Bạch Vô Thường Đã Ba Ngày Rồi Chưa Đến Câu Hồn Ta

Chương 13



Sơn quỷ, được hóa thành từ ngàn vạn du hồn của những nữ tử si tình, phiêu đãng giữa vùng đất thiêng trong trời đất để hấp thụ linh khí, trăm năm thành thức, ngàn năm hóa hình, tuy rằng trong cái tên mang theo chữ "quỷ", nhưng kỳ thực sớm đã thoát ly khỏi "quỷ thân", và là sự tồn tại kỳ lạ giữa yêu và tiên.

  

Trong truyền thuyết nói rằng, dung mạo của Sơn Quỷ có thể làm cho tất cả nam tử trên thế gian đều điên cuồng đến mức phải quỳ lạy dưới váy lụa của nàng. Thập Diệp bây giờ nghĩ lại cảm thấy có chút nói hơi quá rồi, ít nhất theo hắn thấy, cái vị Sơn Quỷ Trước mắt này đẹp thì có đẹp đó, nhưng cũng không đến mức khiến người ta sóng sau dồn sóng trước đổ rạp dưới chân nàng như thế.

  

Nhưng Bạch Huyên dường như lại không nghĩ như vậy, phía sau gáy hắn mồ hôi đầm đìa, cộng thêm chiếc cổ và đôi tai giờ đây đã đỏ bừng, không khó tưởng tượng gương mặt hắn lúc này rốt cuộc là biểu cảm gì.

  

Quỷ sai thì cũng là nam nhân thôi. Thập Diệp âm thầm thở dài, hành trình tìm kiếm oán tinh của bọn họ không phải cứ thế mà chết yểu như thế này đó chứ?

  

Ai ngờ vào lúc này, Bạch Huyên đột nhiên quay đầu lại, một tay che mắt Thập Diệp, nói: "Đừng nhìn!"

  

Tay hắn cư nhiên có chút nóng, lòng bàn tay mồ hôi đầm đìa, dán vào mắt Thập Diệp hơi dinh dính, cảm giác rất không thoải mái.

  

Thập Diệp bắt lấy tay hắn: "Ngươi làm gì vậy? "

  

Mặt Bạch Huyên đỏ bừng, ánh mắt trượt dài trên mặt Thập Diệp đảo một vòng: "Ngươi không sao chứ? "

  

Thập Diệp nhíu mày: "Chuyện gì vậy? "

  

"Ngươi nhìn thấy——" Bạch Huyên chỉ chỉ Thập Diệp, lại chỉ chỉ sơn quỷ, "Nguyên thân của nàng thế nhưng không có chuyện gì sao? "

  

"Vậy ngươi nghĩ nên có chuyện gì?" Thập Diệp hỏi.

  

Bạch Huyên trợn mắt há hốc mồm, nuốt nước miếng, giơ ngón tay cái lên: "Nam nhân mà như ngươi quả thực khiến người ta bái phục. "

  

Thập Diệp: "..."

  

Tại sao điều này hắn nghe có vẻ như không có ý gì tốt đẹp nhỉ.

  

"Không sai, quả nhiên là hai tên quỷ can đảm, định lực rất tốt." Liễu Yêu rất vừa ý, nhìn về phía Sơn Quỷ nói.

"Tiểu thư, ngài cảm thấy thế nào? "

  

Trong con ngươi Sơn Quỷ lóe lên ánh sáng như nước, gật đầu nói: "Được. "

  

Thập Diệp và Bạch Huyên quay trở lại bên ngoài gian phòng của Sơn Quỷ, Liễu Yêu còn đưa cho bọn họ hai bộ xiêm y của kẻ sai vặt, ra lệnh cho hai người bọn họ ở chỗ này canh cửa.

Thập Diệp không rõ ý nghĩa mệnh lệnh này của Liễu Yêu, bên trong yêu cảnh yên tĩnh lại yên bình, ngoại trừ ngẫu nhiên có mấy con cỏ tinh mập mạp lăn qua, ngay cả một con muỗi cũng không có.

  

Sơn Quỷ ngồi bên cửa sổ, cửa sổ mở ra, cơn gió nhẹ nhàng vuốt v3 mái tóc dài màu đỏ mềm mại của nàng, nhìn giống hệt như đám mây trong buổi ráng chiều, nàng ngửa đầu yên lặng ngắm nhìn bầu trời, trong phút chốc tựa như biến thành một bức tượng vô cùng xinh đẹp.

