"Táo Vương Gia hiển linh rồi!" Mọi người đồng thanh hét to, Trương đại trù quỳ xuống hai tay chắp l3n đỉnh đầu, cả phòng bếp loạn thành một đoàn, mọi người vừa quỳ lạy vừa dập đầu, miệng ngao ngao cũng không biết đang nói cái gì.
Cỏ Tinh và Dạ Du thần cáo mượn oai hùm, cái bụng nhỏ mềm mềm muốn ngửa thẳng lên trời rồi.
Chân dung Táo Vương Gia chậm rãi vặn vẹo, biến thành màng nước trong suốt, một vòng lại một vòng như gợn sóng, giữa gợn sóng chậm rãi vươn ra một thứ... đó là một đôi đũa. Chiếc đũa kia run rẩy, tiếp tục duỗi về phía trước, giơ một bàn tay ra, sau đó là cánh tay, một cái chân dài thò ra khỏi bức chân dung, vững vàng đứng trên bàn thờ.
Mọi người đồng loạt ngẩng đầu lên, ngước nhìn "Táo Vương Lão Gia" đang hiển linh trên bàn thờ trợn mắt há hốc mồm.
Vị "Táo Vương Lão Gia" này nhìn giống nh một nam tử vừa mới qua nhược quán(*), thân hình cao ngất, đôi mắt mỏng như tranh vẽ, xinh đẹp như nữ tử, ngoại trừ trường bào trên người cùng chân dung có chút giống nhau ra, thì tất cả mọi thứ còn lại đều khác với tạo hình trong bức chân dung... không, nói như vậy cũng không đúng lắm, hai cái thứ hắn cầm trên tay lại rất phù hợp với thân phận của bản thân.
(*)Nhược quán: Hai mươi tuổi.
Tay phải hắn giơ đũa lên, tay trái bưng một cái chén sứ thanh hoa, trong chén đựng cơm nóng hổi, xem ra là đang ăn cơm được một nửa thì bị triệu hồi tới, cho nên tâm tình vô cùng không tốt, sắc mặt âm trầm, ánh mắt lạnh thấu xương đảo qua tất cả mọi người trong phòng, khiến bọn họ nhũn hết cả chân.
"Nói đi, chuyện gì xảy ra vậy?" Đầu đũa Táo Vương Gia chỉ về hướng Trương đầu bếp hỏi: "Nhanh lên, cơm của ta sắp nguội rồi."
Trương đầu bếp vội vàng đem nguyên nhân hậu quả của vụ trộm trong phòng bếp hơn một tháng nay nói lại một lần: "Bếp vương lão gia ở trên, nhất định phải vì ta làm chủ, bắt cho bằng được tên trộm này!"
Táo Vương Gia trợn trắng mắt, tiện tay ném đũa cùng chén cơm, Cỏ Tinh và Dạ Du thần tựa như tâm ý tương thông với hắn, cả hai đồng thời nhảy lên cao, một nhóc c4n đũa, một nhóc đỡ lấy chén, vững vàng rơi xuống trên bàn thờ.
Táo Vương Gia nhảy xuống đất, đi dạo hai vòng, đột nhiên nhìn về phía Thập Diệp: "Ngươi nhìn thấy cái gì?"
Thập Diệp ngẩn ra, phải biết từ sau khi hiện thân, Táo Vương Gia này không hề nhìn hắn, nhưng tại sao vừa mở miệng lại là bộ dáng như đã quen biết từ lâu.
Mọi người nhìn biểu cảm của Thập Diệp thật giống như thấy được Đại La Kim Tiên hạ phàm。
Thập Diệp hắng giọng: "Nơi này có sợi tơ sền sệt màu trắng, không biết là vật gì."
Táo Vương Gia: "Là bám vào đồ dùng nhà bếp hay là trên người?"
Thập Diệp: "Con người."
"Tất cả mọi người sao?"
Thập Diệp gật đầu, lần lượt điểm ra mấy người, Trương đại trù, mấy phụ bếp, tiểu nhị trong phòng bếp đều có.
