Bạch Vô Thường Đã Ba Ngày Rồi Chưa Đến Câu Hồn Ta

Chương 57



Dân gian thường gọi là quỷ đè giường thực ra cũng không đến từ là công lao của "quỷ", mà đại đa số đều là bởi vì trạng thái ngủ lúc đó tựa như tỉnh như không, tốc độ thanh tỉnh của thân thể không theo kịp ảo giác sinh mới ra ý thức, căn bản mà nói, có thể xem như là một loại bệnh.

  Nhưng tình cảnh của Thập Diệp bây giờ tuyệt đối chính là "quỷ đè giường" danh xứng với nghĩa.

  Trên người hắn có thêm một tấm chăn không biết từ đâu lấy ra, mấy chục tiểu ngạ quỷ c4n bốn góc mép chăn chui vào dưới nách, dưới thân hắn, khuỷu chân cong cong, Cỏ tinh và Dạ Du Thần nằm trên nguc hắn, chi chi chu chu chỉ huy nhóm tiểu ngạ quỷ điều chỉnh vị trí. Dùng chăn bọc Thập Diệp thật kín ở bên trong, cũng không biết Cỏ tinh và Dạ Du Thần mập lên, hay là đám tiểu ngạ quỷ gặm nhiều quá nhiều linh thảo trong Khôn Cảnh, mấy tiểu quỷ kia lại có sức mạnh lớn vô cùng, linh khí bức người, đè đến mức Thập Diệp ngay cả thanh âm cũng không phát ra được.

   Không dễ dàng gì mớ đắp xong chăn, Cỏ tinh và Dạ Du Thần thở dài một hơi, nằm bẹp ở trước nguc Thập Diệp nhắm hai mắt lại, đám tiểu ngạ quỷ cũng mệt đến ngộp thở, đều nằm ở trên người Thập Diệp ngáy ngủ, Thập Diệp càng không động đậy được, chỉ có thể trừng mắt hỏi trời xanh.

  Đám nhóc này này chẳng lẽ là đang giúp hắn đắp chăn sao?

  "Bọn chúng sợ ngươi bị cảm lạnh." Dung Mộc nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Thập Diệp cười nói: "Mỗi ngày đều như thế, thật sự là vô cùng kính nghiệp."

  Thập Diệp: "..."

  Vẫn không thể phát ra âm thanh.

  Dung Mộc chớp chớp mắt, đột nhiên hiểu ra, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua cổ Thập Diệp, cổ họng Thập Diệp buông lỏng, cuối cùng cũng có thể lên tiếng.

  "Bần đạo thật sự là không có phúc hưởng."

  Dung Mộc cười đến đôi mắt long lanh.

  Thập Diệp giãy dụa từ trong chăn bò ra, đám tiểu quỷ kia vẫn còn ngủ ngon lành, xem ra giúp hắn đắp chăn thật đúng là một công việc vất vả, Thập Diệp đem chăn quấn thành một cái ổ, lần lượt đem Cỏ tinh, Dạ Du thần và đám tiểu ngạ quỷ đặt vào, để cho đám nhóc này ngủ ngon, ngàn vạn lần đừng lải nhải bên tai hắn nữa.

  Làm xong tất cả mọi chuyện, ánh mắt Thập Diệp không tự chủ được lại chuyển đến trên người Dung Mộc.

  Dung Mộc ngồi dưới ánh trăng, tay áo dài rộng, mái tóc lưu quang, tuyhắn chỉ là lẳng lặng ngồi ở đó, nhưng lại giống như ngưng tụ linh quang thánh khiết ôn nhu xinh đẹp nhất trong thiên địa, làm cho nội tâm con người vô hạn hướng tới, thế nhưng lại không sinh ra bất cứ tạp niệm nào.

  Đây chính là thuần mạch Thần Tộc chân chính sao. Thập Diệp thầm nghĩ, thật sự không hề giống với thuần mạch Quỷ Tộc kia của Bạch Huyên chút nào.

