Bạch Vô Thường Đã Ba Ngày Rồi Chưa Đến Câu Hồn Ta

Chương 44



Thập Diệp hoảng sợ đến biến sắc, đang muốn tiến lên, nhưng lại bị Bạch Huyên ngăn lại.

  "Đã không cứu được nữa." Bạch Huyên vung ra một đạo hỏa chú kích lên người "Người nọ", trong ánh lửa lượn lờ, thi thể kia chậm rãi mở miệng, phát ra một tiếng thở gấp, khiến người ta hít thở không thông, cơ bắp đỏ thẫm điên cuồng nhúc nhích trượt ra khỏi quần áo, từ cổ tay áo, cổ áo, quần áo chui ra, chỉ còn lại một bộ xương tái nhợt treo trên đạo bào rách nát.

  Thì ra đó căn bản không phải gân thịt, mà là ấu trùng của Nhiêm Trùng, chúng hút khô máu, ăn hết thịt, đem xương người trở thành giường ấm để nghỉ ngơi.

  Thập Diệp thấy thế không rét mà run, vừa rồi nếu không phải hắn kịp thời từ trong ảo cảnh tỉnh lại, phải chăng cũng sẽ biến thành như vậy?

  Điều càng làm hắn kinh hãi hơn chính là, nơi này phóng tầm mắt nhìn lại, ít nhất có mấy chục đống cỏ khổng lồ như thế, chẳng lẽ, trong mỗi một đống cỏ kia đều là...

  "Tám phần là những đạo sĩ được Thất Tinh Quán phái đến." Bạch Huyên nhíu mày nhìn bốn phía: "Ngươi đoán xem, tên quan sai kia có ở chỗ này hay không?"

  Thập Diệp không nói gì, hắn thật sự không dám tưởng tượng ra.

  Bạch Huyên c4n răng, sáng ra bảy tấm tử phù ném đi: "Thiên Lôi Chú – khai!"

  Mây đen ngưng tụ trên không trung, sấm sét màu trắng bạc chấn động, xé rách, ẩn giấu trong mây, chậm rì rì cũng không chịu hạ xuống. Bạch Huyên mắng một tiếng "Nương nó", lại bổ sung thêm ba tấm tử phù: "Sao lại tăng giá rồi? Thiên lôi chú...khai."

  Ai ngờ vào lúc này, một đạo sấm chớp hình búa lớn từ trên không trung bổ thẳng xuống, Thiên Lôi chấn động trời làm đám mây mới tụ lại của Bạch Huyên bị đánh tan, mười tấm tử phù của Bạch Huyên trong nháy mắt hóa thành hư không.

  Bạch Huyên: "..."

  Thập Diệp: "..."

  "Nương nó, là ai?!" Bạch Huyên nổi giận gầm lên, nhưng chỉ một giây sau, lại có ba đạo sấm chớp liên tục bổ xuống, hai đạo đánh về phía đám cỏ bên kia, một đạo thẳng đánh về phía Bạch Huyên và Thập Diệp.

  Hai người kinh hãi thất sắc, Thập Diệp ôm lấy thắt lưng Bạch Huyên, dưới chân dùng ngự phong chú, chân đạp Cửu Thiên Bát Phong Bộ, trong nháy mắt đã bay xa ra mấy trượng, sấm chớp đánh thủng biển cỏ, lại dọc theo mặt đất kéo dài ra bốn phía, nối lại một đường với hai đạo sấm chớp khác. Liệt hỏa bừng bừng trộn lẫn vào trong sấm chớp, đem tất cả đám "cỏ" cuốn vào trong, khói đặc cuồn cuộn, khí tanh vần vũ điên cuồng trên không trung, Nhiêm Trùng lăn lộn, gầm gừ trong ngọn lửa sau đó toàn bộ đều bị thiêu rụi thành tro bụi. Thi thể của các đạo sĩ Thất Tinh Quán bị thiêu đốt hầu như không còn gì, tro đen bay múa trong lửa, giống như Hắc Sí Điểu đến từ địa ngục.