  

Bầu trời khổng lồ của Yêu Cảnh phảng phất như một cái lồng màu xanh cắm trên mặt đất, so với bên ngoài, sắc trời nơi này càng xanh, mây càng nhẹ, không khí càng trong suốt, chỉ có khi gió thổi qua vùng ven yêu cảnh, có thể cảm giác được kết giới yếu ớt đang bị va chạm.

Dòng chảy thời gian trong Yêu Cảnh tựa hồ cũng nhanh hơn bên ngài, Thập Diệp mới đứng được một nén nhang thời gian, đám dã quỷ trong sơn cốc đã xây dựng xong nửa tòa thị trấn, nhìn thì hẳn phải có đến tám phần tương tự với Lăng Thủy Trấn phía bên ngoài kia. Trời dần dần trở nên tối đen như mực, trong những gian phòng mới xây, sáng lên từng ngọn quỷ hỏa, rất có hương vị của hương lửa vạn nhà, những đám mây màu xanh bị gió thổi đến vùng ven yêu cảnh, tạo thành một hình vòng cung vô cùng lớn lại cực kỳ xinh đẹp, đám cỏ tinh bay theo cơn gió, ríu rít cười đùa vui vẻ trên không trung, chúng nhảy nhót trên những đám mây lên mây, tựa như nhưng vì sao, nhưng vì quá mập nên liền rơi xuống mặt đất.

  

Thập Diệp cảm giác vô cùng thoải mái, so với vị Sơn Quỷ trong phòng, hắn này càng có hứng thú hơn nhiều đối với yêu cảnh này.

  

Dù sao hắn cũng chỉ là một phàm nhân, lần đầu tiên vào Yêu Cảnh, từ nhiên đối với nơi nào đều cảm thấy mới mẻ.

  

Những hành vi của Bạch Huyên làm cho Thập Diệp cảm thấy vô cùng khó hiểu —— Bạch Huyên một tay vòng trước nguc, khuỷu tay kia chống lên cánh tay này, ngón cái cùng ngón trỏ vuốt v3 cằm, nghiêng đầu nhìn chằm chằm hắn, biểu cảm sư nghiền ngẫm gì đó, phảng phất cả yêu cảnh rộng lớn này cộng thêm một con Sơn Quỷ cũng không hấp dẫn bằng một đạo sĩ nghèo như hắn.

  

Dù là Thập Diệp thanh tâm quả duc định lực kinh người, nhưng bị đường đường là một quỷ sai chìm chằm chặp lâu như thế này, cũng có hơi cảm thấy không biết làm gì cho phải.

Thập Diệp: "Ngươi lại muốn làm gì? "

  

Bạch Huyên: "Có phải ngươi lừa ta không? "

  

"Cái gì?"

  

"Chấp niệm của ngươi kỳ thật không phải là hoàn thành di nguyện của Đào Cảnh phải không?."

  

Thập Diệp không biết nên trả lời vấn đề này của hắn như thế nào, dù sao ngay cả chính hắn cũng không biết chấp niệm của hắn rốt cuộc là cái gì.

  

Cho nên, Thập Diệp hỏi ngược lại Bạch Huyên một câu: "Tại sao ngươi lại nghĩ như vậy? "

  

"Cái vị ở trong phòng kia chính là Sơn Quỷ, có thể làm cho nam nhân trong thiên hạ điên cuồng vì nàng, nhưng ngươi nhìn thấy nàng chẳng những không nhất kiến chung tình, thậm chí chẳng thèm liếc mắt thêm một cái, chứng tỏ con người ngươi quả thực là..." Bạch Huyên gãi gãi đầu: "Nói dễ nghe là vô duc vô cầu, nói không dễ nghe chính là không hề có sự truy cầu. "

  

"Có gì không tốt?" Thập Diệp hỏi.

  

"Ngươi sống như vậy chẳng phải rất nhàm chán sao?" Bạch Huyên hỏi.