  "Lần đầu tiên ta gặp Bạch Huyên, hắn mới một trăm lẻ ba tuổi." Dung Mộc đột nhiên lên tiếng: "Vẫn là một đứa trẻ, nhưng tâm tư đã vô cùng lão thành, mở lớn đôi mắt to tròn hỏi ta cuộc đời dài đằng đẵng của một Thần Tộc phải trải qua như thế nào mới cảm thấy thú vị."

  Thập Diệp: "Hắn có nói với ta."

  Dung Mộc giật mình một chút, nhìn về phía Thập Diệp: "Đã nói gì?"

  Thập Diệp: "..."

  Thập Diệp đáp không ra lời, dù sao những lời nói của Bạch Huyên về cái gì mà "kỳ tích" kia, quả thực, quả thực có chút làm cho người ta mặt đỏ tai hồng. Cho nên chỉ có thể cứng rắn chuyển đề tài.

  "Bạch Huyên có một khối ngọc bội, là ngài tặng hắn sao?"

  Dung Mộc có chút mờ mịt, suy nghĩ một chút nói: "Hình như có chuyện đó thì phải, bất quá chỉ là món đồ chơi ta tiện tay làm đưa cho đứa con nít, chẳng lẽ ngọc bội kia gây phiền toái cho các ngươi?"

  Ngọc bội thần kỳ như vậy lại thật sự chỉ là đồ chơi thôi sao, người này quả nhiên sâu không lường được, e không phải chỉ đơn giản là thuần mạch Thần Tộc như vậy.

  "Khối ngọc bội kia từng cứu chúng ta khỏi nguy nan, đa tạ." Thập Diệp ôm quyền.

  Dung Mộc lại nở nụ cười, gật đầu nói: "Vậy là tốt rồi."

  Nói xong, lại lồng tay vào trong ống tay áo, đôi mắt to ngập nước chợt lóe lên ngắm nhìn Thập Diệp một lúc, lại dời đi, lại nhìn

, rồi lại dời đi... mang theo trăm ngàn tình ý miên man, nhìn đến mức ruột gan Thập Diệp đều run hết cả lên.

  "Dung Mộc thượng thần, có chuyện gì xin cứ nói thẳng!"

  "Cũng không phải đại sự gì, chính là. Cái kia..." Đôi tai Dung Mộc ửng đỏ: "Trước đó Bạch Huyên đáp ứng sẽ đưa chúng ta năm mươi hộc tiền ăn... Có thể nhờ ngài giúp ta giục hắn một chút hay không."

  Thập Diệp: "..."

  Ngài tình ý miên man nửa ngày, hóa ra là đến đòi nợ hả.

  *

  Thập Diệp ở lại hơn nửa tháng này, vẫn là lần đầu tiên đến điện thờ của miếu Thổ Địa, nói là thần điện, kỳ thật càng giống một công đường thu nhỏ hơn, trên mộc án bày ra kinh đường mộc, cắm bích ngọc lệnh bài, chỉ cần có thêm vài sai dịch nữa là có thể thăng đường vấn án được rồi, chỉ là bình phong đại sảnh này không hề tầm thường, trên đó vẽ vạn dặm giang sơn khí thế hùng hổ, có chút không hợp với cái miếu Thổ Địa rách này.

  Dung Mộc từ dưới hồ sơ án rút ra một thẻ bạch ngọc hướng về phía y gõ hai cái, đè thấp giọng nói: "Bạch Huyên thượng thần..."

  Bên trong tấm thẻ bạch ngọc vang lên hai tiếng "lạch cạch", sau đó, lại truyền ra một thanh âm.

  [Lại là ai thế, cứu mạng a, có thể để ta nghỉ ngơi một lát được không?]

(Ặc sờ mạc phôn, haha)

  Trong nháy mắt, toàn thân Thập Diệp giống như bị thi định thân chú, ngay cả hô hấp cũng dừng lại.

  Đó là... Giọng của Bạch Huyên...

  Đã lâu lắm rồi không nghe thấy giọng nói của hắn...

