Bạch Vô Thường Đã Ba Ngày Rồi Chưa Đến Câu Hồn Ta

Chương 28



Trong bóng đêm dày đặc, cây Hoàng Tuyền màu trắng bạc tản ra ánh sáng u ám, tựa như một ngọn đèn vĩnh viễn không bao giờ tắt, chiếu rọi khắp mặt đất rộng lớn.

  "Không thể tưởng được địa bàn của ta còn có thứ như vậy? Thật đẹp quá đi!" Tứ Trà cùng Cỏ tinh ngồi dưới tàng cây, ngửa đầu nhìn tán cây khổng lồ, ánh sáng bàng bạc rơi trên bộ lông của bọn chúng, nổi lên gợn sóng lấp lánh.

  Thập Diệp đưa tay đón lấy chút ngân quang, ánh sáng ở lòng bàn tay hội tụ thành một giọt chất lỏng giống như thủy ngân, hơi nảy lên một cái, cùng một tiết tấu với nhịp tim trong lồng nguc hắn.

  Thân thể hắn cư nhiên cùng cây Hoàng Tuyền tạo thành cộng hưởng, có phải điều này chứng tỏ hắn lại cách cái chết gần thêm một bước nữa hay không?

  Hoàng tướng quân, Lý Thu Đồng và Bạch Huyên đều đứng chụm lại ở chỗ gốc cây Hoàng Tuyền, đồng loạt nhìn chằm chằm trên mặt đất. Nửa khắc trước, quỷ binh cùng các thư sinh đã chui xuống mặt đất, nói rằng muốn tìm kiếm cái gì đó.

  "Cái cây này chính là nguyên nhân các ngươi nhất định phải cướp địa bàn với chúng ta sao?" Hoàng tướng quân hỏi Lý Thu Đồng.

  "Trong Cửu Châu Thất Mạch, nơi có thể mọc ra một cây Hoàng Tuyền lớn như vậy rất hiếm có." Lý Thu Đồng nói: "Cây Hoàng Tuyền nhận lấy dịch khí của Hoàng Tuyền ở Minh Giới, là linh khí của nhật nguyệt thượng thừa trong thế gian, đối với Hoạ Bì yêu của chúng ta mà nói, thì đó chính là nơi tu luyện tốt nhất."

  Hoạ Bì yêu, Thập Diệp đã từng đọc trong sách cổ, truyền thuyết kể rằng phần lớn dưới các cây cổ thụ chính là nơi mà loại cầm bay thú chạy được chôn cất, xương cốt bọn chúng thối rữa, chỉ có lưu lại lớp da ngoài, da của vạn thú hấp thu linh khí thiên địa, hóa thành yêu, danh xưng Hoạ Bì. Có thể hóa ra vạn tướng, đi lại tự do khả nhân gian mà không bị phát hiện.

  Nghe nói bản thể của Hoạ Bì yêu là lớp da, nhưng chưa bao giờ nghe nói Hoạ Bì yêu có thể vứt đã để giữ mạng.

  Hiển nhiên, Bạch Huyên cũng có nghi vấn tương tự.

  "Da của các ngươi muốn vứt là có thể vứt sao?"

  "Da người còn có ba tầng, da của Hoạ Bì yêu lại càng đếm không xuể". Lý Thu Đồng đứng dậy vòng quanh gốc cây một vòng: "Da của ta vứt đi bất quá chỉ là lớp da ngoài cùng thôi, dùng để dụ địch bảo mệnh thuận tay nhất."

  Thập Diệp hiểu rõ, nguyên lý hoạt động của lớp da này ước chừng cũng giống như cái đuôi thằn lằn.

  Bạch Huyên thở dài: "Ta nghe nói nếu lột da Hoạ Bì yêu dán lên hồn thể, có tác dụng tinh lọc hồn thể, hiện tại ở chợ đen Minh Giới, da của Hoạ Bì yêu là bảo vật vô giá, vốn nghĩ rằng hôm nay nhặt được nhiều da như vậy chắc là kiếm được mớ lời rồi, ai dè lại là lấy rổ múc nước đến cuối cùng chẳng còn lại gì. "

  Lý Thu Đồng liếc Bạch Huyên một cái: "Lột da ra để giúp người khác thanh lọc hồn thể? Tam Giới làm sao có thể có loại Hoạ Bì yêu ngu xuẩn như vậy? "

  Bạch Huyên nhún vai.