  

Nhàm chán sao? Cũng không hoàn toàn. Thập Diệp nghĩ, hiện tại so với lúc hắn ở Thất Tinh Quán đã thú vị hơn nhiều rồi, hắn nhìn thấy đủ loại du hồn dã quỷ, còn thấy được Sơn Quỷ cùng yêu cảnh trong truyền thuyết, hắn không nghĩ tới Dạ Du Thần là một quả cầu lông đen, còn rất thú vị ——

  

Khóe miệng Thập Diệp hơi động đậy: "Không sao. "

  

Bạch Huyên đỡ lấy trán, nhìn tạo hình giống như muốn té xỉu.

  

Thập Diệp có chút buồn cười.

  

Đúng rồi, hắn còn gặp phải một tên Bạch Vô Thường ồn ào không đứng đắn.

  

Đám cỏ tinh đột nhiên trở nên xôn xao, một đám tranh nhau nhảy l3n đỉnh đầu mấy tên dã quỷ nơi làm việc, vừa lôi vừa kéo bọn họ vào trong phòng, một đám khác lớn hơn là tụ tập ở bên ngoài sơn cốc, xếp thành từng tầng vô cùng cao, thiếu chút nữa đem Thập Diệp cùng Bạch Huyên chôn ở bên trong.

  

Thập Diệp bắt lấy hai con thảo tinh trên đỉnh đầu, Bạch Huyên nhảy nhảy lên, giống như sợ ngứa mà liều mạng đem đám cỏ tinh trên người hắn phủi đi, bầu trời cùng mặt đất hơi chấn động, trong không khí hiện lên gợn sóng thật lớn, phát ra tiếng động khiến tim người ta đập nhanh.

  

"Tiểu thư, không hay rồi!" Một đám lá liễu mỏng bay vào, rơi xuống đất hóa thành Liễu Yêu, mặt nàng ta đầy lo lắng, thậm chí còn mang theo chút sợ hãi: "Hắc Sơn Lão Yêu! "

  

"Ngươi nói ai?!" Bạch Huyên túm lấy cỏ tinh trên mũi hét to.

  

Hắn còn chưa dứt lời, bầu trời Yêu Cảnh đột nhiên bị thứ gì đó xé rách một lỗ lớn, một quỷ trảo màu đen khổng lồ chậm rãi vươn vào, móng tay đen dài hơn mười trượng cào loạn trên không trung, đem cả tầng mây trên bầu trời Yêu Cảnh khuấy đảo tan tành.

  

"Ông nội nó, thật sự có Hắc Sơn Lão Yêu à?!" Bạch Huyên kinh hô.

  

Thập Diệp kinh hãi, đang muốn gọi Thất Diệu Kiếm ra, thì đột nhiên có hơn mười con cỏ tinh bay đến cào cào lên mặt hắn, khiến cho hắn hơi lảo đảo, trước mắt tất cả đều là màu lông màu lục của đám cỏ tinh, nháy mắt liền thấy một đạo bạch quang bắn thẳng ra ngoài, ánh sáng kia phảng phất như một thanh kéo "rắc rắc" một tiếng cắt đứt lìa móng quỷ trảo, đầu ngón quỷ trảo toả ra chất khí màu đen nồng đậm kia nhanh chóng rụt trở về.

  

Bạch quang ngưng tụ giữa không trung, hóa thành hình người, tóc đỏ như mây, váy lụa tung bay, quả nhiên là Sơn Quỷ.

  

Thập Diệp chỉ cảm thấy lồng nguc khẽ run rẩy, Tụ Khuê Bàn cảm nhận được khí tức của oán tinh, Thất Diệu Kiếm ý rõ ràng trong nháy mắt vừa mới chỉ về phía Sơn Quỷ, nhưng hiện tại lại mất đi cảm ứng.

  

Sơn Quỷ nhẹ nhàng phất tay hàn gắn lại vết nứt của Yêu Cảnh, đám cỏ tinh nhảy ra ngoài, lần lượt chồng lên nhau, tạo thành mấy cây cỏ cao chót vót, loạng choạng ghép lại những đám mây vỡ vụn, khiến chúng trở thành hình dáng ban đầu.

  

Tất cả phát sinh quá nhanh, Thập Diệp thậm chí còn chưa kịp phản ứng, thì trận chiến đã kết thúc. Hắn nhìn thoáng qua Bạch Huyên, cảm nhận của Bạch Huyên phỏng chừng cũng có suy nghĩ không khác gì mình, cũng có hơi ngẩn người.

  

"Tiểu thư, số lần Hắc Sơn Lão Yêu đến càng lúc càng liên tục rồi, phải làm sao bây giờ?" Liễu Yêu hét to.

  

Sơn Quỷ nhẹ nhàng đáp xuống đất, lắc đầu: "Không cần để ý ta, chính sự quan trọng hơn. "

  

Liễu Yêu: "Nhưng mà...".

  

"Chàng sắp đến rồi, hết thảy đã chuẩn bị xong chưa?" Sơn Quỷ hỏi, nàng nhẹ nhàng liếc Liễu Yêu một cái, Liễu Yêu vành mắt hơi đỏ lên, lui về phía sau nửa bước, rồi liền vội vàng rời đi.

  

Sơn Quỷ về lại trong phòng, lần này nàng đóng cửa sổ lại, nhìn bóng dáng hiện ra trên cửa sổ ước chừng có thể nhìn ra là nàng bây giờ đang chải chuốt.

  

"Oán tinh ở trong cơ thể Sơn Quỷ, dường như chỉ có khi nàng thi triển pháp thuật mạnh mẽ mới có thể cảm ứng được." Thập Diệp nói.

  

"Chuyện này phiền toái rồi, pháp lực của Sơn Quỷ này không thể khinh thường được." Bạch Huyên nhỏ giọng nói, "Nếu dùng biện pháp cứng để đoạt lấy, trừ phi Minh giới một lần phát cho ta ba tháng bổng lộc, bằng không ta cũng không có phần thắng. "

  

Thập Diệp trầm ngâm một lát: "Xem ra chỉ có thể chờ đợi thời cơ thôi."

  

Bạch Huyên gật gật đầu, nhìn bóng phản chiếu của Sơn Quỷ trên cửa sổ, "Ngươi không tò mò sao, chính sự trong lời Sơn Quỷ nói là cái gì? Cư nhiên lại quan trọng đến mức ngay cả Hắc Sơn Lão Yêu cũng không cần để vào mắt. "

  

Thập Diệp: "Ngươi có biết không?" "

  

"Hắc hắc, có thể làm cho Sơn Quỷ ngàn năm coi trọng như thế, sợ chỉ có —— " Bạch Huyên nói khẽ qua khẩu hình: "Tình lang. "

  

Thập Diệp: "..."

  

Thập Diệp cảm thấy lời Bạch Huyên nói không phải là không có đạo lý, nếu lấy lẽ thường suy đoán, Sơn Quỷ chính là được hóa thành từ du hồn của những nữ tử si tình, đối với chuyện tình cảm đương nhiên sẽ vạn phần chấp nhất, nhưng hắn cảm thấy Sơn Quỷ trước mắt này lại không giống thế, gương mặt nàng trong sáng lại lạnh lùng, ánh mắt lúc nào cũng xa xăm, không giống người bị tình cảm vây khốn.

  

"Cái này ngươi không hiểu đâu." Bạch Huyên vuốt cằm nói: "Càng là người bề ngoài thoạt nhìn thanh lãnh, lúc động t1nh lại càng sóng to gió lớn. "

  

Thập Diệp không dám nói đồng tình.

  

Trong yêu cảnh vô cùng bận rộn, Liễu Yêu chỉ huy nhóm tiểu quỷ và hoa yêu tăng tốc làm việc, một trấn Lăng Thủy thu nhỏ rất nhanh đã hoàn thành, đám hoa yêu bày hoa vàng trên đường phố, trang trí cho cả tòa trấn trở nên vô cùng xinh đẹp, các nàng còn đặt những cái bình nhỏ, bên trong chứa đầy hoa màu xanh biếc, nhóm cỏ tinh xếp hàng nhảy lên trong bình dính màu dầu nhào lên người tiểu quỷ, ở trên mặt bọn họ vẽ đủ loại kiểm phổ.(*)

(*)các kiểu vẽ mặt trong tuồng (hí khúc) để thể hiện tính cách và đặc trưng của nhân vật.

  

Hình thái của đám dã quỷ theo kiểm phổ biến thành lão nhân, phụ nhân, nữ tử, hài tử, nam nhân, quỷ khí âm trầm cùng quỷ hỏa của bọn họ đều bị đám màu dầu che khuất, phảng phất như lại lần nữa biến thành người sống, đi đi lại lại giữa đường phố vừa mới dựng xong, toàn bộ Lăng Thủy Trấn được mô phỏng kia lập tức ngập tràn nhân khí.

  

Thập Diệp hiểu được, Sơn Quỷ đây là muốn bắt chước theo Lăng Thủy Trấn.

  

"Hai người các ngươi lại đây." Liễu Yêu cầm hai vò dầu màu đưa qua cho Thập Diệp cùng Bạch Huyên: "Ta giúp các ngươi hóa trang. "

  

Thập Diệp: "Hóa trang làm gì?" "

  

"Đương nhiên là cải trang thành phụ mẫu của tiểu thư" Liễu Yêu nói: "Giúp tiểu thư cầu thân. "

  

Thập Diệp kinh ngạc.

  

Bạch Huyên lộ ra biểu cảm đắc ý nhìn về phía Thập Diệp "Ta nói đúng chưa", sau đó lại vui vẻ hỏi: "Dám hỏi Liễu đại nhân, không biết cô gia tương lai của chúng ta là người như thế nào? "

  

Liễu Yêu cười đến vẻ mặt đầy hoa: "Cô gia cùng tiểu thư có duyên phận kéo dài chín trăm năm rồi, cô gia đối với tiểu thư là tình thâm tuyệt đối, đến chết cũng không thay đổi, là cô gia tốt nhất trong tam giới. "

  

Thập Diệp vẫn cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi: "Nếu là duyên phận mấy trăm năm, vậy vì sao còn muốn bắt chước làm ra một tòa trấn, thậm chí còn thuê nhiều tiểu quỷ như vậy giả làm dân chúng? "

  

"Tốn nhiều công phu như vậy đem yêu cảnh biến thành Thành Trấn của nhân tộc, chỉ có một khả năng." Bạch Huyên nói, "Tình lang của Sơn Quỷ là phàm nhân. Bất quá đây không phải là trọng điểm —— " Bạch Huyên lại cười với Liễu Yêu:, "Liễu đại nhân, ai làm phụ thân ai làm mẫu thân vậy? "

  

Thập Diệp ghé mắt: Chẳng lẽ đây là trọng điểm sao?!

  

"Ngươi thấp hơn, làm mẫu thân đi." Liễu Yêu chỉ vào Bạch Huyên nói.

  

"Dựa vào cái gì, ngọc thụ lâm phong như ta, đương nhiên là phải làm phụ——" Bạch Huyên một câu còn chưa nói xong, chỉ thấy phía sau Liễu Yêu mọc lên hơn mười nhánh liễu trói Bạch Huyên lại, một cành liễu nắm lấy cằm Bạch Huyên. Một cành liễu dính dầu màu bôi lên mặt hắn, chỉ chốc lát sau, khuôn mặt Bạch Huyên liền thay đổi, da đen, trán, khóe mắt, khóe miệng đầy nếp nhăn, tóc hoa râm, thân thể gầy gò, còn thuận tiện thay luôn cả váy, thật sự biến thành một lão phụ nhân hơn non nửa trăm tuổi.

  

Liễu Yêu nhét cho Bạch Huyên một cây gậy, được một chuỗi cỏ tinh hoá thành, lúc này đang trừng mắt nhìn Bạch Huyên cười khanh khách.

  

"Một đời anh minh của ta!" Bạch Huyên cảm thấy vô cùng sụp đổ, nhìn đám cỏ tinh hét lớn: "Các ngươi ai dám cười, cười ta ta liền c4n kẻ đó! "

  

Đám cỏ tinh cười càng lớn hơn, cơ hồ không cách nào duy trì hình dạng cây gậy được.

  

"Ngươi không được cười!" Bạch Huyên quay qua hét lớn với Thập Diệp.

  

Thập Diệp chớp chớp mắt, trong lòng cảm thấy cực kỳ oan uổng. "Ta không cười."

  

"Đôi mắt của ngươi đang cười!" Bạch Huyên một bộ vô lý vô sự không chịu bỏ qua.

  

Thập Diệp sờ sờ ánh mắt, có chút kinh ngạc, hắn từ nhỏ chưa bao giờ cười, hắn vẫn cho rằng mình sẽ không bao giờ cười, chẳng lẽ là hắn nhầm phương hướng rồi, thì ra lúc cười không phải miệng cười, mà là ánh mắt cười sao?

  

Đáng tiếc, Thập Diệp chưa kịp trăn trở vấn đề này thật sâu, thì Liễu Yêu đã dùng cành liễu dính màu dầu bắt đầu bôi lên mặt hắn, màu dầu ở trên mặt hắn hình thành một lớp màng dầu thật dày, bốn phía kéo ngũ quan của hắn di dời vị trí, y phục của hắn đổi thành trường bào màu nâu sa thạch, là kiểu dáng mà các lão thái gia thường mặc, tóc buông xuống đầu vai biến thành màu bạc trắng.

  

Thập Diệp cảm thấy tạo hình hiện tại của hắn coi như cũng không tệ, bởi vì so với Bạch Huyên mũi không phải mũi mắt cũng không phải mắt thì đỡ hơn nhiều.

  

Liễu Yêu đối với việc cải trang của hai người tỏ vẻ vô cùng hài lòng, lại dùng màu dầu tùy tiện bôi lên mặt mình, biến thành một tiểu nha hoàn mười lăm mười sáu tuổi, ngay cả thanh âm cũng trở nên mềm mại.

  

"Liễu đại nhân, cho dù là muốn đi cầu thân, thì ngài cũng phải nói rõ ràng là tìm ai cầu thân chứ?" Bạch Huyên hỏi.

  

"Cô gia sắp đến rồi." Liễu Yêu cười nói, biểu cảm rất chi là vui mừng.

  

Bầu trời yêu cảnh biến thành màu tối đen như mực, cỏ tinh theo gió bay lên không trung, dính vào kết giới phía trên yêu cảnh hóa thành ngân hà rực rỡ. Hai bên đường thắp đèn lồng đủ loại, phảng phất mùi hoa cỏ thơm ngát bốn phía, đám tiểu quỷ cải trang thành dân chúng, vui vẻ nhộn nhịp, cười nói chuyện phiếm, người bán hàng rong ven đường la hét không ngừng, nhân vật cũng khá đầy đủ.

  

Nơi này quả thực giống như trong mộng cảnh, Thập Diệp tưởng tượng.

  

"Cô gia ở đâu?" Bạch Huyên vừa đi vừa hỏi.

  

Liễu Yêu dùng ánh mắt ý bảo phía trước một chút.

  

Chỉ thấy con đường gợn sóng như nước, là kết giới yêu cảnh biến hóa, có cơn gió tràn vào, mùi hương có chút đục ngầu, rất khác với cơn gió sảng khoái trong yêu cảnh, có ba thư sinh đeo rương sách theo chiều gió tiến vào kết giới, nhìn tuổi tác ước chừng vừa qua nhược quán(*), khoác trường sam, bộ dáng phong tr4n mệt mỏi, hiển nhiên là thư sinh đang trên đường đi tham gia thi cử, tất cả đều là phàm nhân

(*)Nhược quán: hai mươi tuổi.

  

"Sơn Quỷ cùng phàm nhân có thể thông hôn?!" Thập Diệp tỏ vẻ nhận thức của mình gặp phải đả kích.

  

"Đương nhiên không được." Bạch Huyên nói.

  

Thập Diệp quay đầu nhìn Bạch Huyên.

  

"Đây là thông hôn vượt chủng tộc, là nghiêm cấm."

  

"Vậy ngươi còn ——!!."

  

"Nếu là người và quỷ thành thân, Minh giới tự nhiên phải quản, nếu là nhân yêu thông hôn, Thành Hoàng sẽ phải ra mặt, nhưng Sơn Quỷ Này không phải yêu, phi quỷ phi tiên, pháp lực lại cao, thuộc về ba điều không quản trong danh sách xám, hơn nữa khắp nơi xô đẩy trách nhiệm cho nhau... Nếu lời Liễu Yêu nói là thật, tình duyên của Sơn Quỷ Cùng vị cô gia này đã kéo dài mấy trăm năm, thì phàm nhân này ít nhất cũng luân hồi sáu bảy tám lần rồi, nhưng mỗi một đời đều cùng Sơn Quỷ tiếp tục tình duyên như cũ, chứng tỏ chuyện của hai người bọn họ đã sớm được khắp nơi ngầm đồng ý. Ta chỉ là một quỷ vô thường nhỏ bé, vẫn là chớ nên khiêu chiến cái chuyện ngầm đồng ý này thì hơn."

  

Thập Diệp: "..."

  

Hắn xem như nghe hiểu rồi, không chỉ là bạch vô thường trước mắt không đáng tin, mà cả Minh Giới cũng không đáng tin hệt như vậy

  

Bạch Huyên: "Ngươi đoán xem, trong ba người này ai là tình lang của Sơn Quỷ? "

  

Thập Diệp:......"

  

Lúc ba thư sinh vừa mới tiến vào tòa trấn này còn có chút khẩn trương, đi một hồi lại bị không khí náo nhiệt trong trấn này khiến cho tâm tình thả lỏng. Thư sinh bên trái hơi mập, khuôn mặt tròn trịa rất dễ mến, nhìn thấy sạp hàng hỗn độn bên đường thì không muốn đi nữa, thư sinh bên phải vừa cao vừa gầy, xương gò má rất cao, vừa đi vừa xoay đầu ngâm thơ, tựa như rất hài lòng với bài thơ của mình.

  

Thư sinh ở giữa, bộ dạng không cao không thấp không mập không gầy, nhìn rất là cân xứng, mặt trái xoan, mắt to, mi thanh mục tú, đang đánh giá bốn phía, biểu cảm rất là tò mò, thoạt nhìn tuổi tác nhỏ nhất.

  

Thập Diệp: "Người ở giữa. "

  

Bạch Huyên: "Sao ngươi nhìn ra? "

  

Thập Diệp: "Trông tuấn tú." "

  

Bạch Huyên ghét bỏ: "Ngươi cũng lấy diện mạo để đánh giá người phải không. "

  

Liễu Yêu: "Không sai, vị công tử ở giữa chính là cô gia của chúng ta. "

  

Bạch Huyên: "..."

  

"Phu nhân, chuẩn bị xong chưa?" Liễu Yêu đột nhiên hỏi Bạch Huyên.

  

Bạch Huyên: "Chuẩn bị cái gì ——"

  

Hắn còn chưa dứt lời, đám cỏ tinh hóa thành cây gậy đột nhiên đổ xuống, Bạch Huyên lảo đảo, Thập Diệp phản xạ có điều kiện muốn đến đỡ lấy, nhưng không ngờ đám cỏ kia trong nháy mắt liền liên tục biến dài ra tựa như sợi dây thừng quét về phía chân Bạch Huyên, Bạch Huyên ngay cả kêu cũng chưa kịp kêu một tiếng, đùng một cái ngã ngay xuống bên chân vị "Cô gia" kia.

  

Cánh tay Thập Diệp lúng túng dừng lại trên không trung, có chút cứng ngắc.

  

Liễu Yêu quỳ xuống bên cạnh Bạch Huyên, khóc lóc: "Phu nhân làm sao vậy, phu nhân ngươi không sao chứ, ô ô ô, ba vị công tử có lòng tốt, có thể giúp phu nhân nhà chúng ta không? "

  

Ba vị công tử nhất thời đều bị việc này làm cho kinh hãi, toàn bộ ngốc lăng tại chỗ.

  

Thập Diệp giật mình, hắn từng đọc qua câu chuyện này trong một cuốn thoại bản ở Tàng Thư Thất Tinh Quán: Thư sinh qua đường cứu một ông lão, lão nhân vì cảm tạ thư sinh, liền đem nữ nhi trẻ tuổi xinh đẹp của mình gả cho thư sinh.

  

Tình tiết câu chuyện là khá trơn tru, nhưng...

  

Thập Diệp vén áo choàng ngồi xổm xuống, nhìn Bạch Vô Thường đại nhân.

  

Bạch Huyên mặt dính xuống đất, tay nắm thành nắm đấm, không biết là đau hay là xấu hổ, bả vai không ngừng run rẩy.

  

Thập Diệp vươn ngón tay chọt chọt vào người hắn.

  

Bạch Huyên nghiêng đầu, lộ ra một khuôn mặt vặn vẹo.

  

"Không được cười!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.