  Dung Mộc lại hạ thấp giọng vài phần: "Là Dung mỗ."

  [Lão Mộc! Thập Hoa nhà Ta thế nào rồi? Ăn uống ngon không? Có ngủ ngon không? Béo hay gầy? Có yêu vật nào không có mắt đến chiếm tiện nghi của hắn hay không?!]

  Giống như chuỗi pháo nổ liên hồi hỏi Dung Mộc, làm y sợ chết khiếp, một lúc lâu sau cũng không trả lời ra được một chữ, đành phải đưa ánh mắt trông chờ nhìn Thập Diệp.

  Thập Diệp nhận lấy thẻ ngọc, nói: "Ăn ngon, ngủ ngon, không ai dám trêu chọc ta."

  Thẻ ngọc đột nhiên yên tĩnh, sau đó phát ra tiếng lạch cạch, nghe như Bạch Huyên vừa từ chỗ nào ngã xuống lại đụng phải thứ gì đó, tạo ra một loạt động tĩnh lớn.

  [Thập, Thập Hoa?]

  Thập Diệp: "Ừm."

  [Mẹ ơi! Thập Hoa ta nói với ngươi cái này, ta thật sự là quá thảm, đám lão già kia sắp làm ta phát điên rồi, không phải, nói ta không làm Diêm La cũng phải đi làm quỷ vương nhất điện, đùa cái gì không biết, đó cũng đâu phải là chức vị A Miêu A Cẩu gì cũng làm được, đó là Quỷ Vương đó! Lão Chung bản lĩnh như thế mới có thể ngồi vững ở vị trí này, sức chiến đấu này của ta đi làm Quỷ Vương, chẳng phải là muốn bị người phía dưới khi dễ chết hay sao, ta nhìn thấy Ngũ Đạo tướng quân hai chân đều run rẩy cả rồi, nếu mỗi ngày cùng một đống quỷ vương ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, khẳng định là muốn ta hồn quy đại địa mà aaaaaaaaaaa!]

  Khóe miệng Thập Diệp không ngừng nhếch lên: "Không muốn làm, thì đừng làm."

  [Đúng đúng đúng, Ta cảm thấy vẫn là làm Vô Thường thích hợp với ta hơn, tuy rằng chức vị thấp bổng lộc ít lại quản toàn chuyện bao đồng, nhưng ít nhất cũng được tự do!]

  "Ừm."

  Thẻ ngọc yên tĩnh trong chốc lát, Thập Diệp nghe được thanh âm của Bạch Huyên thấp xuống, tựa hồ kề sát vào rất nhiều, giống như ở bên tai hắn thì thào.

  [Ta... có chút... Không phải là một chút, kỳ thực là vô cùng, cũng, không có vô cùng như vậy, không, kỳ thật là vô cùng... chính là... nhớ người rồi...]

  Hô hấp của Thập Diệp lại lần nữa biến mất, cổ họng đắng chát chảy vào nguc, sau đó mơ hồ lộ ra mùi vị chua chua ngọt ngọt.

  "Ừm, ta biết."

  [Ngươi biết?! Làm sao ngươi biết?!]

  Thập Diệp nhắm mắt cười khẽ: "Ta cũng vậy."

  Thẻ ngọc lại lần nữa yên ắng, lần này không biết Bạch Huyên lại đụng phải cái gì, nghe như là đồ kim loại.

  Thập Diệp hít sâu một hơi, ổn định lại giọng nói: "Mau đem tiền ăn nợ Dung Mộc Thượng Thần trả lại đi, người ta nơi này cũng không dư dả, đừng làm phiền người khác thêm nữa."

  Bạch Huyên dường như mới từ trong thứ gì đó bò ra, hắng giọng: "Ta cố gắng... gần đây... có hơi kẹt...".

  [Ngày mai Sóc Nguyệt, ta có lương bổng sẽ trả lại!]

  [...... Được rồi.] Thanh âm của Bạch Huyên có chút ủy khuất: [Ngươi mới ở với lão Mộc mấy ngày, khuỷu tay đã rẽ ra ngoài rồi...]