  Lý Thu Đồng ngồi xổm xuống hét: "Sư đệ, các ngươi tìm được chưa? "

  "Vẫn còn ở phía dưới, sư huynh." Vãi người còn ở dưới lòng đất trả lời: "Quá sâu."

  "Để cho đám quỷ binh hỗ trợ tìm đi."

  "Hét nãi nãi ngươi, chúng ta không phải đang tìm đây sao!"

  "Lý Thu Đồng, ngươi kêu huynh đệ ta giúp ngươi tìm cái gì thế?" Hoàng tướng quân hỏi.

  "Những thứ cào mộ của các ngươi hình như là được giấu ở dưới gốc cây này." Lý Thu Đồng nói.

   Dưới lòng đất chỗ gốc cây Hoàng Tuyền thỉnh thoảng phát ra âm thanh ầm ĩ, mặt đất cong lên từng vòm, giống như có mấy trăm con giun khổng lồ đang ủn đất, xem ra còn phải tìm rất lâu rồi.

  Thập Diệp đứng có chút mệt mỏi, cho nên thay đổi tư thế xoa xoa bả vai, chỗ vừa rồi bị Túy c4n có chút ngứa ngáy, hắn vốn tưởng rằng sẽ lưu lại miệng vết thương, nhưng bây giờ sờ lên mới phát hiện ngay cả y phục cũng không bị rách.

  Có lẽ nó đã được thanh lọc, cho nên vết thương mới biến mất.

  Bạch Huyên đứng lên phủi phủi vạt áo, trực tiếp đi về phía Thập Diệp: "Bây giờ nhân lúc ít người, ngươi cởi y phục ra đi."

  Thập Diệp: "Cái...gì? "

  "Dịch Túy c4n ngươi tuy rằng chưa hoàn toàn thành hình, nhưng cũng không thể kéo dài quá lâu, nếu không dịch khí nhập vào thân thể, vậy thì hết cách cứu vãn." Bạch Huyên đưa tay lên đoạn cởi vạt áo Thập Diệp, liền bị Thập Diệp tát một cái té qua một bên.

  "Không sao, sau này ta tự mình dùng bùa chú chữa trị là được!"

  "Đều là nam nhân, cởi y phục thôi thì có sao?"

  "Không được."

  Thập Diệp tuy rằng chưa từng đọc qua sách thánh hiền gì, nhưng những thoại bản dân gian hắn cũng đã xem qua không ít. Tuy nói hắn và Bạch Huyên đều là nam tử, nhưng ở vùng hoang dã gió lạnh đêm đen như này, đột nhiên bị lột y phục, tuyệt đối không phải chuyện tốt lành gì.

  Bạch Huyên đời nào chịu nghe lời, xắn tay áo lên nhào tới, dưới tình thế cấp bách, Thập Diệp thi triển hết sở trường bình sinh, cùng Bạch Huyên luận bàn ba mươi hiệp đuổi bắt lớn nhỏ.

     Cuối cùng cũng thoát hiểm.

  Bạch Huyên mệt đến đầu đầy mồ hôi, cả khuôn mặt tức giận phồng lên hệt con cá nóc.

  "Tứ Trà! Cỏ tinh!" Hắn hét lên: "Giúp đỡ!"

   Nhóc mèo kêu meo một tiếng rồi xông ra, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, dán lên mặt Thập Diệp, thiếu chút nữa đem Thập Diệp ngộp thở đến chết, Thập Diệp luống cuống tay chân kéo Tứ Trà ra, Cỏ tinh lại hung hăng đụng vào trán hắn, Thập Diệp choáng váng hất Cỏ tinh xuống, đột nhiên sau lưng âm phong nổi lên, sau đó hắn lại bị một người hung hăng đ3 xuống đất, xẹt một tiếng xé rách đạo bào sau lưng hắn.

