Thập Diệp từ xưa cho tới bây giờ chưa từng cảm thấy hoảng hốt như vậy lần nào.
Từ nhỏ đến lớn, dù là trong lời sư phụ hay là trong mắt các sư huynh đệ, nói ít nhất, an tĩnh nhất, làm việc ổn thỏa nhất, thậm chí ngay cả quán chủ cũng khen hắn trầm ổn có lễ độ, bình tĩnh biết tự kiềm chế.
Thập Diệp cũng vẫn cho rằng mình là người như vậy, cho đến tận........bây giờ.
Tất cả ổn trọng cùng bình tĩnh đều đột nhiên biến mất, trái tim Thập Diệp giống như bị tưới một thùng dầu, vừa đốt vừa đau, hắn không biết làm thế nào có thể mới có thể ngăn chặn loại đau đớn này, chỉ có thể một lần lại một lần gọi tên Bạch Huyên.
"Bạch Huyên! Bạch Huyên! Bạch Huyên!!!"
Thanh âm bị gió thổi đến vỡ vụn, càng lúc càng thấp, càng lúc càng nhỏ lại, cuối cùng chỉ còn lại tiếng hít thở khàn khàn, lồng nguc nóng bỏng đau đớn từ thực quản xông lên miệng, tất cả đều là máu tanh đắng chát buồn nôn.
Gió thổi kịch liệt, Thập Diệp tựa như một con kiến đang bị cuốn trong cơn lốc, rất nhanh đã mất hết năng lực khống chế thân thể, sương mù dày đặc trước mắt làm cho hắn không nhìn thấy rõ bất cứ thứ gì, đầu óc trở nên trống rỗng, ý thức của hắn dần dần trở nên mơ hồ, hắn không biết mình đang ở phương nào, không biết mình sẽ đi đâu... Hắn chỉ biết một chuyện, hắn muốn tìm Bạch Huyên!
Bạch Huyên còn muốn câu hồn mình, hắn không thể uốt lời được!
"Oanh "Ầm "Ầm",
Trên bầu trời truyền đến tiếng động ầm ầm, vừa nghe giống như sấm sét, cũng giống như ác quỷ k3u rên.
Thập Diệp ngửi thấy mùi khét kỳ quái, tựa như loại thịt gì đó bị nướng cháy, đột nhiên, một đạo bạch quang hung hăng bổ xuống, nhấc lên một cỗ cuồng phong, trước mắt rộng rãi sáng sủa... sương mù tan đi, chỉ còn lại ánh sáng lúc tỏ lúc mờ rơi lên người hắn.
Trên bầu trời xuất hiện một chùm bóng đen khổng lồ, lông tơ màu đen phản chiếu ánh sáng lấp lánh, trên đỉnh quả cầu lông là một chùm sáng sáng ngời, tựa như mặt trăng trên bầu trời.
Thập Diệp muốn gọi tên Bạch Huyên, lại phát hiện miệng lưỡi mình lúc này đã cứng ngắc, cổ họng thì nóng rực, nửa tiếng cũng không phát ra được.
Đột nhiên, thân thể Thập Diệp căng thẳng, sau đó hắn bị một luồng ánh sáng mềm mại như tơ lụa bao lấy, cả người "vèo" một cái bay lên.
Thập Diệp ngửi thấy mùi hơi thở quen thuộc trong gió như băng hàn cùng trong suốt của suối núi mùa hè, là mùi hương của bạch Huyên.
Gió thổi làm cho mắt hắn đau nhức, nhưng hắn ngay cả chớp mắt cũng không dám, cứ như vậy gắt gao nhìn chằm chặp chùm ánh sáng đang cách mình càng lúc càng gần kia, đường nét càng lúc càng rõ ràng... trường bào trắng như tuyết, tay áo rộng phiêu đãng như gió, mũ cao hơn hai thước, còn có bốn chữ lớn "Thấy ta phát tài" viết trên đó.
Dưới chân Thập Diệp mềm nhũn, rơi vào trong một quả cầu lông, thân thể hơi lắc lư.
Một tay đỡ lấy Thập Diệp, người bên cạnh quay đầu, hướng hắn lộ ra hai chiếc đồng điếu xán lạn.
"Nghe được rồi."
