe sao mà ưu sầu chua xót vô cùng như vậy.
“Chắc chắn sẽ không rồi…” A di thiện lương bật người mềm lòng, một mặt tràn đầy tình thương của mẹ mà an ủi nam nhân xinh xắn trước mặt, “Hảo hảo xem bệnh, người trẻ tuổi thân thể chính là quan trọng nhất. Yên tâm đi, bác sĩ Bạch chính là có y thuật tốt nhất, khẳng định sẽ chữa hảo cho cháu.” A di vỗ vỗ vai La Tố, vừa nói xong thì nhìn về phía Bạch Trạch, “Bác sĩ Bạch, cậu ấy là bị bệnh gì thế? Có chữa được hay không?” Vẻ mặt a di quả thực là khẩn trương lắm, so với lúc nghe bệnh tình của mình còn khẩn trương hơn.
“A di không cần lo lắng, bệnh của cậu ta chính là bệnh thần kinh, từ từ chữa bệnh sẽ khỏi thôi.” Bạch Trạch cầm lấy bệnh lý cùng đơn thuốc đưa cho bà, bất động thanh sắc nói sang chuyện khác, “a di, đây là đơn thuốc khám hồi thứ sáu, bà hiện tại thân thể rất ổn định, bình thường phải chú ý…”
“Ừ, tốt, tốt.” Trương a di cảm thấy cảm thán, ánh mắt đồng tình từ ái một mực nhìn trên người La Tố — khó trách mọi người đều nói làm sao kim quả thực áp lực rất lớn, xem ra thật sự là không phải là giả, chứ nếu không một đứa nhỏ hảo hảo như vậy như thế nào lại mắc bệnh thần kinh chứ.
A di đa sầu đa cảm vừa rời đi, La Tố đã nghiêng đầu gối lên bờ vai Bạch Trạch, cười hì hì thấp giọng, “A Bạch, bệnh nhân của em cũng giống em đáng yêu như vậy cả, ha ha.”
Mắt trợn trắng, “Bị nói mắc bệnh thần kinh liền cao hứng như vậy?”
Hôm nay hắn đều phi thường bận rộn, bệnh nhân vào khám không ngớt, bên người lại còn vác thêm một tên đại phiền toái nữa chứ. Giữa trưa hắn không có đi đến chỗ Lãnh Tĩnh được, thật là không tìm ra được thời gian rãnh rỗi để mà đi, chỉ có thể ở bệnh viện gọi điện thoại báo cho y một tiếng mà thôi.
Chiều đến, viện trưởng tự mình gọi hắn đến triệu kiến —
“Tiểu Bạch a, La tiên sinh đường xa mà đến, nghe nói cậu ấy cũng là đàn anh của cậu, cậu không cần phải quá cứng rắn với cậu ta a… La tiên sinh là một bác sĩ có kinh nghiệm nỗi tiếng trong giới y học ngoại khoa, cậu ấy có thể tới chơi, chúng ta phải thực thập phần hoan nghênh… Bệnh viện của chúng ta mấy năm gần đây phát triển rất nhanh, XXX lâm sàng cũng đã muốn lấy được thành tích không tồi… Cậu có thể hay không hỏi La tiên sinh một chút, hỏi xem cậu ấy có thể hay không cho bệnh viện chúng ta chút thời gian để tọa đàm, thuận tiện cũng có thể nói qua một chút công tác hàng ngày bệnh viện chúng ta….”
Bệnh viện trung y cũng có ngoại khoa, cũng cần phải có bệnh nhân thường xuyên ghé đến. Cùng với bệnh viện tây y bất đồng chính là trung y viện giải phẫu chủ yếu phối hợp liệu pháp thuật tiền thuật sau của trung y. Bạch Trạch cảm thấy chuyện này cũng vừa vặn thích hợp, thong dong mở miệng, “Không vấn đề, viện trưởng.” Nếu La Tố đã muốn đến nơi này ‘tra tấn’ hắn, vậy thì hắn cũng nên làm cho La Tố có chút chuyện để làm chứ. Hơn nữa, hắn đối với chuyện La Tố đến đây vẫn còn chút nghi vấn, hỏi anh ta thì anh ta không nói, chỉ có thể chậm rãi quan sát thôi.