Điều này quá mức kinh ngạc, mọi người sợ tới mức mặt mày đều xanh mét, vừa dậm chân vừa vỗ vỗ lên người, thiếu chút nữa nhảy luôn xuống bể tắm rửa cho sạch.
"Đừng lộn xộn nữa, nếu không hậu quả tự chịu." Táo Vương Gia ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người đều lập tức biến thành pho tượng đá, ngay cả sợi tóc cũng răm rắp dán ngay ngắn vào da đầu.
Táo Vương Gia ngả tay phải ra, Cỏ Tinh lập tức ân cần đưa đội đũa lên, Táo Vương Gia cầm đũa dẫn đầu đi đến bên cạnh đầu bếp Trương dạo một vòng, đầu đũa giống như điện có ở sau gáy trương đầu bếp gắp một cái, một sợi chỉ màu trắng sền sệt bị kéo ra, dài hơn một thước, cuối đường là một khối lông trắng, màu lông thoạt nhìn quả thực rất giống Cỏ Tinh và Dạ Du thần, cũng có hai con mắt đậu màu đỏ.
Thập Diệp: "..."
Cái quái gì thế này?
Lúc này đây, Cỏ Tinh và Dạ Du thần phảng phất như tâm linh tương thông với Thập Diệp, đồng thời kêu lên hai tiếng.
"Là tiểu ngạ quỷ." Táo Vương Gia nói, khối lông trắng bị đũa gắp cho nằm thẳng lại, giống như một cái bánh trôi lớn mọc lông dài.
(*)Ngạ quỷ: Quỷ đói
Đầu bếp Trương vừa nghe thấy cái tên này, hoảng sợ tới mức chân mềm nhũn ngồi bệt trên mặt đất: "Táo, Táo Vương Lão Gia, quỷ quỷ quỷ quỷ quỷ này sao, làm sao ở trên người chúng ta, nó, nó bám vào người chúng ta, chúng ta có phải sắp chết rồi hay không?!"
"Ngươi eo to mập mạp thô dày thế này làm sao có thể dễ dàng chết như vậy." Táo Vương Gia thuận tay đem tiểu ngạ quỷ bị ném đến bên người Dạ Du thần, tiểu ngạ quỷ sợ tới mức "bu chi bu chi" kêu loạn, thì bị Dạ Du thần hung hăng trừng mắt một cái, không dám động đậy.
"Tiểu Ngạ Quỷ chính là chấp niệm của những oan hồn chết đói trong trời đất ngưng kết mà thành, thay vì nói là quỷ, không bằng nói càng gần với tinh linh hơn, thích nhất bám vào thân thể của tộc có mùi thơm thức ăn." Táo Vương Gia bước nhanh đến ở giữa mọi người, xuống tay nhanh như điện, từng con tiểu ngạ quỷ bị kẹp ra, lại bị quăng lên trên bàn thờ, ríu rít ầm ĩ chất đống bên cạnh Dạ Du thần biến thành một núi lông trắng nho nhỏ: "Bình thường bị bọn chúng nhập vào không có cảm giác gì, chỉ là lúc ngủ sẽ vô thức ăn cái gì đó, nếu thật sự nói có nguy hại gì thì... "
Táo Vương Gia gắp ra tên tiểu ngạ quỷ cuối cùng, suy nghĩ một chút nói: "Chỉ là sẽ làm cho người ta bất tri bất giác trở nên mập mạp."
Mọi người: "..."
Thập Diệp: "..."
Cho nên, những nguyên liệu nấu ăn được gọi là bị trộm kia, kỳ thật là những người này trong vô thức đem chúng ăn hết?
"Được rồi." Táo Vương Gia dùng nước sôi trong nồi rửa đũa: "Còn có chuyện gì nữa không?"
Mọi người đồng loạt lắc đầu.
"Sau này loại chuyện nhỏ này đi tìm hai môn thần kia nhé, bọn họ rảnh rỗi." Táo Vương Gia đi đến bên cạnh đầu bếp Trương lại nói một câu: "Nước luộc vịt hơi nhạt, thêm ba phần muối, thì mùi vị có thể tươi hơn bốn phần."
Trương đầu bếp mừng rỡ, ôm quyền nói: "Đa tạ Táo Vương lão gia chỉ điểm."