Yết hầu Thập Diệp đau nhức, hắn run rẩy chực mở miệng nói gì đó, lúc này đây, vẫn chỉ có thể phát ra tiếng thở khò khè.
Ánh mắt Bạch Huyên trong trẻo như nước: "Ngươi gọi tên ta, ta nghe thấy rồi." Nói xong, ý cười của hắn càng đậm: "Nói thật nhé, Thập Hoa ngươi quả thật rất có tài năng làm vô thường, giọng nói lớn như thế, lúc đi câu hồn khẳng định hiệu suất rất cao. "
Thập Diệp lại phun ra một ngụm máu, lúc này đây là bị tức đến hộc máu. Hắn hung hăng nhìn khuôn mặt tươi cười chói mắt của Bạch Huyên vung ra một quyền, nhưng lại bị Bạch Huyên bắt được.
Bạch Huyên nâng tay Thập Diệp, đem một khối ánh sáng màu băng lam đặt trong lòng bàn tay của Thập Diệp.
Là Thất Diệu Kiếm ý còn sót lại, nhưng lúc này chỉ dài không đến ba tấc.
"Kiếm của ngươi ta thay ngươi lấy về." Bạch Huyên nhẹ giọng nói: "Đáng tiếc đại bộ phận đã không còn, xin lỗi. "
Thập Diệp nắm chặt lòng bàn tay, lắc đầu.
Như thế này, đã là rất tốt rồi.
Oán tinh không biết từ khi nào bay lên bầu trời đêm, lơ lửng giữa không trung, hồng quang chói mắt giống như huyết sắc, lại giống như một viên nhãn cầu đỏ bừng, từ trên cao nhìn chúng sinh tam giới.
Năm ngón quỷ trảo của Hắc Sơn lão yêu đã vặn vẹo đến biến hình, lỗ máu trong lòng bàn tay nhỏ xuống từng giọt máu đen đầm đìa, máu lại không rơi xuống, ngược lại biến thành sương mù máu đen ngòm bay lên bầu trời, bị oán tinh không ngừng hút vào cuồn cuộn.
Một màn này Thập Diệp giống như đã từng nhìn thấy, cơ hồ giống hệt lúc Tr4n Diệu Tông bị Trảm Yêu Đao hút đi huyết khí.
[Vì sao ta không chạm được vào oán tinh?! Lừa ta! Lừa ta! ]
Hắc Sơn lão yêu gầm lên giận dữ, quỷ khí từ miệng vết thương điên cuồng tràn ra, hình thành đám mây oán khí cuồn cuộn, trên đám mây hiện ra bóng đen lớn như núi rừng, quỷ mục đỏ thẫm cỡ bánh xe, sừng quỷ dài mấy trượng, mỗi một chiếc răng nanh đều tựa như cây cột nhà "Là bản thể của Hắc Sơn lão yêu!"
Vô số ác quỷ vây chung quanh hắn, thét chói tai, gầm gào, răng nanh màu đen sáng lên, tựa như đang cung nghênh chủ nhân, chúng nó hét càng lớn, hét càng cao hứng, hào quang xung quanh oán tinh lại càng chói mắt.
Oán tinh không chỉ hấp thu huyết khí của Hắc Sơn lão yêu, mà còn hấp thu oán khí của những ác quỷ này.
Hắc Sơn lão yêu lại tựa hồ như không hề có cảm giác, ánh mắt của hắn rà khắp trên mặt đất, tựa như đang tìm kiếm thứ gì đó.
[Lừa ta! Ngươi đang ở đâu? Ngươi đang ở đâu? ]
Quỷ mục của hắn tràn ra quỷ khí màu đen, dần dần che lấp đồng tử quỷ, so với hắn, ánh mắt của các tiểu ác quỷ ngược lại càng trở nên đỏ như máu, mấy vạn con ác quỷ rậm rạp phủ đầy cả bầu trời, giương nanh múa vuốt xông về phía Thập Diệp cùng Bạch Huyên giết tới.
"Tiểu Du Du!" Bạch Huyên hét lớn, lông tơ dưới chân hắc mao cầu huyễn hóa vô số ánh sáng bay ra, nở rộ ở bốn phía Bạch Huyên cùng Thập Diệp.... mỗi một chùm ánh sáng đều là một tấm bùa chú màu tím, là pháp lực của Thần tộc.