“Ách, tiểu Bạch a, tuy rằng tình cảm anh em của hai người thân hậu, chính là nghe nói La tiên sinh tính tình cổ quái, rất ít làm mấy loại diễn thuyết trước công chúng a…” Lão viện trưởng đối với lời cam đoan của hắn có chút hoài nghi, cứ giống như là đang lâm vào đại dịch không bằng.
Đích thật chính là như vậy, cái gì diệu thủ nhân tâm, dạy và học cùng tiến bộ, nhưng tại nơi cá nhân xem ra hoàn toàn là chó má. (này là QT viết nha)
“Yên tâm đi, anh ta sẽ đồng ý thôi.
Nếu La Tố còn muốn ở đây đùa giỡn thì ắt phải đồng ý.
—–oo—–
Tới giờ tan tầm, La Tố vẫn cứ sống cứ chết đòi ở lại chỗ hắn không chịu đi, trưng ra một bộ dạng ‘anh phải ở cùng em’ mới chịu cơ.
Hắn không mở miệng không được, liền hỏi La Tố, “Anh hiện tại nghị ngơi ở đâu?”
“Hiện tại mới chịu hỏi, không lương tâm.” Hừ! La Tố hai chân bắt chéo, bĩ khí mười phần ngồi đó giận hờn.
“Tôi phải tan tầm, anh mau đi đi.”
Mắt người ngồi trên ghế kia đột nhiên chuyển đổi, thay vào đó là một bộ lấy lòng, “Làm cho anh đi đến nhà em đi? A Bạch, chúng ta lâu như vậy không gặp, tối nay chúng ta liền thắp nến ôn lại chuyện cũ đi, được không, được không…..”
“Không được. Nhà của tôi nhỏ lắm, không chứa nổi ba nam nhân đâu.” Trực tiếp cự tuyệt, thái độ hắn phi thường thẳng thắn. Hơn nữa, lấy chuyện quá khứ ‘gà bay trứng vỡ’ ngày trước kia ra mà nói, cho La Tố ở trong nhà hắn còn không biết sẽ gây ra chuyện gì nữa đây. Điều trọng yếu nhất chính là, hắn thật sự khó có thể tưởng tượng được băng sơn PK (?) kia sẽ phản ứng thế nào nếu rinh người này về a, nghĩ tới liền thấy đau đầu.
“Tạch” một chút, La Tố từ trên ghế đứng lên, không thể tin chỉ vào hắn, “Em cư nhiên đem dã nam nhân giấu trong nhà?” Lông mi La Tố dựng thẳng, giọng điệu vô cùng đau đớn, không ngừng ở trong văn phòng hắn đi tới đi lui.
Hắn cảm thấy thật sự rất đau đầu, nhìn một người trước mắt bên miệng không ngừng chửi ra mấy câu chửi tục tiểu ‘con bà nó’, một bên phiền táo vò đầu mình.
Điện thoại vang lên, vừa nhấc máy thì đầu dây bên kia đã trực tiếp nó ‘Tôi chờ ở cửa’ rồi liền tắt máy — dự cảm kia rốt cuộc cũng thành sự thật sao? Lãnh Tĩnh đến đây, hắn không khỏi ngẩng đầu nhìn người trước mặt cũng có chút đăm chiêu nhìn lại hắn, thần tình không có chút hảo ý nào—-
“Chúng ta đi thôi.” Miệng La Tố nhộn nhạo khởi lên nụ cười tà ác, “ Người Trung Quốc nói ‘con dâu cuối cùng cũng phải gặp cha mẹ chồng’, này chính là thời điểm cho người kia trông thấy ‘cha mẹ đẻ’ của em a.”