  Trong sương mù lửa, một bóng người từ mặt đất chậm rãi bò dậy, sấm chớp cùng hỏa diễm quấn quanh quanh người hắn rung động, làm nổi bật thân hình vạm vỡ dị thường của hắn.

  Thập Diệp trợn to hai mắt, Bạch Huyên há to miệng, hai người nhìn người nọ giơ cao cánh tay lên, hét lớn một tiếng: "Đến đây!"

  "Bùm bùm!" Ngân quang xẹt qua chân trời, mang theo gió trên cao bay về phía đầu Thập Diệp.

  "Đại gia ngươi!" Bạch Huyên kéo Thập Diệp ra phía sau, b4n ra một hàng tử phù ầm ầm nghênh đón: "Giới chú cao cấp – khai!"

  Tử phù trên không trung huyễn hóa thành những quả cầu lớn trong suốt, ngân quang hung hăng đánh vào mặt ngoài quả cầu kia, mặt ngoài quả cầu lõm xuống ba thước, lại búng ngược trở lại, ngân quang bị b4n ra ngoài xa, cắm sâu ba thước xuống đất.

  Hào quang tản đi, Thập Diệp lúc này mới thấy rõ, thì ra đúng là một cái rìu màu bạc, lưỡi rìu cùng chuôi rìu chạm khắc những hoa văn màu vàng phức tạp, vừa nhìn đã biết không phải là vật tầm thường.

  "Nãi Nãi người! Ngươi là kẻ nào của Lôi Công Bộ? Đã thông qua kiểm tra nhập cảnh chưa? Bổ có cái sấm cũng không chính xác? Ta muốn đến Lại bộ Thiên Đình khiếu nại!" Bạch Huyên mắng chửi ầm ầm.

  Bóng người cao lớn trong hỏa diễm nhất thời thấp xuống một đoạn, liên tục cúi đầu: "Xin lỗi xin lỗi, ta vừa mới thăng cấp lên trung thần, pháp khí sử dụng chưa thuần thục lắm." Người nọ từ trong đám khói đi ra, mặt mày đen xì, hai hàng lông mày thô ráp nối liền với nhau, từ xa nhìn lại giống như hình chữ "Nhất". (一)

  Chính là tên quan sai kia.

  Chẳng qua quan phục của hắn đều đã bị thiêu rụi, thân hình tr4n trụi, hai tay cố gắng che hai điểm trước nguc, kẹp chặt làm trước nguc chợt nhiều ra một cái rãnh, may mà quần vẫn còn lại nửa đoạn, miễn cưỡng có thể che khuất bộ vị quan trọng nào đó.

  "Thiên Đình Lôi Công Bộ Lôi Đoan gặp qua Bạch Huyên thượng thần." Quan Sai xấu hổ cười, hàm răng trắng ở trên khuôn mặt đen xì của hắn trắng đến chói mắt. Hắn từ trên mặt đất rút chiếc búa lôi cắm ra phía sau, chiếc búa kia liền biến mất: "Bạch Huyên thượng thần, ngài còn bộ y phục thừa nào không, có thể cho ta mượn một bộ hay không?"

  Bạch Huyên cũng nở nụ cười: "Vốn là có, nhưng vừa rồi thiên lôi của ngươi phá nát năm mươi hộc pháp lực của ta, cho nên hết rồi!"

  Mặt Lôi Đoan càng đen hơn, không được tự nhiên xoay người đi: "Bộ dáng ta như vậy, làm sao đi gặp vị nữ hiệp kia, thật sự quá mất mặt."

  "Thật đúng là có một nữ hiệp sao?" Bạch Huyên bực bội hỏi: "Chẳng lẽ không phải ngươi bị Nhiêm Trùng c4n vào ảo cảnh nên nhìn thấy ảo giác đó chứ?"

  "Không có không có không có! Ta nói như thế nào cũng là một Lôi Thần, là khắc tinh của yêu tà chốn nhân giới, làm sao có thể trúng độc của Nhiêm Trùng được?!" Mặt Lôi Đoan đỏ bừng, cho dù cách một lớp tro đen thật dày vẫn có thể thấy rõ ràng: "Ta thật sự là do phát hiện lời nhắn của nữ hiệp kia nên mới một đường tìm kiếm đến đây... "

  Thập Diệp yên lặng giơ tay lên, từ trên tóc hắn lấy ra một con ấu trùng Nhiêm Trùng, tuy rằng đã bị đốt thành thịt khô, nhưng nhìn tạo hình kia, rõ ràng đã nằm trên đầu hắn hồi lâu.

  Bạch Huyên: "Ôi chao?"

  Lôi Đoan che mặt lại: "Bạch Huyên thượng thần, việc này tuyệt đối không thể truyền ra ngoài, nếu không ta thật sự không có mặt mũi lăn lộn ở Lôi công bộ nữa."

  Bạch Huyên: "Năm mươi hộc pháp lực..."

  Lôi Đoan: "Cả vốn lẫn lời, tháng sau ta nhất định sẽ trả lại."

  Bạch Huyên hài lòng gật gật đầu: "Nói lời nhắn của nữ hiệp kia nghe xem."

  Lôi Đoan sờ sờ trên người, lại xấu hổ phát hiện tất cả đồ đạc trên người đều bị thiêu sạch, ngay cả lông mày cũng không còn, gãi gãi đầu nói: "Chính là một tấm bùa, màu bạc, chú văn màu đen, chú văn ta nhìn không hiểu lắm, nhưng lá bùa kia dường như có linh tính, một đường chỉ hướng cho ta, lúc ta đến trời còn chưa tối, cũng không có gì khác thường, ai ngờ trời vừa tối dưới đất liền chui ra rất nhiều Nhiêm Trùng này, ta...khụ..."

  Sau đó gặp phải gì hắn không nói, Thập Diệp ước chừng cũng đoán được.

  Cũng không biết bộ y phục này của hắn là thật sự bị thiêu đốt hay là tự mình cởi nữa đây.

  "Sau đó, ta bị tiếng sấm đánh thức, lúc này mới vội vàng triệu Thiên Lôi đến để tự cứu mình, đa tạ Bạch Huyên thượng thần đã cứu ta." Lôi Đoan lại ôm quyền nói.

  Biểu cảm của Bạch Huyên cũng có chút quái dị, hắn phảng phất nghe được một chuyện xưa kinh thiên động địa gì đó, trừng lớn mắt, hai tròng mắt lồi ra, nửa mặt giống như bị bệnh mà co rút lại: "Ngươi nói lại lần nữa xem, tấm bùa kia trông như thế nào?"

  "Bùa màu bạc, rất đẹp, chú văn màu đen." Lôi Đoan khoa tay múa chân: "Đại khái dài một thước, rộng hơn một tấc."

Từ khi gặp Bạch Huyên, Thập Diệp cũng coi như kiến thức trở nên rộng rãi không ít. Bùa chú nhân giới phần lớn đều là bùa giấy màu vàng, bùa Bạch Huyên và Tứ Trà dùng đều là màu tím, hẳn là màu chuyên dụng của thần tộc, lần trước Chung Quỳ dùng trên người Đào Cảnh bùa triệu tập của Thiên Đình là màu vàng, chỉ là chưa từng thấy bùa màu bạc bao giờ.

  Thập Diệp suy tư mấy phen, rút ra một kết luận: "Chẳng lẽ Thất Tinh Quán mới chế tạo bùa giấy?"

  Lôi Đoan: "Nữ hiệp là một đạo cô sao?"

  Đột nhiên, Bạch Huyên nắm lấy bả vai Thập Diệp, tay chân run rẩy, ngay cả thanh âm cũng run theo: "Đạo bùa kia lần cuối cùng là chỉ vào đâu?"

  Khuôn mặt Bạch Huyên vốn đã trắng bệch, lúc này càng thêm trắng, khóe mắt điên cuồng co giật. Thập Diệp có lý do hoài nghi, tên nhóc hơn sáu trăm tuổi này chẳng lẽ thật sự có bệnh thần kinh mà giấu.

  Lôi Đoan cũng bị sắc mặt Bạch Huyên dọa sợ, vội vàng chỉ chỉ vào mặt hồ.

  Thiên lôi kinh động ấu trùng dưới đáy hồ, mặt hồ vừa rồi còn vạn phần bình tĩnh bây giờ lại nổi lên từng trận sóng nước. Hàng ngàn vạn con Nhiêm Trùng quấn lấy nhau lăn lộn dưới nước, tạo thành một khối màu đỏ như máu, cùng mặt trăng trên trời phản chiếu, tựa như sắp biến thành yêu ma quỷ quái nào đó.

  Bạch Huyên hít khí lạnh, đột nhiên hai tay chấn động, quanh thân sáng ra trăm tấm tử phù, giống như chú chim sẻ hoa lệ dưới ánh trăng xinh đẹp chớp động, đây là toàn bộ pháp lực của hắn trong tháng này.

  Thập Diệp: "Bạch Huyên?"

  Lôi Đoan: "Thượng Thần?"

  "Còn ngây ra đó làm gì?" Bạch Huyên xoay tròn cánh tay: "Cứu người a!"

  Theo động tác của hắn, tất cả hào quang của tử phù chợt sáng rực lên, trên không trung hóa thành hơn một ngàn chiếc kèn màu vàng kim, hắn đúng là muốn dùng bùa chú có lực sát thương lớn nhất "Tứ Phương Sở Ca Chú".

  "Bạch Huyên!" Thập Diệp giữ chặt cổ tay Bạch Huyên: "Nếu nữ hiệp kia thật sự ở trong hồ, ngươi dùng chú này chẳng phải là... "

  "Không cần chú này, ta càng chết nhanh hơn!" Bạch Huyên lại hướng về phía Lôi Đoan hét lớn: "Lần này thiên lôi của ngươi bổ chuẩn một chút!"

  Lôi Đoan: "Cái này có thích hợp không?"

  Bạch Huyên: "Không muốn hồn quy đại địa thì nghe ta!"

  "Vâng?"

  "Tứ Phương Sở Ca Chú... khai!"

  Tiếng kèn bén nhọn như giống như lốc xoáy nghiền ép, khiến Nhiêm Trùng dưới đáy hồ điên cuồng lăn qua lăn lại, khơi dậy sóng lớn ngập trời. Một cột nước thật lớn vọt lên, cao ít nhất cũng mấy chục trượng, cơ hồ cao đến tận bầu trời. Tiếng kèn càng lúc càng thê lương, trong cột nước bay ra vô số Nhiêm Trùng đỏ thẫm, tiếng rít vang khắp bốn phương tám hướng, phảng phất như một cột đài phun nước đỏ như máu.

  Bạch Huyên: "Lôi Đoan!"

  Lôi Đoan c4n răng, gọi búa lôi ném lên không trung, lưỡi rìu bổ xuống màn trời màu đen. Vết nứt màu bạc hóa thành sấm sét kinh thiên động địa, bổ thẳng về phía cột nước. Thập Diệp vội vàng gọi ra huyền quang hộ thể chú bảo vệ hắn và Bạch Huyên, dù sao tất cả pháp lực của Bạch Huyên đều dùng vào Tứ Phương Sở Ca chú rồi, đã không còn sức để tự bảo vệ mình nữa.

  Tử phù của Bạch Huyên rất nhanh đã tiêu hao hầu như không còn gì, hắn nhìn thẳng vào cái hồ kia, gân xanh trên trán nhảy lên, một tay còn gắt gao nắm lấy bàn tay Thập Diệp, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

  Trong tiếng sét kinh thiên động địa, nước hồ bốc hơi trong sấm chớp, Nhiêm Trùng bị bổ thành than, búa lôi từ trên cao rơi xuống rắc một tiếng c4m vào trong đất.

  Lôi Đoan đặt mông ngồi xuống đất, vịn thắt lưng kêu to, nhìn sắc mặt cùng tạo hình kia, chín phần là giống Bạch Huyên, đã tiêu hao hết pháp lực rồi.

  Nước hồ bị lôi điện nướng khô, chỉ còn lại có một cái hố đen thật lớn, trong hồ, bên bờ chất đầy thi thể Nhiêm Trùng bị cháy đen, mùi tanh hôi thối tản ra khắp không trung. Lôi Đoan nôn ọe.

  Thập Diệp bịt mũi lại, trong dạ dày cũng từng trận bốc lên. Nhưng Bạch Huyên lại có thái độ cực kỳ khác thường, vội vội vàng vàng chạy đến bên cạnh hố, bất chấp mùi tanh hôi, ánh mắt sốt ruột quét khắp xung quanh, tựa hồ như đang tìm kiếm cái gì đó.

  "Thập Hoa, Tịnh Mục của ngươi thấy rõ hơn, mau đến giúp ta tìm!"

  Thập Diệp bịt mũi tiến lên: "Tìm cái gì?"

  "Nữ hiệp a!"

  "......"

  Lôi Đoan: "Bạch Huyên thượng thần ngài đây đâu phải cứu người? Vừa dùng Tứ Phương Sở Ca chú vừa dùng thiên lôi. Đừng nói là phàm nhân, cho dù là Thần tộc thì chắc chắn cũng biến thành tro bụi thôi."

  Hai chân Bạch Huyên mềm nhũn, quỳ xuống bên cạnh hố, hai tay nắm tóc: "Xong đời rồi! Ta sắp xong đời rồi!"

  Thập Diệp: "Bạch Huyên?"

  "Thập Diệp!" Bạch Huyên nắm lấy tay Thập Diệp, hai mắt sáng quắc: "Chúng ta bỏ trốn đi!"(*)

(*) Chỗ này bé Bạch chúng ta dùng từ siben chứ không phải từ taopao, siben này hay dùng trong trường hợp bỏ trốn vì tình á, nên anh Diệp mới nghẹn họng.

  Thập Diệp: "!!!"

  Lôi Đoan: "Khụ khụ khụ?!"

  "Không phải, ý của ta là chúng ta bỏ trốn để giữ mạng á!" Bạch Huyên túm lấy Thập Diệp bỏ chạy, đến bản lĩnh ngự gió cũng quên mất.

  Thập Diệp: "Chậm đã."

  [Ha~]

  Trên không trung truyền đến tiếng cười, rất nhẹ, nhỏ như tơ, nhưng trong nháy mắt liền đem Bạch Huyên trói cứng tại chỗ.

  Lôi Đoan đột nhiên hít vào một ngụm khí lạnh.

  Thập Diệp ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn thấy dưới đáy hố đen chậm rãi phồng lên một cái bao, thi thể Nhiêm Trùng cùng đất đai cháy khét từ trên đỉnh cái bao kia trượt xuống. Đó là một kết giới trong suốt, giống như bong bóng chậm rãi dâng lên, lơ lửng trên bầu trời đêm, ánh trăng quanh quẩn trên vách kết giới, hóa ra ánh sáng bảy màu đẹp không gì sánh bằng.

  Một nữ nhân khoanh chân ngồi ở trong kết giới, tóc dài màu bạc xõa tung, trên người khoác bộ hắc y mềm mại, vai trái buộc áo giáp màu bạc, làn da giống như tinh quang trong suốt xinh đẹp, mắt mày kiêu ngạo, tựa như vạn vật trên thế gian đều thần phục ở dưới chân nàng.

  Lôi Đoan choáng váng, cằm đập xuống đất.

  Thập Diệp kinh hãi, hắn phát hiện mặt mày cô nương này lại có vài phần giống với Bạch Huyên.

  Bạch Huyên phảng phất như một con rối gỗ, cứng ngắc quay đầu, lộ ra một khuôn mặt tươi cười còn khó coi hơn là khóc.

  "Bạch Huyên, đã lâu không gặp, đã nhớ ta chưa?" Nữ tử khẽ cười nói.

  Bạch Huyên "bụp" một tiếng quỳ xuống đất, cao cao ôm quyền: "Quỷ Lại bộ Quân Thiên trận Giác Túc khu Bạch Huyên tham kiến Diêm La điện hạ!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.