"Tứ phương sở ca chú... Khải!"
Bạch Huyên vỗ tay hét to, tất cả bùa chú đều biến thành chiếc kèn màu vàng dài hơn ba thước, đồng thời tấu lên âm thanh khủng b0, sóng âm tựa với núi lấp biển càn quét ra ngoài, hàng vạn ác quỷ hóa thành tro bụi.
"Ha ha ha ha, vèo vèo một tiếng, toàn bộ thăng thiên!" Bạch Huyên chống lưng cười to: "Sống hơn sáu trăm năm, đây là ngày ta thấy đã nghiện nhất! "
Thập Diệp ngạc nhiên trừng mắt nhìn Bạch Huyên, hắn cũng không nghe thấy tiếng gào thét khủng b0 kia, bởi vì tại thời khắc pháp chú có hiệu lực, bốn phía xung quanh quả bóng lông đã sinh ra một kết giới giống như bong bóng trong suốt, đem bọn họ hoàn mỹ bảo hộ ở bên trong.
Nhưng làm cho Thập Diệp kinh ngạc nhất không phải là pháp thuật này, cũng không phải kết giới này, mà là...
Bạch Huyên tên quỷ nghèo này làm sao có được nhiều pháp lực để tiêu xài như vậy?!
Hơn nữa, vừa mới cung cấp cho hắn pháp lực, quả bóng dưới chân này, chẳng lẽ là...
Dạ du thần?!
Phảng phất nghe được tiếng lòng của Thập Diệp, quả cầu lông đen khổng lồ dài dài "chu" một tiếng.
Hắc Sơn lão yêu tựa hồ bị thanh âm khủng b0 đó chấn nhiếp, sương mù đen trong mắt hắn tản đi không ít, tiếng gầm gừ của hắn cũng dần yếu đi, biến thành những tiếng kêu thống khổ. Nhưng loại biến hóa này chỉ kéo dài mấy giây, rất nhanh, oán tinh trên không trung hồng quang chói loá, ánh sáng như máu bắn lên người Hắc Sơn lão yêu. Ánh mắt Hắc Sơn lão yêu bắt đầu ngưng tụ ra hắc khí, cùng hô ứng với hồng quang oán tinh, hình thành một cột trụ ánh sáng hình xoắn ốc khủng b0 xuyên qua bầu trời.
Vô số tia chớp xẹt qua chân trời, đuổi theo mây đen cuồn cuộn mà đến, Thập Diệp lại nghe được tiếng gào thét của ác quỷ tràn ngập khắp thiên địa, càng nhiều ác quỷ từ trong đám mây nhe răng nanh ra.
Thập Diệp nhìn ra đầu mối, năng lực của Hắc Sơn lão yêu là triệu hoán ác quỷ, mà kẻ khống chế lão yêu Hắc Sơn, lại chính là oán tinh.
"Đại gia nó, còn tới nữa sao?!" Bạch Huyên vỗ tay hô to: "Tứ phương Sở Ca Chú – Khai! "
Bạch Huyên khởi động sóng âm gào thét lần thứ hai để công kích, ác quỷ lần thứ hai bị tiêu diệt toàn bộ, nhưng theo tiếng gầm gừ của Hắc Sơn lão yêu, lại xuất hiện thêm một đợt ác quỷ thứ ba.
"Tứ phương Sở Ca Chú... Khai!"
Pháp chú lần thứ ba uy lực rõ ràng trở nên nhỏ hơn, phải đối nghịch với ác quỷ
vài giây, thì mới nghiền nát hết đám ác quỷ.
Sắc mặt Bạch Huyên khẽ biến.
Thập Diệp trong lòng thầm mắng không ổn... lông tơ trên người Dạ Du Thần rõ ràng đã ngắn đi một đoạn, bộ phận kề sát trên đỉnh đầu còn có một khối xuất hiện phản quang, Thập Diệp nhớ rõ Bạch Huyên đã nói qua, Dạ Du Thần bị trọng thương, cho nên vị trí này hói một khối.
Lần thứ tư gọi ra thêm một đợt ác quỷ xuất hiện.
Bạch Huyên không cam lòng yếu thế, lại thi triển "Tứ phương Sở Ca Chú", lúc này đây, tiếng quỷ tru cùng chú âm chói tai cơ hồ có thế lực ngang nhau, va chạm trên không trung tạo thành vách tường sóng âm dày nửa trượng, thật lâu cũng không tan đi.