  Thập Diệp cứng đờ, ngây người, choáng váng, hồn phách cơ hồ muốn thoát ra khỏi xác.

  Sau lưng chợt lạnh lẽo, tựa hồ xúc cảm toàn thân đều tập trung ở nơi đó, Thập Diệp có thể cảm giác được không khí nóng rực chảy xuôi qua cột sống của hắn, những nơi bị ánh mắt Bạch Huyên đảo qua làm hắn nổi hết da gà, cộng thêm ngón tay lạnh lẽo như ngọc đặt ở trên vai hắn, một cỗ cảm giác tê dại vô cùng quỷ dị trong nháy mắt từ da chui vào trong xương cốt, lại dọc theo cột sống đi thẳng đến đan điền, thân thể Thập Diệp căng thẳng, hung hăng nắm chặt rễ cây dưới người.

  Tứ Trà cùng Cỏ tinh nhảy đến bên cạnh Thập Diệp, ngồi xổm xuống nhìn, đồng thời hít một hơi khí lạnh.

  Tứ Trà: "Cái này, đây là thứ gì?" "

  Cỏ tinh: "Chi! "

  "Được, hình như ở phía sau lưng có một gốc cây màu đen."

  "Chi Chi!

  "Dịch khí xâm nhập vào gân mạch, may mà không sâu lắm, chắc sẽ có hơi đau, ngươi đừng nhúc nhích!" Bạch Huyên nói xong, từ ống tay áo lấy ra thứ gì đó, Thập Diệp liếc mắt nhìn qua, đỏ hỏn, cư nhiên là mảnh vỡ của đầu lưỡi phế vật kia của Bạch Huyên, lúc này được hắn nắm trong tay, thật giống như một lưỡi dao màu đỏ.

  "Ngươi muốn làm gì?!" Thập Diệp hô hào.

  "Cắt thịt, xả khí, chữa thương."

   "Dừng... "

  Thập Diệp còn chưa nói hết, Bạch Huyên đã xuống tay.

  Thập Diệp nhắm chặt mắt lại, chỉ cảm thấy giống như có một thanh băng sắc bén chậm rãi cắt vào da thịt sau lưng hắn, trong cơn đau đớn lại kèm theo cảm giác tê dại, loại cảm giác này so với sự đau đớn thuần túy càng khó chịu hơn, chậm rãi mà giày vò trên từng tấc cơ thể ha, Thập Diệp gắt gao c4n chặt răng, ép cho thanh âm chính mình nghẹn lại ở cổ họng, hắn chỉ sợ hắn vừa mở miệng sẽ đem Bạch Huyên mắng một đến máu chó đầm đìa mất, nhất là khi nghĩ đến Bạch Huyên dùng cái "thứ kia" cắt vào da thịt hắn.

  Bạch Huyên cũng không biết đang làm gì, động tác xuống tay vô cùng chậm, hơn nữa không chỉ vuốt v3 chỗ cắt bả vai bị từ c4n, còn dọc theo xương bả vai một đường vuốt xuống dưới, sau đó chậm rãi dời về phía cuối đốt sống.

  Thập Diệp trở tay nắm chặt lấy cổ tay Bạch Huyên.

  Bạch Huyên: "Đau lắm sao? "

  Thập Diệp c4n răng: "Nhanh lên! "

   Động tác của Bạch Huyên dừng lại, ném đầu lưỡi kia đi, hai bàn tay nhẹ nhàng phủ lên lưng Thập Diệp, nhẹ giọng lẩm bẩm cái gì đó, trước mắt Thập Diệp chợt tối đen, thực sự là nghe không được âm thanh gì, chỉ cảm thấy lòng bàn tay Bạch Huyên càng lúc càng nóng, càng lúc càng nóng. Từ bả vai lướt qua xương bả vai, xẹt qua cột sống, đè chặt thắt lưng mạnh mẽ xoa xuống dưới, rồi đột nhiên rút ra, Thập Diệp chỉ cảm thấy cảm giác tê dại khó chịu kia đồng thời bị rút ra ngoài, cảm giác đau đớn sau lưng bị phóng đại gấp mấy chục lần, trong nháy mắt đã lan đến toàn thân.

  Đau quá! Nhưng Thập Diệp cũng thấy thoải mái không ít, đầu óc cũng thanh tỉnh hơn vài phần.

  Bạch Huyên rút ra mấy tấm bùa cầm máu từ trong túi của Thập Diệp, giống như bôi thuốc mỡ vỗ vỗ trên lưng hắn, xoay một cái rồi nhảy dựng lên, trong tay cầm theo một chùm dịch khí màu đen...  không sai, chính là một chùm, luồng dịch khí kia có tạo hình rất kỳ lạ, theo như Tứ Trà nói, thì là giống như một gốc cây non được vẽ bằng than.

  "Đây là đường đi của dịch khí xâm nhập vào trong gân mạch ngươi." Bạch Huyên nói: "Ta lần đầu tiên từ trên người người sống lột dịch khí ra, không ngờ ta lại có thể bóc tách được một cách hoàn mỹ như thế, ta quả nhiên đúng là thiên tài của Minh giới! "

  Thập Diệp cố nén đau đớn ngồi dậy: "Trước kia ngươi từ trên người ai lột bỏ dịch khí kia? "

  "Đương nhiên là những oán quỷ trượt chân rơi vào Hoàng Tuyền, một năm luôn có ba năm mười kẻ như thế, công việc này cũng không dễ làm, vừa phải cẩn thận lại phải thật vững vàng, trọng điểm là thù lao còn ít đến đáng thương... " Bạch Huyên nói: "Nếu chỉ trễ một thời ba khắc thôi, thì dịch khí này ở trong gân mạch của ngươi sẽ sinh ra gốc căn, thế thì ngươi chỉ có nước xong đời."

  Tuy rằng trong lòng hiểu rõ Bạch Huyên lại cứu hắn thêm một lần nữa, nhưng lời cảm ơn này Thập Diệp bất luận như thế nào cũng nói không nên lời, dù sao hắn hiện tại chỉ còn lại nửa mảnh đạo bào treo phía trước, sau lưng trống trơn, lúc cơn gió thổi qua, liền rúm người vì lạnh.

  Bạch Huyên nở nụ cười, hai đồng điếu lún sâu hết sức chói mắt. Cũng không biết lấy từ đâu ra một cái túi vải, lại lấy ra một bộ đạo bào đen kịt, nói: "Nào nào, mau mặc vào để cho ta nhìn xem, một trăm hộc pháp lực này ta tiêu có đáng hay không nào. "

   Bộ đạo bào kia toàn thân đen kịt, kiểu dáng thoạt nhìn cũng không có gì đặc biệt, nhưng chất liệu lại rất kỳ lạ, lớp vải màu đen lại thấp thoáng có ánh sáng bàng bạc, lúc cơn gió thổi qua, giống như ánh sao cùng ánh trăng trong bóng đêm rực rỡ giao nhau.

  Thập Diệp: "..."

  Hắn xem như đã hiểu, Bạch Huyên vừa rồi chính là cố ý xé rách y phục của hắn.

  Thập Diệp nhắm mắt lại, c4n răng: "Lấy đi."

  Ai ngờ lời này vừa nói ra, đạo bào kia lại như nghe được thanh âm của hắn, bay lên phủ vào người Thập Diệp, trong nháy mắt, đã mặc xong, gió thổi qua, y phục nhẹ nhàng bay, tinh quang lưu động, quả thực rất đẹp mắt..

  "Đẹp!" Bạch Huyên giơ ngón tay cái lên.

  Tứ Trà: "Đẹp, meo."

  Cỏ tinh: "Chi chi! "

  Thập Diệp: "..."

  "Tìm được rồi! Dưới gốc cây Hoàng Tuyền nổi lên một cái đầu, Từ Tiểu Sơn lấy tay đỡ lấy mặt đất chui ra, trên tay còn cầm theo một cái đĩa tròn. Ngay sau đó, các thư sinh cùng đám quỷ binh nhao nhao chui ra khỏi mặt đất, trong lòng mỗi người đều ôm một cái đĩa tròn kỳ quái, nhìn qua cũng tầm bốn năm mươi cái.

  "Vừa rồi ở phía dưới nhìn thấy rất nhiều thứ này, đang lăn lộn trong đất, còn có mùi thối bốc ra từ mộ của quỷ binh, hẳn là thứ này đã cào mộ bọn Hoàng tướng quân." Một thư sinh đặt chiếc đĩa trên mặt đất.

  Đĩa tròn ước chừng to bằng cái bát múc canh, màu sắc như ngọc trắng, có hình bầu duc, dưới phẳng trên tròn, mặt tròn trên gập ghềnh, tất cả đều là những đường vân bất quy tắc, mặt phẳng dài một vòng như mặc váy, là lông tơ nhỏ màu xanh mướt, thoạt nhìn giống như là đồ thủ công mỹ nghệ với tạo hình đặc thù gì đó.

  "Là rùa Tam Đồ trong Hoàng Tuyền." Bạch Huyên nói.

  Thập Diệp: "Đây là một con rùa?"

  Bàn tay Bạch Huyên vỗ ba vào đĩa, phía dưới chiếc đĩa chậm rãi vươn ra ba cái đầu rùa trắng, sáu móng vuốt, một cái đuôi trắng, cư nhiên đúng thật là rùa ba đầu.

  "Rùa Tam Đồ quanh năm sống ở Hoàng Tuyền, kiếm ăn bằng cách gặm nhấm oán thảo dưới đáy suối vàng, thứ này vô cùng lười biếng, bình thường cả một hai trăm năm cũng lười di chuyển khỏi ổ." Bạch Huyên lật qua lật lại con rùa ba đầu kia, nhìn một chút, sắc mặt càng thêm ngưng trọng.

  "Chẳng lẽ là cùng với dịch khí của Hoàng Tuyền chảy vào nhân giới?" Thập Diệp suy đoán.

  Bạch Huyên không lên tiếng.

  "Hoàng huynh, đây chính là kẻ đầu sỏ cào mộ các ngươi, chớ có oan uổng cho người tốt nữa nha." Lý Thu Đồng nói.

  Hoàng tướng quân hung hăng gõ vào mai rùa một cái, ai ngờ ba cái cổ của rùa Tam Đồ đột nhiên duỗi dài, há ra ba hàm răng sắc nhọn, suýt nữa c4n trúng đầu ngón tay Hoàng tướng quân.

  "Quả nhiên là rùa của Minh giới, cho nên mới thích mùi hôi thối trên người các ngươi." Lý Thu Đồng cười to.

  "Ngươi thả rắm, bọn chúng khẳng định càng thích vị chua trên người nho sinh các ngươi hơn, cho nên mới ở dưới cây Hoàng Tuyền."

  "Ở lại dưới này là bởi vì nơi này thoải mái, đi vào mộ phần là vì tìm thức ăn!"

  Hoàng tướng quân và Lý Thu Đồng một lời không hợp lại bắt đầu cãi nhau, chỉ là lúc này đây, không biết là đánh một đêm quá mệt mỏi hay là vì nguyên nhân gì, rốt cục cũng không có động thủ.

  Thập Diệp thở dài, nhìn Bạch Huyên.

  Bạch Vô Thường đại nhân đứng dưới tàng cây Hoàng Tuyền, nhíu mày nhìn chằm chằm bầu trời đêm mênh mông.

  Biểu cảm hiện tại của hắn so với lúc mới phỏng đoán là có thiên kiếp càng nằng nề hơn.

  *

   Lúc trở lại miếu Quan Đế, chân trời đã hiện ra một vùng trắng sáng như bụng cá. Đám quỷ binh vốn không thể nhìn thấy mặt trời, lại bận rộn cả đêm, mệt đến rã rời chỉ chực đổ xuống, vội vàng cáo từ đám người Bạch Huyên chui về mặt đất nghỉ ngơi.

  Mà đối với mọi người trên mặt đất mà nói, phiền toái chỉ vừa mới bắt đầu.

  "Ta hoài nghi không chỉ là trên núi, có thể trong trấn cũng có dịch khí rỉ ra." Bạch Huyên chỉ vào bản đồ vẽ Trấn An Bình nói: "Hiện tại việc cấp bách chính là điều tra ra tất cả điểm rò rỉ dịch khí."

  Bản đồ là do Tứ Trà cung cấp, dù sao cũng đã ở Trấn An Bình năm mươi năm làm thần quan thay thế, vẽ bản đồ chỉ là chuyện nhỏ. Bản đồ được vẽ vô cùng tỉ mỉ, nhà cửa trên đường lớn thậm chí ngay cả giếng nước cũng được đánh dấu vô cùng rõ ràng. Thập Diệp là lần đầu tiên nhìn thấy toàn cảnh trấn An Bình, xung quanh Trấn An Bình được núi bao bọc, là một lưu vực thấp, miếu Quan Đế nằm ở núi Hồng Phong cao nhất, vị trí chính bắc, đông, tây, nam ba mặt đồi núi, có thể leo núi ra khỏi trấn, nhìn toàn bộ địa hình, thì khu rừng bên ngoài Trấn An Bình có hình vuông, các tòa nhà trong trấn lại có hình vòng tròn, rất giống một cái đình tròn nằm ở bên ngoài.

  Bạch Huyên: "Ban ngày dương khí thịnh, phong ấn dịch khí sẽ dễ dàng hơn, nếu chờ đến đêm nữa, dịch khí chỉ sợ sẽ hình thành quy mô lớn hơn. "

  "Trấn An Bình này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nếu tìm kiếm từng nơi một e cũng phải hao phí mấy ngày." Lý Thu Đồng nói: "Huống chi trước khi dịch khí thành Túy, không nhìn thấy cũng sờ không được, làm sao đi điều tra? "

  "Dịch bệnh có mùi cá và tôm thối rữa." Thập Diệp nói: "Nhưng dịch khí..."

  "Không màu không mùi, bất quá có một thứ có thể ngửi được." Nói xong, ánh mắt Bạch Huyên nhìn về phía Tứ Trà.

  Tứ Trà cùng Cỏ tinh đang giày vò những con rùa ba đầu kia, chúng dựng thẳng ba con rùa, dùng móng vuốt bẻ một cái, rùa ba đầu lăn ra ngoài, Tứ Trà cùng Cỏ tinh liền nhảy lên phía trên giẫm lên mai rùa một đường lăn đi, đang chơi đùa vô cùng vui vẻ, đột nhiên nghe lời Bạch Huyên nói, Tứ Trà thoáng cái không đứng vững, ầm ầm ngã xuống.

  "Ta là một con mèo, không phải chó!" Tứ Trà hét lên.

  "Ta biết mũi ngươi không thính." Bạch Huyên túm lấy Tứ Trà ném sang một bên, nhặt một con rùa ba đầu lên: "Tam Đồ Quy sinh ra ở Hoàng Tuyền, lớn lên ở Hoàng Tuyền, mẫn cảm với dịch khí Hoàng Tuyền nhất, cho nên chúng ta chỉ cần đi theo bọn chúng, nhất định có thể tìm thấy được dịch khí. "

  "Cho nên, ý của Bạch Huyên đại nhân ngài là... " Da mặt Lý Thu Đồng có chút run rẩy.

  Bạch Huyên cười xán lạn, đặt tam đồ quy trên mặt đất, ngón tay gõ vài cái lên mai rùa, rùa Tam Đồ chậm rãi vươn ra ba cái đầu, sáu móng vuốt cắm xuống đất, lảo đảo đứng dậy.

  "Trời nắng gió mát, không bằng chúng ta... dắt rùa đi dạo."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.