Đôi chân dài của Táo Vương Gia vừa bước lên bàn thờ, từ trên người quỷ đói rút đuôi chúng ra đem chúng quấn lại xách lên, nhìn giống như xách theo một chùm nho trắng mềm mại, đột nhiên, quay đầu lại nhìn về phía Thập Diệp, hỏi: "Ăn chưa?"
Thập Diệp: "... Vẫn chưa."
Táo Vương Gia: "Về cùng ta ăn chút gì đi."
Thập Diệp: "..."
Chưa đợi Thập Diệp nghĩ ra câu trả lời, Cỏ Tinh và Dạ Du thần đã vui vẻ chui vào chân dung Táo Vương Gia, Dạ Du thần thậm chí còn vô cùng vững vàng đỡ lấy chén cơm của Táo Vương Gia.
"Nếu thế quấy rầy rồi." Thập Diệp ôm quyền.
Khoảnh khắc chui vào chân dung, Táo Vương Gia ném ra một tấm tử phù bay trở về phòng bếp, chú quang màu xanh biếc bao phủ trên người mọi người, Thập Diệp nhớ rõ loại màu sắc này, là Quy Nguyên chú.
Trước mắt xuất hiện một màng nước trong suốt, bên ngoài màng nước mơ hồ lộ ra ánh sáng, Táo Vương Gia dẫn đầu đi vào, Thập Diệp đi theo sau, cảm giác chóp mũi, trán, tóc, bả vai, cánh tay, chân đồng thời thấm nước lạnh lẽo, lại trong nháy mắt vỡ nước chảy ra, giọt nước thoáng cái bay về phía sau, thế nhưng hắn thậm chí đến cả sợi tóc cũng không bị ướt.
Thập Diệp đứng ở trong một cái sân, phía trước là một gốc cây Bạch Quả thật lớn, to cỡ năm người ôm, thân cây gồ ghề, lá Bạch Quả vàng kim to bằng bàn tay, nhìn giống hệt như phiến lá mà Cỏ tinh, Dạ Du thần nhặt được lúc trước.
Những chiếc lá dày trải đầy trên mặt đất, giẫm lên mềm mềm, màu vàng kim cơ hồ không qua được mặt chân, một đường đạp qua, giống như đi trên đám mây màu vàng.
Phía sau gốc cây, là một gian miếu thờ tường trắng ngói đen, mái hiên cao cao, rêu xanh mọc đầy tường, hai con Bích Ngọc Kỳ Lân trái phải canh giữ hai bên, xà nhà treo tấm biển bằng bạch ngọc, viết ba chữ lớn "Miếu Thổ Địa".
Thập Diệp ngạc nhiên.
Sao Táo Vương gia lại sống ở miếu Thổ Địa?
Cỏ Tinh và Dạ Du thần vừa thấy cái cây này liền vui vẻ, nhảy nhót xông vào giữa cành lá không còn thấy bóng dáng, Dạ Du thần ngay cả chén cơm của Táo Vương Gia cũng ném ra, may mà thân thủ Táo Vương Gia nhanh nhẹn vững vàng đỡ lấy.
"Kế Ngỗi đại nhân, ngài trở về rồi." Một nam nhân trung niên để râu chữ bát chạy ra nghênh đón, thấy Thập Diệp thì không khỏi ngẩn ra: "Vị này là?"
Táo Vương Gia: "Khách."
Cằm râu chữ bát đập xuống đất, thiếu chút nữa ngay cả tiểu ngạ quỷ mà Táo Vương Gia ném cho hắn cũng không bắt được: "Cái này, những thứ nhỏ này cũng là khách sao?"
"Đặt ở trong phòng bếp, hôm khác thêm món cho Mộc ca."
"Này?! Nó có thể ăn được sao?!"
Thập Diệp cũng hoảng sợ, phản ứng đầu tiên là Cỏ Tinh và Dạ Du thần sẽ không có nguy hiểm gì chứ?!
Nhóm tiểu ngạ quỷ sợ tới mức khóc rống, nước mắt, nước mũi dính đầy vạt áo hắn, Lúc này Táo Vương Gia mới buông lỏng: "Ở chỗ này phải tuân thủ quy củ, làm việc mới có cơm ăn, nếu ai dám ăn vụng, ta liền ăn luôn kẻ đó."
"Bu chi bu chi bu chi!" Đám tiểu ngạ quỷ đồng loạt gật đầu.
"Ài... A Ngỗi, ngươi chớ có dọa bọn chúng sợ."
Thanh âm ôn nhu như gió xuân bay tới, một nam tử không biết từ lúc nào xuất hiện ở cửa miếu, hai tay lồng vào ống tay áo, cười tủm tỉm nhìn về phía bên này.
Hô hấp của Thập Diệp đột nhiên trở nên căng thẳng.
Đó là một người rất đẹp, tóc đen bạch y, đôi mắt trong trẻo, khi hắn cười, cho dù là núi sông lạnh lẽo nhất trong thiên địa cũng nhiễm chút ôn nhu.
Đầu óc chợt lóe, Thập Diệp đột nhiên hiểu ra hắn là ai.
Hắn là "Thổ Địa Công" mà Diêm La điện hạ tâm tâm niệm niệm, cũng là người mà Bạch Huyên tràn đầy sùng bái nói rằng "là sự tồn tại tốt đẹp nhất tam giới".
Tim Thập Diệp đập trở lại, hắn chỉnh lại quần áo, trịnh trọng thi lễ: "Thất Tinh Quán Thập Diệp, gặp qua Thổ Địa Gia, Táo Vương Gia."
Cơ thể của Thổ Địa Gia hơi chấn động, có chút mờ mịt qua, chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, giống như đột nhiên ý thức được trong nhà có nhiều thêm một người, lỗ tai đỏ lên, bối rối ôm quyền hành lễ: "Tại, tại hạ Côn Luân mạch Xuân thành phủ Thanh Long trấn Thổ Địa Công Dung Mộc, Thập Diệp đạo trưởng, lâu, lâu... "
Lời còn chưa dứt, cũng không biết là tay áo quá dài hay là cánh cửa quá cao, thân hình hắn nhoáng lên một cái lại bị vấp ngã, mông ngồi bệt trên mặt đất, cả khuôn mặt đều đỏ bừng lên.
"Xã Công đại nhân a a a a a, ngài không sao chứ..." Râu bát tự thét chói tai chạy tới.
Táo Vương Gia đỡ trán.
Thập Diệp ngây người.
Chẳng lẽ mình nhận nhầm người?
Cái này, cái này cùng "vị" trong lời Bạch Huyên nói chênh lệch có chút lớn a.
*
"Bỉ xá đơn sơ, mong đạo trưởng chớ ghét bỏ." Thổ địa Công Dung Mộc nói.
"Cơm nhạt trà thô, tùy tiện ăn một chút." Táo Vương Gia Kế Ngỗi nói.
Thập Diệp ngồi trước bàn, vốn định nói hai câu khách sáo, nhưng nghẹn nửa ngày, quả thực không nói ra được.
Hai vị này thật đúng là không hề "khiêm tốn" chút nào, mỗi câu mỗi chữ đều là hàng thật giá thật.
Lúc vừa mới tiến vào hắn đã bị cành cây Bạch Quả kia đảo qua đảo lại làm cho hoa mắt, không nhìn được rõ tòa miếu Thổ Địa này nghèo nàn như thế nào, bên ngoài cũng tạm coi như có vài phần khí thế, trong miếu quả thực chỉ có bốn vách tường, thảm không đành lòng nhìn. Góc tường mọc đầy rêu, hoa văn điêu khắc trên tường đều đã nhạt màu, trên tường loang lổ màu xám trắng vô cùng đặc sắc, đỡ phải trang trí thêm tranh chữ mất công, rất xứng với cái danh "đơn sơ" kia, bàn ăn coi như cũng có chút chỉnh tề, chỉ là có hơi không vững, phối hợp với bốn cái ghế, ngay cả ghế dựa lưng cũng không có, trên bàn bốn món một canh, khoai tây xào, đậu phụ xào, rau xanh xào, giá đỗ xào, canh đậu phụ rau xanh, may mắn cơm còn đủ, đúng là hàng thật giá thật "cơm nhạt trà thô".
Dung Mộc: "Thập Diệp đạo trưởng, mời."
Thập Diệp bất động thanh sắc gắp một đũa giá đỗ bỏ vào miệng...!!!!
Tư vị tuyệt vời kinh thiên động địa xông thẳng vào đầu óc, trước mắt toả ra hồng quang, máu trong người sôi sục thét gào, lục phủ ngũ tạng cũng trở nên mềm mại hơn phân nửa.
Đây, đây là trù nghệ thần kỳ gì đây?!
Hương vị như thế này thực sự tồn tại sao?!
Nếu không phải tính tình Thập Diệp vốn đã bình tĩnh, chỉ e là đã muốn hét lên ngay tại chỗ, nhưng mặc dù như vậy, thì hắn cũng thiếu chút nữa nuốt luôn đầu lưỡi mình rồi.
"Hợp khẩu vị không?" Kế Ngỗi hỏi.
"Rất ngon." Thập Diệp nói.
Hai người liếc nhau, cúi đầu trầm mặc ăn cơm.
Dung Mộc thở phào nhẹ nhõm: "Hợp khẩu vị là tốt rồi, Bạch Huyên đưa thư đến nhờ Dung mỗ chiếu cố đạo trưởng, Dung mỗ còn sợ chậm trễ... "
Dung Mộc dường như rất không sở trường giao tiếp với người khác, vành tai lại vụng trộm đỏ lên: "Bạch Huyên nói mấy ngày gần đây khẩu vị của ngươi không tốt, còn nói ngươi nhất định sẽ đến Thanh Long trấn, cho nên ta mới kêu A Ngỗi làm một bữa cơm thật ngon để chiêu đãi ngươi."
Thập Diệp: "..."
Bạch Huyên làm sao biết hắn nhất định sẽ đến Thanh Long trấn?
"Đã nói là trả năm mươi hộc tiền ăn, rồi lại xin nợ, tháng sau mới trả." Đũa Kế Ngỗi chọt chọt: "Hết cách rồi, cuối tháng chúng ta cũng không dư dả, ngươi ăn tạm chút này vậy."
Thập Diệp sững sờ nhìn hai vị đại thần trước mắt.
Dung Mộc chớp mắt, Kế Ngỗi không hiểu.
Thập Diệp rũ mắt nở nụ cười.
Bạch Huyên tên này... Sao ngay cả bằng hữu bên cạnh cũng nghèo như vậy...
Chẳng lẽ là mắc nợ thần nghèo, nên bị thần nghèo nhập thân?
Thập Diệp không biết, Dung Mộc và Kế Ngỗi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của hắn, đều âm thầm kinh hãi.
Khó trách Bạch Huyên ngàn dặn vạn dặn kêu họ để Thập Diệp đạo trưởng ở lại trong miếu, trong phách hắn có tinh thạch của oán tinh khảm vào, ảnh hưởng đến hồn quang, nếu để mặc cho hắn đi lại ở nhân gian, chỉ e là sẽ làm mê hoặc tất cả chúng sinh mất thôi.
*
Thập Diệp cứ như vậy không biết vì sao mình ở lại miếu Thổ Địa.
Kỳ thật hắn vốn không muốn ở lại quá lâu, dù sao Thần Thổ Địa và Thần Táo người ta cũng không giàu có, chính mình ở đây ăn không uống không quả thực cũng hơi băn khoăn, nhưng mỗi khi hắn đề nghị muốn đi, vị Thổ Địa công nhu nhược yếu đuối kia lại dùng đôi mắt to lấp lánh ánh nước nhìn hắn, nói có bao nhiêu ủy khuất liền có bấy nhiêu ủy khuất, làm cho Thập Diệp chỉ có thể nuốt lời nói vào lại trong bụng.
Còn có vị Thần Bếp đại nhân kia, tuy nói nguyên liệu nấu ăn mỗi ngày chỉ có mấy thứ kia, nhưng hắn quả thật có thể đem nguyên liệu nấu ăn bình thường nhất làm thành mỹ vị nhân gian, thậm chí ngay cả Thập Diệp sắp thoái hóa ngũ giác cũng dưới sự k1ch thích của mỹ vị này mà khôi phục lại vài phần, càng tuyệt hơn chính là, ăn xong cơm trưa, Kế Ngỗi sẽ đọc thực đơn bữa tối, ăn cơm tối xong, lại nói về bữa sáng hôm sau, ngày hôm sau dùng bữa sáng xong, lại nói về bữa trưa, cứ tuần hoàn như thế mà có thể ăn cơm đến vô cùng tận cùng...
Mới qua bảy tám ngày, Thập Diệp liền mập lên một vòng lớn.
Ăn no, hắn lại thấy buồn ngủ.
Vốn tưởng rằng miếu Thổ Địa nghèo nàn nhỏ bé như thế chỉ có thể lót chiếu nằm đất, nhưng lại không ngờ cây ngân hạnh vạn năm kia lại như có càn khôn, sau khi tiến vào kết giới Khôn Cảnh bên trong cây, thì lại một cảnh giới vô thần thần kỳ hoàn toàn khác biệt, bóng núi phản chiếu trên mặt nước hồ trong veo, ánh trăng mãi mãi treo cao ở đó, cỏ ven hồ trải dày như tấm thảm, ấm áp như mùa xuân, vừa ngủ liền ngủ đến bình minh.
Cỏ Tinh và Dạ Du thần thích nhất nơi này, thường thường ngủ một giấc là ngủ luôn một ngày, so ra, đám tiểu ngạ quỷ lúc trước bị Kế Ngỗi bắt tới liền trở nên cần cù hơn nhiều, bị Kế Ngỗi sắp xếp đi nhổ cỏ dại, ngày ngày đi dọc theo bờ hồ tuần tra vài chuyến, cũng được ăn no bụng.
Kỳ thật đợi đến ngày thứ ba, Thập Diệp liền phát hiện, Dung Mộc và Kế Ngỗi là cố ý giữ hắn lại, hơn nữa, rất có thể là vì Bạch Huyên nhờ vả.
Cho nên Thập Diệp cũng an tâm ở lại.
Đợi chuyện Bạch Huyên ở Minh giới xong xuôi rồi, cũng có thể tìm được hắn nhanh hơn.
Khôn Cảnh không có ban ngày, chỉ có ban đêm, mặt trăng nơi này vĩnh viễn là trăng tròn, Thập Diệp thích nhất ngồi ở bãi cỏ ngắm trăng, khi ánh trăng rơi trên người, ấm áp như nước, tựa như nhiệt độ cơ thể Bạch Huyên. Nhắm mắt lại, cổ họng hơi chát, nguc mơ hồ cảm thấy nhói đau.
Thập Diệp dần dần biết được, loại cảm giác này người đời gọi là "tương tư".
Chỉ là không biết hắn ở chỗ này nhớ nhung như vậy, Bạch Huyên ở Minh giới xa xôi có nhung nhớ hắn vài phần hay không.
Thường thường cứ nghĩ như vậy, hắn liền nhập định ngủ thiếp đi.
Ước chừng là thời gian chết sắp tới, sau khi ngủ, ngay cả mộng cũng chưa từng từng nằm thấy, càng chưa từng gặp Bạch Huyên trong mộng.
Chỉ là, mấy ngày gần đây sau khi tỉnh giấc, thường có cảm giác tức nguc, hơn nữa loại cảm giác này càng ngày càng nhiều. Thập Diệp mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, từng hỏi Dung Mộc và Kế Ngỗi, lại được trả lời rằng bốn phía miếu Thổ Địa có kết giới trừ tà, tuyệt đối không có Tà Túy nào có thể tiến vào, nhất định là do hắn bị ảo giác rồi...
Ảo giác ông nội nó!
Thập Diệp mở to mắt nằm trên bãi cỏ, tứ chi bị giam cầm, toàn thân cứng ngắc, nguc giống như có tảng đá lớn đè lên, cơ hồ hít thở không thông.
Ánh trăng trong Khôn Cảnh trắng như ngọc, Thập Diệp lại bị nghẹn đến mức khóe mắt như muốn ứa ra máu.