Bạch Huyên bắt chéo hai tay bấm quyết, mồ hôi to như hạt đậu trượt xuống, tử phù lơ lửng bốn phía giống như nến tàn trong gió, rất nhanh liền bị dập tắt từng cái một, thân thể Dạ Du Thần kịch liệt run rẩy, phát ra tiếng thống khổ "chu chu".
Vách âm dần xuất hiện vết nứt, mấy chục con ác quỷ chui ra rơi xuống đất, may mà đám Hoàng tướng quân và Lý Thu Đồng phản ứng kịp thời, nhanh chóng xông lên đem ác quỷ chém giết.
"Rốt cuộc có chịu thôi hay không?!" Hoàng tướng quân ném thanh đao gãy trong tay xuống, lại đổi qua một thanh khác, vũ khí trôi nổi phía sau hắn đã thiếu hơn phân nửa, Lý Thu Đồng và nhóm Hoạ Bì yêu mệt đến thở hồng hộc. Bọn họ đã chém giết mấy vạn con ác quỷ, nhưng ác quỷ bị Hắc Sơn lão yêu triệu hoán đến lại tựa như vô cùng vô tận, giết thế nào cũng không thể giết hết.
Thập Diệp đột nhiên hiểu ra vì sao m Sơn mạch và Thành Hoàng thuộc đều bị rơi vào tay giặc, bánh xe chiến khủng b0 như vậy, pháp lực tiêu hao thật sự là quá lớn.
Như vậy không được, nhất định muốn bắt giặc trước tiên phải bắt vua!
Thập Diệp phóng ra một dãy chú huyền quang hộ thể bảo vệ bốn phía, quay đầu nhìn Bạch Huyên một cái.
Bạch Huyên hơi giật mình, rất nhanh liền hiểu được Thập Diệp muốn làm cái gì, nhất thời sắc mặt đại biến, lớn tiếng quát: "Đừng làm bậy, vị trí này là vị trí an toàn của Tứ phương Sở Ca Chú, nếu lại tới gần, là ta thì cũng sẽ bị nghiền thành tro bụi! "
Thập Diệp gật gật đầu, lại thi triển ngự phong chú trên mắt cá chân, chú văn màu trắng cuốn lên cùng áo màu đen của hắn, ánh mắt vẫn nhìn thẳng về phía Bạch Huyên.
[Hành động trong nháy mắt, chú pháp tiêu tán.]
Phảng phất như tâm ý tương thông, đôi mắt đỏ của Bạch Huyên xẹt qua một đạo thủy quang, hắn c4n chặt răng, cơ hồ là từ trong kẽ răng vắt ra chữ: "Ta yểm hộ ngươi!"
Thập Diệp gật đầu, toàn thân Bạch Huyên toả ra thần quang sáng ngời, lông tơ hóa chú của Dạ Du Thần đã bị thiêu đốt hầu như không còn gì, bên ngoài vách tường âm thanh xuất hiện một vòng mới mẻ, sóng âm liên miên không dứt cùng vách tường âm dung hợp lại thành một thể, lấy thế hủy diệt đem ác quỷ nghiền ép thành tro bụi, cùng với chú quang vỡ vụn giao tán rơi xuống, phảng phất như bão cát màu đen.
Ngay bây giờ!
Thập Diệp bay cao lên trời, lộ ra Thất Diệu Kiếm ý còn sót lại trong tay, nhắm về phía
ánh mắt của Hắc Sơn lão yêu giết tới. So với quỷ thể của Hắc Sơn lão yêu, Thập Diệp chẳng khác gì loài ruồi muỗi yếu ớt, Hắc Sơn lão yêu hiển nhiên là căn bản không đem một phàm nhân sắp chết để vào mắt, tiện tay vỗ một cái, gió lọt ra giữa các kẽ ngón tay đối với Thập Diệp mà nói không khác gì gió bão, cả người hắn bị thổi đi, cơ hồ cùng lúc đó, đợt ác quỷ thứ năm chui ra khỏi tầng mây, tiếng quỷ tru như xé rách cả thiên địa.
