Bạch Vô Thường Đã Ba Ngày Rồi Chưa Đến Câu Hồn Ta

Chương 45



Thập Diệp sợ đến ngây người.

  Vị cô nương trước mắt này chính là Diêm La vương mới nhậm chức đây sao?!

  So với Thập Diệp thì kẻ cảm thấy sợ hãi hơn chính là Lôi Đoan, hắn hét một tiếng chực muốn lên muốn hành lễ, lại đột nhiên ý thức được bản thân đang không mặc quần áo, đành quay lại quỳ trở lại trên mặt đất, giống như con nhím cuộn tròn thân hình lại, vành tai, cổ ngay cả lưng cũng đều đỏ bừng.

  "Thiên Đình Lôi Công bộ Lôi Đoan diện kiến Diêm La điện hạ!"

  "Không cần đa lễ." Diêm La điện hạ gật đầu nói.

  Nhưng Lôi Đoan nào không biết xấu hổ mà đứng dậy, hai tay hắn liều mạng vạch kéo đâm lá cỏ bị cháy giống như muốn chôn mình xuống đó quách cho xong.

  Bạch Huyên đứng dậy, cúi đầu nghiêm trang, nhanh chóng nhìn lướt qua Thập Diệp một cái, nội dung ánh mắt thật sự quá phong phú, khiến cho Thập Diệp nhất thời thật sự không hiểu hắn muốn nói gì.

  Diêm La điện hạ nhẹ nhàng búng ngón tay, kết giới trong suốt trên người nàng chậm rãi rơi xuống mặt đất, sau đó vỡ vụn, gió thổi lên, mái tóc bạc dài phiêu đãng trong bóng đêm, phảng phất như ánh trăng bạc rực rỡ nhất trong đêm hè.

  Nàng nhìn Bạch Huyên, âm thầm thở dài: "Ngươi nha...thật sự là làm cho người ta không yên lòng."

  Trong lúc nói chuyện, hai khối một đen một xanh từ giữa tóc nàng chui ra, nhìn Bạch Huyên kêu "chi chi", "chu chu" đầy oán giận, đầu Bạch Huyên rũ xuống càng thấp hơn.

  Hóa ra Cỏ tinh và Dạ Du Thần đã được Diêm La điện hạ cứu, Thập Diệp thở phào nhẹ nhõm.

  Dường như cảm giác được tầm mắt của Thập Diệp, ánh mắt Diêm La điện hạ xẹt qua Bạch Huyên, sau đó dừng lại trên mặt Thập Diệp.

   Lông tơ toàn thân Thập Diệp đều dựng đứng cả lên.

  Diêm La điện hạ vô cùng xinh đẹp, mỹ nhân xinh đẹp cỡ này rất khó dùng ngôn ngữ để hình dung, nhất là đối với một tên đạo sĩ căn bản chưa từng nhìn thấy nhiều nữ nhân như Thập Diệp mà nói... Thập Diệp chỉ có thể từ trong trí nhớ cằn cỗi của mình về những nữ nhân từng tiếp xúc, tìm kiếm hình ảnh tương tự... nếu như nói vẻ đẹp của Sơn Quỷ hội tụ tất cả tinh tú trong thiên địa, thì Diêm La điện hạ lại giống như như mấy vạn bảo thạch xinh đẹp hoa lệ đều gắn hết lên gương mặt, cảm giác áp bách đến mức khiến cho người ta không cách nào hô hấp được.

  Nhất là đôi mắt của nàng, đỏ thẫm thâm sâu, tựa như muốn hút lấy hồn phách người khác.

  Cũng không biết có phải là ảo giác của Thập Diệp hay không, mà hắn cảm thấy đôi mắt kia có vài phần tương tự với Bạch Huyên.

  Đột nhiên, Bạch Huyên hung hăng túm tay áo hắn.

  Thập Diệp trong cổ họng phát ra một tiếng ho, bây giờ mới có thể hô hấp lại, sau đó hắn mới ý thức được mình quả thật là bị khí thế của Diêm La điện hạ áp bách, bất giác nín thở hồi lâu, nghẹn đến mức phổi cũng đau nhức.