“Andy có khỏe không?” Bạch Trạch bỗng nhiên chăm chú nhìn La Tố.
La Tố sửng sốt, mất tự nhiên chuyển mắt đi nơi khác, “Cậu ta tốt lắm.”
Hắn trầm ngâm nửa khăc, bỗng nhiên tự cố tự đại bước đi, không thèm nhìn người kia đã muốn chết đứng một chỗ — Hắn hiện tại đã muốn hiểu rõ đầu đuôi, nếu tránh cũng không thể tránh, giờ khắc này rốt cuộc cũng sẽ đến thôi. Như vậy thà đau sớm còn hơn đau âm ỹ mãi không ngừng, dao sắc chặt đay rỗi cũng không phải không thể đi.
——-oo——–
Lãnh Tĩnh đứng dựa lưng bên cạnh xe, giống như một pho tượng lạnh lẽo như băng.
Cả ngày hôm nay, từ lúc buổi sáng rời khỏi hắn, trong đầu y hiện lên đều là hình ảnh bộ dạng y cùng hắn hai người cùng trải qua một chỗ như hình với bóng mấy ngày ngắn ngủi kia — hắn như vậy tuần mỹ, mỉm cười đến hấp dẫn nhân, bộ dạng hắn ngồi, hắn đứng, rồi còn dáng hắn khi nằm. Vốn nghĩ buổi trưa chờ hắn đến y nhất định phải ôm hắn, tận tình hôn môi rồi vuốt ve cơ thể kia, chính là đợi cả nửa ngày hắn cư nhiên gọi điện đến nói cái gì mà công tác bận rộn lấy lí do này mà thoái thác làm y trong lòng thập phần không vui. Lần đầu tiên trong đời cảm thấy công tác bận rộn làm cho y thấy chán ghét đến như vậy.
Nhìn chăm chăm tòa nhà bệnh viện, ánh mắt sáng ngời mong đợi của y đột nhiên liền lạnh xuống, đáy mắt hiện lên một mảng tối tăm, bão táp ào ạt nhưng tụ ngay trong mắt y —– Cái người nam nhân tóc dài giống như con ong con bướm lượn lờ xung quanh Bạch Trạch của y là ai a?
Lúc người như con ong con bướm kia vừa mới đưa tay đặt lên vai hắn, Lãnh Tĩnh y chỉ thấy nội tâm phẫn nộ giống như sắp phát nổ, không thèm nghĩ ngợi mà bước nhanh đến, mạnh mẽ đem La Tố đẩy ra một bên, đem hắn kéo đến bên mình ôm vào trong ***g ngực thật chặt, còn tặng cho người kia ánh mắt sắc như dao “không được bính cậu ta”. Thanh âm phát ra lạnh như văng đầy phẫn nộ, hận không thể đem La Tố đập nát thành tro — tên chết tiệt này cư nhiên dám bính người của y.
La Tố ổn định lui về phía sau, gợi lên một nụ cười hàm xúc không rõ lắm, miễn cưỡng nhìn nam nhân hung ác trước mắt, bất động thanh sắc mà đánh giá y. La Tố chậm rãi vén lên mấy lọn tóc trắng bay che trên trán, không chút nào thoái nhượng ánh mắt lạnh như băng của y, tặng lại cho y một loại ánh mắt đầy khiêu khích, thong dong mở miệng, “Nhĩ hảo, tôi là La Tố.” Dừng một chút, lại đưa ra một thần sắc kiêu ngạo, thật chậm rãi mở miệng ——
“Bạch chính là mối tình đầu của tôi.” Quay đầu, trong chớp mắt đưa lên vẻ mặt cầu xin, còn thật sự sợ hãi nhìn hắn, thở dài, “Bạch, ánh mắt của em quả nhiên không được tốt lắm đâu.”