"Tam trọng giới chú- Khai!" Bạch Huyên dùng sức của một mình hắn nâng kết giới lên thật lớn, đem toàn bộ An Bình trấn bảo vệ ở phía sau, ác quỷ tranh nhau nhào vào kết giới, dùng quỷ trảo xé, dùng răng nanh c4n, chỉ trong nháy mắt, mặt ngoài kết giới đã xuất hiện đầy vết nứt.
Thập Diệp bị gió mạnh cuốn làm mất thăng bằng, gió kịch liệt ép hắn phun ra máu tươi, xương cốt toàn thân gần như sắp vỡ vụn, nhưng vừa vặn bởi vì cơn gió này phát ra từ quỷ trảo của Hắc Sơn lão yêu, tất cả ác quỷ đều không tránh kịp, vừa hay nâng Thập Diệp đạp gió bay lên trời cao, Thập Diệp dùng Cửu qua tầng mây, treo lên phía trên năm tấm oán tinh.
Thứ hắn chân chính muốn tiêu diệt, kỳ thật là oán tinh.
Oán tinh dường như cảm nhận được nguy hiểm, hồng quang chợt trở nên sáng ngời, tựa như đang triệu hoán cái gì đó, chỉ đáng tiếc là không kịp.
Kiếm ý băng lam từ trong lòng bàn tay b4n ra, giữa không trung quay ngược người lại gọi Thất Diệu Kiếm ra.
Oán tinh rít gào chói tai, huyết vụ tựa như nọc độc phun ra ngoài, đạo bào trên người Thập Diệp đột nhiên giống như có sinh mệnh, vạt áo dài vờn quanh bốn phía, thay hắn ngăn cản một kích cuối cùng của Oán Tinh.
Một trăm hộc pháp lực cuối cùng đã tiêu hết.
Thập Diệp ngưng tâm, vững vàng khống chế Thất Diệu kiếm đâm thẳng đến cùng, kiếm quang như băng lam điện chớp xuyên qua oán tinh. Chỉ trong thoáng chốc, hồng quang b4n ra bốn phía, huyết khí điên cuồng dâng lên, oán tinh bị cuốn vào kiếm quang hóa thành những đốm sáng li ti màu đỏ tím, lơ lửng giữa không trung.
Thập Diệp toàn thân cơ hồ như bị rút rỗng, miễn cưỡng dùng ngự phong chú ổn định thân thể. Hắc Sơn lão yêu ở phía dưới gào thét, cơ bắp toàn thân thối rữa rơi xuống, móng tay đen của quỷ trảo lột ra, đồng tử bay ra khỏi hốc mắt, toả ra quỷ khí vô cùng đáng sợ, oán tinh bị hủy, quỷ lực của hắn trở nên tán loạn, không cách nào triệu hoán được ác quỷ, nhưng cũng mất đi lực khống chế đối với ác quỷ.
Đám tiểu ác quỷ hưng phấn gào thét chói tai, chúng không bị Hắc Sơn lão yêu áp chế, theo bản năng chen chúc trèo lên những đám mây trốn chạy.
Không hay! Nếu để cho những ác quỷ này chạy trốn, hậu quả thực không thể tưởng tượng nổi!
Sưc mạnh tinh thần của Thập Diệp đã không còn đủ sức để khống chế Thất Diệu Kiếm nữa, hắn rút bùa hỏa chú ngự gió đuổi theo, nhưng số lượng ác quỷ quá nhiều, phương hướng chạy trốn lại tán loạn, lấy sức một mình hắn căn bản là muối bỏ biển.
"Ngũ Trọng Giới Chú - Khai!" Thanh âm của Bạch Huyên như tiếng kim loại đánh vào nhau vang vọng khắp trời đất, một kết giới năm tầng vô cùng lớn bỗng nhiên rơi xuống, đem phạm vi trăm dặm của An Bình trấn bao bọc ở bên trong, ác quỷ chạy trốn đụng vào kết giới, rớt hết xuống, ác quỷ phát hiện đường chạy trốn đã bị phong tỏa, vô cùng giận dữ, quay đầu trở lại giết.
Thập Diệp đứng mũi chịu sào, chỉ cảm thấy trước mắt gió tanh xẹt qua như bay, hơn mười con ác quỷ đã đến trước mặt hắn, Thập Diệp dùng chút sức mạnh tinh thần cuối cùng phóng ra ba đạo hỏa chú, không chút ngoài ý muốn đều bị ác quỷ c4n nuốt. Hắn thậm chí còn nhìn thấy trong kẽ răng của một ác quỷ vẫn còn lưu lại máu thịt tươi.