  "Thất Tinh Quán Thập Diệp, gặp qua Diêm La điện hạ." Thập Diệp rũ mắt ôm quyền.

  "Ha~" Diêm La điện hạ nở nụ cười.

  Tiếng cười kia làm cho lông tơ của Thập Diệp vừa mới rũ xuống lại tiếp tục dựng lên, một giây sau, bàn tay mảnh khảnh như ngọc đưa tới trước mắt Thập Diệp, cư nhiên định nâng cằm Thập Diệp lên.

  Thập Diệp hoảng sợ biến sắc, đột nhiên lùi lại nửa bước.

  Trong lúc hoảng hốt, Bạch Huyên đi lên chắn ở phía trước hắn.

  "Diêm La điện hạ!"

  Từ phương hướng này chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt Bạch Huyên, biểu cảm của hắn trước nay chưa từng khẩn trương đến thế, lông mày dựng thẳng, đồng tử đỏ như máu, gân xanh trên cổ nhảy dựng lên, tư thế giống như muốn liều mạng.

  Thập Diệp: "..."

  Bầu không khí này... Thế nào cũng cảm thấy không thích hợp cho lắm.

  Diêm La điện hạ nhướng mày, chậm rãi thu tay lại, ngón trỏ ngón cái miết lấy cằm, như có điều suy nghĩ nhìn Bạch Huyên, móng tay của nàng sáng bóng mượt mà, lung linh như ánh sao, làm nổi bật biểu cảm cực kỳ không thiện cảm...

  Diêm La điện hạ: "Như thế nào, ta nhìn một chút cũng không được sao?"

  Bạch Huyên: "Không được!"

  "Tùy tiện nhìn cái thôi."

  "Không được!"

  "Vì sao?"

  Bạch Huyên nghẹn họng, cứng cổ một lúc lâu cũng không lên tiếng, vành tai hắn vụng trộm đỏ lên.

  Diêm La điện hạ: "Ta nghe Chung Quỳ nói, ngươi đi khắp nơi nói ầm ĩ tiểu đạo trưởng này là của ngươi, ai cũng không thể cướp, như thế nào, hôm nay thế nhưng lại thấy ngượng ngùng rồi?"

  "Có, có cái gì ngượng với ngùng cơ chứ!" Tai Bạch Huyên đỏ đến trong suốt: "Hồn phách hắn là của ta, là ta nhìn trúng trước! Là, là thành tích của ta! Không nhường ai hết!"

  Diêm La điện hạ như cười như không, "ồ" ba tiếng, sau đó lại nhìn về phía Thập Diệp nói: "Tiểu đạo trưởng, ngươi có đồng ý không?"

  Bạch Huyên quay đầu, nhìn Thập Diệp vừa trừng mắt vừa chu miệng, hai hàng lông mày lên xuống giống như nhảy múa.

  Thập Diệp nhịn cười: "Ừm."

  Lần này đến phiên Diêm La điện hạ kinh ngạc, nàng chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt: "Tiểu đạo trưởng, ngươi đã nghĩ kỹ rồi sao, tiểu tử này rất tham lam, nó không phải chỉ muốn hồn phách của ngươi thôi đâu."

  Ánh mắt Bạch Huyên trợn tròn, lỗ mũi căng thẳng nở ra thật lớn, ngũ quan đều đang cố gắng dùng sức truyền đạt tin tức gì đó.

  Thập Diệp không nhịn được, cười ra tiếng.

  Bạch Huyên giận dữ trừng mắt.

  "Khụ." Thập Diệp nói: "Không sao."

  Bạch Huyên thở phào nhẹ nhõm.

  Ánh mắt Diêm La điện hạ càng lúc càng ý vị thâm trường, nàng nghiêng đầu suy nghĩ một chút, híp mắt cười, hai tay đan trước nguc, ưu nhã hành lễ với Thập Diệp.

  "Thập Diệp đạo trưởng, lần đầu gặp mặt, ta là Bạch Trạc, tiểu tử này là... " Diêm La điện hạ dừng một chút, tựa hồ đang cân nhắc từ ngữ: "Dùng cách nói của nhân giới các ngươi, thì ta là biểu tỷ của nó."

  Thập Diệp: Cái gì?!

  *

  Thập Diệp cho rằng Bạch Huyên như thế này có thể làm được Bạch Vô Thường là đã đủ quá đáng lắm rồi, nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ tới còn có chuyện quá đáng hơn, tên này cư nhiên còn là người của hoàng tộc?!

  Chỉ với hắn ta?

  Minh giới tám phần là hết cứu rồi.

  "Ừm, khụ." Bạch Huyên tiến lại gần: "Ta vừa nãy là ta giữa nguy hiểm trùng trùng điệp điệp cứu sống ngươi đó."

  Thập Diệp: "..."

  Xin thứ lỗi cho hắn mắt vụng về, thật sự không nhìn ra chỗ nào có nguy hiểm trùng trùng điệp điệp.

  Bạch Huyên cẩn thận liếc nhìn bốn phía, lại hạ thấp thanh âm vài phần: "Bạch Trạc người này ở Tam Giới nổi tiếng là đào hoa, hồng nhan tri kỷ lam nhan tri kỷ nhiều vô số kể, cho dù là Nhân tộc Thần tộc Yêu tộc hay là Ma tộc đều bị nàng ta làm cho tan nát, nhất là người có bộ dạng đẹp như ngươi, vậy càng nguy hiểm hơn."

  Thập Diệp: "..."

  Bạch Trạc điện hạ gối tay nằm trên thảm cỏ thật dày nhắm mắt dưỡng thần, mái tóc bạc dài xõa tung trên người, phản chiếu dưới ánh trăng nhìn vô cùng ôn nhu. Cỏ tinh và Dạ Du Thần trừng đôi mắt như hạt đầu canh giữ ở hai bên, tựa như môn thần nhận mệnh lúc lâm nguy.

  Lôi Đoan cũng không biết lấy từ đâu ra một thân y phục, nhìn có hơi chật, mặc định sát vào người hắn, làm cho hắn ngồi không được đứng cũng không xong, giống như con kiến trên chảo nóng, loay hoay không biết nên làm gì, lại không dám làm ra động tĩnh quá lớn, sợ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của Diêm La điện hạ.

  Thập Diệp cũng hạ thấp giọng: "Ngươi nói... tỷ tỷ của ngươi như thế, không hay là đâu?"

  Bạch Huyên: "Ta đây là giúp lý không giúp thân, người này còn có ý với Thổ Địa Công ở Âm Sơn Mạch Xuân Thành phủ, Tam Giới này không còn ai có thể quản được nàng nữa rồi!"

  "Thổ Địa Công?"

  Bạch Huyên dùng sức gật đầu.

  Thập Diệp lần này thật sự có chút kinh hãi, trong ấn tượng của hắn, Thổ Địa Công đều là những lão già, tay chống nạng, tóc bạc râu bạc, đi đường run rẩy lắc lư, nếu thật sự như lời Bạch Huyên nói, vị Diêm La điện hạ này khẩu vị cũng thực sự có hơi không kiêng kỵ gì rồi.

  "Bạch Huyên." Bạch Trạc mở mắt ra, đôi mắt quỷ đỏ rực như lửa: "Ngươi vừa nói cái gì vậy?"

  Thập Diệp nhìn thấy chân tóc Bạch Huyên dựng ngược, khuôn mặt ngay lập tức chuyển thành nịnh bợ tươi cười nói: "Ta đang phổ cập công lao vĩ đại của điện hạ ngài với Thập Hoa!"

  Bạch Trạc nửa ngồi dậy, Dạ Du Thần và Cỏ Tinh vội vàng nhảy đến bên giúp nàng gối cánh tay: "Nói đi."

  Bạch Huyên: "Ấy?"

  "Ta cũng muốn nghe một chút, ta rốt cuộc có công lao vĩ đại gì?"

  Bạch Huyên mồ hôi lạnh chảy xuống, vội vàng chạy tới bóp vai Bạch Trạc, ân cần đến thanh âm cũng cao hơn tám quãng: "Tỷ tỷ, công lao vĩ đại của tỷ trong chốc lát sao có thể nói cho hết được, nếu không ngày khác ta viết một quyển sách đặc biệt ghi chép một phen, tỷ cảm thấy thế nào?"

  Bạch Trạc trợn trắng mắt.

  Thập Diệp yên lặng quay đầu, thảm không dám nhìn thẳng.

  "Khởi bẩm điện hạ, ta có biết một chút!" Lôi Đoan giơ tay lên.

  Bạch Trạc nhướng mày: "Nói."

  Lôi Đoan đứng lên, ưỡn nguc ngẩng đầu nói: "Một tháng trước, mấy vạn lệ quỷ bị giam trong minh phủ vượt ngục chạy ra, tàn sát cư dân Minh giới, thập điện đại loạn, còn có Lệ Quỷ Hắc Sơn Lão Yêu dẫn theo ác quỷ chạy vào nhân giới, gây nên Bách Quỷ Dạ Hành, Âm Sơn Mạch Thành Hoàng thuộc đều thất thủ, lúc Tam Giới nguy cấp, Bạch Trạc điện hạ, nữ nhi của Diêm La tiền nhiệm dẫn Quỷ Binh bộ chém giết Lệ Quỷ vô số kể, trấn Âm Sơn, bình Quỷ Triều, diệt Lệ Quỷ, công huân hiển hách, thập điện quỷ vương đều phải cúi đầu xưng thần. Tiền Diêm La cảm thấy ngài hiền năng, thuận theo thiên đạo, liền truyền ngôi cho Bạch Trạc."

  Lôi Đoan nói liên miên như nước chảy, nước miếng nước mồm bay tung tóe, ánh mắt nhìn Bạch Trạc phải gọi là sùng bái, Bạch Trạc nhướng mày yên lặng lắng nghe, sau đó nở nụ cười thật khẽ.

  Lôi Đoan nhất thời có chút khẩn trương, vội vàng ôm quyền hỏi: "Bạch Trạc điện hạ, ta nói có sót gì không?"

  Bạch Trạc: "Cũng gần như thế."

  Lôi Đoan lau mồ hôi.

  Thập Diệp: "..."

  Nếu Thập Diệp nhớ không lầm, lúc trước Minh giới thần lệnh tựa hồ còn nhắc tới chuyện phản quân Minh giới đoạt vị, Lôi Đoan lại không nói đến một chữ.

  Bất quá chỉ cần suy nghĩ một chút cũng hiểu được, cho dù là ở Minh giới, mưu triều soán vị cũng không tính là chuyện tốt lành gì, tất nhiên là cần che dấu ít nhiều, cho nên Lôi Đoan đến từ Thiên Đình chắc cũng không rõ ràng lắm.

  Về phần Bạch Huyên, mặc kệ nói như thế nào cũng coi như là hoàng thân quốc thích, vẫn là nên thông báo với hắn một tiếng.

  Bạch Trạc ngồi thẳng người dậy, nhìn Bạch Huyên sâu sắc thở dài: "Ta mặc dù kế thừa vị trí Diêm La, nhưng cũng không phải là quỷ tộc thuần mạch chính tông của nhà họ Bạch, lại là thân nữ nhi, sau khi kế vị, những quỷ tộc thuần mạch tông thất kia cực kỳ không vui, đưa tấu lên nói phải nghênh đón người có dòng máu thuần mạch bản tông quy triều, thì mới gọi là chính thống."

  Thập Diệp ngẩn ra.

  Lời này... Ý là sao?

  Bạch Huyên nhíu mày, dần dần ngồi thẳng người dậy, ánh mắt lạnh thấu xương, nói: "Thả chó má cái rắm á!"

  "Khụ khụ khụ khụ!" Lôi Đoan hình như bị nước miếng sặc đến, ho đến kinh thiên động địa.

  Bạch Huyên: "Bản tông hay không phải bản tông cái rắm, nam thân hay nữ thân liền quan cái rắm, vị trí Diêm La liên quan đến sự cân bằng của tam giới, đương nhiên là ai có bản lĩnh thì người đó lên, đám già khọm hồ đồ kia mắt hoa, đầu óc mụ mị cả rồi, đừng để ý tới bọn họ, ai không phục, thì cứ đánh đến lúc hắn phục thì thôi!"

  Bạch Trạc nhìn chằm chằm Bạch Huyên: "Thế nhưng, ta cảm thấy bọn họ nói cũng có đạo lý."

  Bạch Huyên: "Ấy ấy ấy?!!"

  Bạch Trạc hừ lạnh một tiếng: "Vị trí Diêm La này quả thực ngồi đau cả mông, cả ngày chuyện tốt không có chuyện thúi hoắc thì có cả đống, đi ra ngoài nghe chút hí khúc cũng bị một đống người đuổi theo lải nhải mấy ngày, quả thực làm ta nghẹn muốn chết, ta cảm thấy vẫn là đem vị trí này trả lại cho cái vị bản tông kia thì hơn."

  "Tỷ tỷ, tỷ tỷ! Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh!" Bạch Huyên sợ tới mức mặt mũi đều trắng bệch: "Kỳ thật làm Diêm La rất tốt, thật sự rất rất tốt, mỗi ngày tiền hô hậu ủng uy phong biết bao, còn nữa, Diêm La điện diện tích lớn như thế, muốn ngủ cũng rất thoải mái mà, đúng không?"

  Bạch Trạc bực bội: "Thế sao?"

  "Đương nhiên!" Bạch Huyên một tay bắt lấy Cỏ tinh và Dạ Du Thần, cánh tay luân phiên giúp Bạch Trạc đấm chân: "Quan trọng nhất là, ngoại trừ tỷ tỷ anh minh thần võ ra, thì Minh giới không có quỷ nào có thể đảm đương trọng trách này đâu! Vì sự bình an của Tam Giới, vì bình an của Minh giới, tỷ nhất định phải kiên trì!"

  Bạch Trạc trợn mắt càng lớn hơn.

  Thập Diệp nghe hai người họ đối thoại, đột nhiên có một suy đoán rất kỳ lạ.

  Chẳng lẽ... Không phải chứ...

  Hắn lắc đầu, rất nhanh liền phủ định suy đoán này.

  Minh giới dù không đáng tin cậy đến mức nào thì cũng không nên không đáng tin đến nỗi như thế chứ.

  Bạch Huyên tựa hồ thật sự rất sợ Bạch Trạc không chịu làm, cười cười nói nói những lời nịnh nọt, so với đối xử với Dạ Du thần còn ân cần hơn gấp trăm lần, bất quá nhìn kỹ lại, lại có chút bất đồng, ánh mắt hắn nhìn Bạch Trạc trong suốt sáng bóng, đồng điếu trên hai gò má sâu hơn bình thường tận ba phần. Bạch Trạc tuy rằng vẻ mặt rất không kiên nhẫn, nhưng khóe mắt thỉnh thoảng cũng sẽ lộ ra vài phần ý cười.

  Bọn họ nhàn rỗi tán gẫu, đề tài có lúc khớp lúc không, không khí giữa hai người quen thuộc lại thoải mái... đó là thần sắc Thập Diệp chưa từng thấy trên gương mặt Bạch Huyên, có chút mừng rỡ, có chút hoài niệm, có chút an tâm, là thần thái khi nhìn thấy người nhà thân thiết nhất.

  Thập Diệp rũ mí mắt xuống.

  "Tiểu đạo trưởng biểu cảm như vậy là có ý gì?" Ánh mắt Bạch Trạc trong suốt chuyển hướng quá Thập Diệp:"Chẳng lẽ cảm thấy Bạch Huyên và ta quá thân thiết nên... ghen?"

  Thập Diệp: "Đúng."

  Thân hình Bạch Huyên chợt nhoáng lên một cái, thắt lưng vẹo qua một bên.

  Lôi Đoan hít một ngụm khí lạnh, lúc vô ý lại hụt hơi: "Khụ khụ khụ khụ khụ!"

  Bạch Trạc huýt sáo một tiếng: "Bạch Huyên, vị đạo trưởng này so với ngươi thẳng thắn đáng yêu hơn nhiều."

  "Ta từ nhỏ không phụ không mẫu, càng không có huynh đệ tỷ muội..." Thập Diệp nhẹ giọng nói: "Quả thực có chút ngưỡng mộ."

  Không khí chợt trở nên yên tĩnh.

  Trong bóng đêm rậm rạp, trên dung nhan lạnh lùng của hắc y đạo trưởng hiện lên một nụ cười cô đơn, tựa như ánh trăng xinh đẹp treo trên bầu trời cao kia, tuy rằng treo cao ở phía chân trời, ánh trăng như nước lại bồi hồi thật lâu ở nhân gian, vạn phần lưu luyến, vạn phần cô tịch.

  Lôi Đoan không biết người khác cảm nhận như thế nào, dù sao trong nháy mắt đó, hắn cảm giác trái tim mình giống như bị thứ gì đó hung hăng đánh trúng.

  Một giây sau, chỉ thấy thượng thần Bạch Huyên nhảy đến bên cạnh đạo trưởng, ôm bả vai hắn nói: "Yên tâm, về sau Bạch Huyên ta chính là huynh đệ thân thiết nhất của ngươi!"

  Thậm chí ngay cả Cỏ tinh và Dạ Du thần cũng nhảy trở về, một tên một bên nằm trên vai đạo trưởng, một người "chi chi chi" biểu lộ quyết tâm, một cái "chu chu chu" an ủi.

  Bạch Trạc chớp chớp mắt, cúi đầu bật cười, ánh mắt nhìn Thập Diệp càng lúc càng sáng ngời: "Quả nhiên rất thú vị... "

  Lôi Đoan yên lặng rụt cổ lại, tận lực làm suy yếu cảm giác tồn tại của mình.

  Thập Diệp đạo trưởng, thật sự là một người đáng sợ!

  Thập Diệp nhìn Bạch Trạc từ xa: "Không biết Bạch Trạc điện hạ vì sao lại tới nhân giới?"

  Lôi Đoan: Sao ta lại nghe ra ngữ khí khiêu khích nhỉ? Ảo giác, nhất định là ảo giác!

  Bạch Trạc: "Đương nhiên là có việc quan trọng."

  Thập Diệp: "Việc quan trọng gì thế? Bần đạo có thể giúp được không?"

  Bạch Trạc: "Thật lòng sao?"

  Thập Diệp: "Bạch Trạc điện hạ nếu có gì sai khiến, bần đạo đương nhiên sẽ dốc sức."

  Bạch Trạc: "Cũng tốt, ta ở nhân giới đi lại có quá nhiều cấm kỵ, quả thực rất bất tiện, nếu ngươi đồng ý hỗ trợ, ta cầu còn không được."

  Thập Diệp ôm quyền.

  Bạch Huyên, Cỏ tinh và Dạ Du Thần hết nhìn bên này, lại nhìn bên kia, ba cái đầu ghé vào nhau thì thầm.

  Bạch Huyên: "Ta cảm thấy bầu không khí không đúng?"

  Cỏ tinh: "Chi chi chi!"

  Da Du thần: "Chu!"

  Lôi Đoan đỡ trán: Nương tôi ơi! Mùi thuốc súng đã có thể góp lại thành một trăm quả thuốc nổ luôn rồi, giờ ngài mới nghe ra sao?!

  "Ừm khụ, tỷ tỷ." Bạch Huyên thật cẩn thận hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì khiến ngài đại giá quang lâm thế?"

  Bạch Trạc thở dài, mở lòng bàn tay ra, một kết giới trong suốt từ lòng bàn tay nổi lên, kết giới ước chừng to bằng nắm tay, ở chính giữa lơ lửng một trái cây kỳ dị, lớp da bên ngoài thô ráp lại cứng rắn, giống như bao trùm một tầng vảy, trên đó có những vằn hoa màu đỏ đen, cùng đường vân da của Nhiêm Trùng có hơi giống nhau.

  Lôi Đoan và Bạch Huyên sắc mặt đồng thời đại biến: "Quả Kỳ Lân ngàn năm?!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.