  "Xã công đại nhân, ngoài miếu có tộc trưởng Thanh thị yêu tộc khẩn cấp cầu kiến!" Râu chữ bát – cũng chính là quản sự Giáp Dịch của miếu Thổ Địa, chạy vào bẩm báo.

  Dung Mộc vội vàng nắm lấy thẻ ngọc nhét lung tung vào hồ sơ vụ án: "Xin mời."

  Chỉ thấy một thiếu niên bước nhanh vào đền thờ, ôm tay áo quỳ xuống đất cung kính dập đầu ba cái, lại ôm quyền ngẩng đầu nói: "Xã công đại nhân ở trên, Thanh thị nhất tộc ta gặp phải đại nạn, đặc biệt đến cầu xin cứu viện!"

  Thiếu niên kia mặc một bộ lục y, nhìn tuổi cũng chỉ mười lăm mười sáu tuổi, đôi mắt to, vành mắt xanh đen, tóc mai lộn xộn, quần áo, giày dép đều ướt sũng, vừa nhìn đã biết là nhiều ngày không ngủ không nghỉ.

  Dung Mộc ngày thường thẹn thùng ít nói lúc này lại tựa như thay đổi thành một người khác, hai tay đút vào ống tay áo ngồi ngay ngắn sau mộc án, thần quang chói mắt chiếu rọi bức tranh giang sơn vạn dặm, mắt mày rũ xuống, biểu cảm cao thâm, thanh âm cao lên ba phần: "Có việc gì muốn cầu?"

  "Ta là Thanh An tộc trưởng của Thanh thị." Thiếu niên nói: "Tộc ta gặp họa, đến dây cầu xin ngài giúp đỡ."

  Nói xong, dâng lên một tấm hỉ thiệp màu đỏ thẫm, Giáp Dịch vội vàng tiếp nhận đưa đến trước bàn của Dung Mộc, Thập Diệp tò mò tiến lại gần nhìn một chút.

  [Mùng một tháng chín giờ Hợi ba khắc, bổn quân muốn cùng Thanh thị nhất tộc thông gia, cưới ba mươi người Thanh tộc, mong sớm chuẩn bị, chớ có để lỡ lương duyên.]

  [Ký tên: Vân Sầu tiên quân]

  Thập Diệp: "..."

  Đây là chuyện gì với chuyện gì đây?

  Dung Mộc nhíu mày: "Vân Sầu tiên quân là ai?"

  "Là một đại yêu sống trong hồ Vân Sầu, nghe nói có ngàn năm đạo hạnh, xa hoa vô độ, d4m loạn không chịu nổi, cứ cách bảy năm sẽ từ trong những yêu tộc gần đó tuyển chọn mấy chục đồng thân yêu tộc để cưới qua cửa." Thanh An dừng một chút: "Nói là cưới xin, kỳ thật là hút lấy nguyên thần của những yêu tộc này để tu luyện."

  Dung Mộc biến sắc: "Yêu vật như thế, vì sao không thấy báo cáo lên?!"

  "Xã công đại nhân, Hồ Vân Sầu cùng Thanh thị nhất tộc đều thuộc Thái Hành sơn Mạch." Giáp Dịch thấp giọng nói: "Vượt Mạch bắt yêu, không hợp quy củ."

  Tròng trắng của Thanh An tràn đầy tơ máu: "Tộc ta đích xác không nằm trong khu vực Côn Luân mạch, chỉ là Vân Sầu tiên quân yêu pháp cao thâm, hoành hành một phương, Thái Hành sơn mạch Thành Hoàng thuộc, miếu Thổ Địa đều không ai dám quản, chỉ có thể cầu đến chỗ Dung Mộc thượng thần tọa để cầu xin, nghe nói quý thuộc Trù thần đại nhân thần dũng vô địch, mong Xã công đại nhân ân điển, thỉnh Trù thần đại nhân đến cứu tộc nhân ta... Ộp ộp!"

  Nói đến chữ cuối cùng quá mức kích động, cho nên phát ra tiếng khóc "ộp ộp", thì ra Thanh thị nhất tộc là ếch yêu.

  Giáp Dịch: "Xã công đại nhân, cái này chỉ sợ..."

  Dung Mộc xua tay: "Nếu Dung mỗ biết được việc này, tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn." Thần sắc nghiêm nghị nói: "Trù Thần Kế Ngỗi đâu rồi?!"

  Thanh An nhất thời mừng rỡ, hai mắt phát sáng cung nghênh bếp thần đại nhân đại giá, nhưng đợi một lúc lâu, cũng không thấy tung tích của Kế Ngỗi đâu.

  Thập Diệp lúc này mới hoảng hốt nhớ ra, hôm nay hình như không nhìn thấy Kế Ngỗi.

  "Xã công đại nhân, ngài lại quên rồi." Giáp Dịch nhỏ giọng nói: "Tháng này đã đến mùa thu hoạch thổ sản ở Âm Sơn Mạch, Kế Ngỗi đại nhân đi tích trữ lương thực Âm Sơn Mạch, nói đến tận nơi thu hoạch có thể được lời năm phần."

  Dung Mộc: "..."

  Thập Diệp: "..."

  Lời này vừa nói ra, mặt Thanh An giống như tang thi, sắc mặt xanh lè.

  "Chớ nóng vội." Dung Mộc khoát ống tay áo dài đứng dậy nói: "Dung mỗ theo ngươi đ là được."

  "Xã công đại nhân chậm đã." Giáp Dịch vội vàng nói: "Ngài là Thổ Địa một phương, không thể tự tiện rời khỏi địa bàn, làm việc vượt mạch, nếu để Thành Hoàng Thuộc biết được, thì chính mượn đề tài phát huy cho đám lâu la bên dưới!"

  Thập Diệp cũng sợ hãi không nhẹ: "Dung Mộc thượng thần không thể đâu, thân thể ngài suy nhược như thế, thật sự không nên mạo hiểm."

  Dung Mộc dưới chân lảo đảo, trừng đôi mắt to tròn ngập nước nhìn Thập Diệp, thoạt nhìn càng thêm nhu nhược.

  Giáp Dịch há to miệng nhìn Thập Diệp, da mặt mơ hồ trở nên co rút.

  Hốc mắt Thanh An lại đỏ đỏ lên: "Ơn nghĩa sâu nặng của Xã công đại nhân, Thanh thị nhất tộc không có gì báo đáp, nhưng... thân thể ngài như vậy, đi cũng là dê vào miệng cọp thôi, thôi thì, e rằng đây cũng là kiếp nạn mà Thanh thị nhất tộc ta phải đối mặt, là ý trời không thể tránh khỏi được! "Thanh An lau mặt, đứng dậy ôm quyền: "Thanh An cáo từ."

  Dung Mộc vội vàng ngăn cản: "Dung mỗ cũng không phải..."

  "Bần đạo đi." Thập Diệp nói.

  Dung Mộc: "Hả?"

  Thanh An quay người nhìn về phía Thập Diệp, mặt lộ vẻ ngạc nhiên nói: "Vị tiên quân này dung mạo xinh đẹp, chẳng lẽ là tán tiên du ngoạn ở nhân giới?"

  Dung mạo xinh đẹp là cái quỷ gì?

  Thập Diệp trực tiếp bỏ qua tính từ này, ôm quyền nói: "Bần đạo đạo danh Thập Diệp, đến từ Thất Tinh Quán, sở trường là trấn yêu trừ tà, nguyện trợ giúp chư vị một tay."

  "Thập Diệp đạo trưởng?!" Thanh An mừng rỡ: "Chẳng lẽ là Thập Diệp đạo trưởng ở trấn An Bình tiêu diệt Bách Quỷ Dạ Hành?!"

  Thập Diệp gật đầu.

  "Như thế thật tốt!" Thanh An nắm chặt khuỷu tay của Thập Diệp: "Nếu có Thập Diệp đạo trưởng tương trợ, thì nguy cơ của tộc ta có thể giải quyết được rồi!"

  Dung Mộc: "Chậm đã..."

  Thập Diệp xoay người ôm quyền: "Dung Mộc thượng thần hao tâm chiêu đãi mấy ngày này, bần đạo trên người không có vật gì quý giá, không biết làm gì để hồi báo, nguyện giúp ngài thu phục yêu tà này, coi như là để thể hiện lòng kính tạ."

  Dung Mộc: "Việc này còn phải từ... "

  "Thập Diệp đạo trưởng mời đi bên này!" Thanh An hướng không trung "Ộp ộp" hai tiếng, một lá sen khổng lồ bề rộng lớn hơn một trượng xoay tròn từ trên không trung rơi xuống, mặt lá vẫn còn đọng vài giọt sương trong suốt, mơ hồ tản ra hương hoa sen tươi mới.

  Thập Diệp vén áo choàng leo lên lá sen, Dung Mộc sắc mặt đại biến, xách trường bào đuổi theo dùng sức phất tay, rất có cảm giác lưu luyến khi chia ly.

  " Thập Diệp đạo trưởng, vạn vạn... "

  Lá sen bay lên, gió mạnh thổi tan thanh âm cuối cùng của Dung Mộc, Thập Diệp phỏng chừng Dung Mộc muốn nói hẳn là "Vạn vạn bảo trọng". Bay qua mặt đất ở dưới chân, gió thổi qua tóc mai, cũng thổi bay một thân an nhàn ở trong miếu Thổ Địa mấy ngày nay.

  Ánh mắt Thập Diệp chuyên chú nhìn thẳng về phía trước, trong lòng dâng lên khí tức nghiêm nghị.

  Thất Tinh Quán quán quy, trừ ma vệ đạo, giúp đỡ thương sinh.

  Quả nhiên, hắn vẫn thích hợp với con đường này hơn.

  Cùng lúc đó, Dung Mộc ở trong miếu Thổ Địa gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, nhưng càng gấp hắn lại nói càng chậm: "Việc này nguy hiểm... Thập Diệp đạo trưởng... phách có oán tinh... Dung mạo xinh đẹp... "

  Giáp Dịch: "Xã công đại nhân, đừng nóng vội, chúng ta từ từ nói."

  "Hắn so với Thanh thị nhất tộc còn nguy hiểm hơn."

  Giáp Dịch lúc này mới hiểu được, thở phào nhẹ nhõm nói: "Xã công đại nhân lo lắng nhiều rồi, Thập Diệp đạo trưởng có thể cùng Bạch Huyên đại nhân bắt tay nhau cùng tiêu diệt lão yêu Hắc Sơn xếp thứ chín trong lệ quỷ bảng, há lại là hạng người yếu đuối, một yêu tiên nho nhỏ, sao có thể làm khó được hắn?"

  Dung Mộc thần sắc buông lỏng vài phần, suy nghĩ một chút, lại lắc đầu nói: "Dung mỗ vẫn cảm thấy trong lòng bất an." Hắn bước nhanh đến trước bàn lật thẻ ngọc ra, đang muốn gọi Kế Ngỗi, thì lại nghe thấy trong đó phát ra âm thanh vù vù, còn có người đang hét to...

  [ Bạch Huyên đại nhân, ngài vẫn chưa thể rời khỏi Minh giới! Ngài đi đâu vậy?!]

  Giáp Dịch: "..."

  Dung Mộc: "..."

  Dung Mộc c4n răng: "Chuẩn bị Tường Vân, ta tự mình đi một chuyến."

  Giáp Dịch sắp khóc đến nơi: "Đoá tường vân duy nhất của chúng ta đã bị Kế Ngỗi đại nhân lấy đi rồi, hay là chúng ta đến miếu Thổ Địa của trấn Chu Tước cách vách mượn một đám?"

  Tiểu kịch trường:

  Dung Mộc (mặt ủy khuất): Dung mỗ đâu có yếu đuối 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.