Chỉ một lát sau, bạch quang hiện lên trước mắt, bảy tám tên ác quỷ bị đánh ngang bay ra ngoài, thứ đánh bay chúng lại là một bọc da rắn.
"Thập Diệp đạo trưởng, công lao vĩ đại, ngày khác tiểu sinh phải hảo hảo kính ngài một chén." Lý Thu Đồng từ trên trời giáng xuống, cười cười ngâm nga nói, hắn chỉ còn lại nửa khuôn mặt, nửa còn lại đã biến thành đầu hồ ly, thẻ tre cũng không thấy đâu, thay vào đó là mấy trăm tấm da động vật ở phía sau, hổ báo sói rắn chuột ếch, phải nói là vô cùng phong phú.
Thập Diệp lúc này mới phát hiện bốn phía tất cả đều đã là Hoạ Bì yêu, trên mặt bọn họ đều xuất hiện mức độ yêu hóa khác nhau, thân thể đều là nửa người nửa thú, khí thế so với trước kia càng thêm đáng sợ.
"Hai người các ngươi nghỉ ngơi đi, những rác rưởi này giao cho chúng ta xử lý là được rồi." Lý Thu Đồng ném da hồ ly cuốn lấy Thập Diệp đẩy ra đằng sau, rồi thống lĩnh đám Hoạ Bì yêu một đường giết ra bên ngoài.
Thập Diệp thậm chí còn chưa kịp phản ứng, thì đã bị một người khác đón lấy, chóp mũi ngửi thấy mùi hương tựa như dòng suối băng.
Hắn nghiêng đầu lại thì nhìn thấy gương mặt Bạch Huyên.
Bạch Huyên thoạt nhìn vô cùng chật vật, tóc tai rối loạn, quần áo lấm lem, khóe miệng đỏ một mảng lớn, vừa nhìn đã biết là vết máu vừa mới lau đi, thế nhưng hắn cười lại vô cùng xán lạn.
Hắn nói: "Ngươi trông thật chật vật."
Dạ Du Thần nằm sấp trên vai Bạch Huyên, đỉnh đầu đã hói hơn một phần ba, lông tơ còn lại cũng rất thưa thớt, thật sự thê thảm vô cùng.
Thập Diệp há miệng, khàn khàn nói một câu "Ngươi... " Nhưng lại không có thanh âm nào phát ra.
Bạch Huyên nhướng mày, bàn tay dán vào yết hầu Thập Diệp, cổ họng của Thập Diệp giống như có gì đó vô cùng thanh ngọt chảy vào, sau đó cổ họng của hắn đã được chữa khỏi.
"Nói đi, có phải cảm thấy ta đặc biệt anh minh thần vũ ngọc thụ lâm phong hay không?" Bạch Huyên vẻ mặt đắc ý nói.
Thập Diệp: "Ngươi chật vật hơn ta nhiều."
Bạch Huyên cười, tựa hồ còn muốn nói cái gì đó, đột nhiên sắc mặt đại biển, đầu ngón tay lấy ra một lá bùa ném ra, Thập Diệp chợt nghe phía sau vang lên một tiếng kêu thảm thiết, một con ác quỷ bị đốt thành hỏa cầu rơi xuống.
Khóe miệng Bạch Huyên tràn ra một tia máu, suýt nữa thì ngã xuống, lúc này đây, là Thập Diệp đỡ lấy hắn.
"Ngươi còn có bao nhiêu pháp lực?" Thập Diệp hỏi.
"Ngươi còn có bao nhiêu bùa chú?" Bạch Huyên hỏi ngược lại.
Hai người nhìn nhau giây lát, rồi cùng nhau bật cười.
Trên không trung, Hoạ Bì yêu c4n nuốt ác quỷ không chút lưu tình, trên mặt đất, đám quỷ binh giết đến cao hứng bừng bừng, Bạch Huyên cùng Thập Diệp dìu nhau lơ lửng giữa không trung, y phục đen trắng bay múa phần phật, tựa như hai ngọn lửa thiêu đốt mặt mày bọn họ, đồng thanh hét lớn: