*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc." Không biết vị tiểu thư này là..? " Lạc Thanh Ca nhìn về phía Phong, lên tiếng hỏi, từ lúc vào nàng cũng đã có suy nghĩ như Tư Đồ Duệ, biết Tư Đồ Duệ không thể lên tiếng nên nàng liền nói thay, tuy vậy nàng vẫn thật thích nha đầu này, nhìn qua có vẻ bằng tuổi với Mộc nhi, có điều Mộc nhi dáng vóc hơi thấp bé nên nhìn qua thì sẽ nhầm là lớn tuổi hơn.
Được điểm danh, Phong không chút hoang mang đứng lên từ ghế ngồi:
" Tiểu bối Đỗ Diệu Phong bái kiến Tư Đồ phu nhân, chúc phu nhân phúc như đông hải, xinh đẹp vĩnh hằng " Nói xong còn nghịch ngợm chớp chớp mắt.
" Hảo, Diệu Phong thật ngọt miệng, hiện giờ còn nhỏ đã xinh đẹp đáng yêu, khi lớn nhất định sẽ là một tiểu mỹ nhân nha! "
" Phu nhân quá khen! Tiểu bối dù thế nào cũng đâu sánh được với Tiểu Mộc đây? "
Nghe người khác khen con mình, dù thật hay giả thì bậc trưởng bối luôn luôn yêu thích, huống chi Mộc lại là bảo bối trong mắt bọn họ chứ! Tư Đồ Sở lúc này mới đưa mắt nhìn Phong, phấn điêu ngọc mài, ăn nói dễ nghe, ùm, được.
Tư Đồ phu thê vẫn cười tự nhiên nhưng trong lòng lại gợn sóng, Đỗ Diệu Phong? Đỗ Diệu Hàn? Nữ nhi của Lâu chủ Thiên Thực lâu? Nói là Lâu quán bình thường nhưng ai chả biết, lâu này nhìn bề ngoài là một quán ăn nhưng thực chất bên trong lại là cổng vào một chợ Đen - nơi mua bán trao đổi hàng hoá sầm uất nhất Thiên Diệu quốc! Chợ Đen không biết hình thành từ khi nào nhưng có lai lịch vô cùng bí ẩn, nhiều người đã tìm kiếm vị đứng sau lưng chợ Đêm nhưng không ai tìm ra được nên sau này tự cho là chợ Đêm vô phương quản lí, nhưng mỗi khi có ngươi lại khiêu khích hay gây chiến thì luôn chịu kết cục vô cùng tàn nhẫn, có người từng cho rằng Thiên Thực Lâu Lâu chủ chính là người phía sau màn nhưng rất nhanh lại bị bác bỏ bởi chợ Đen hình thành tới nay cũng đã được vài trăm năm nhưng Thiên Thực lâu cùng lắm chỉ mới nổi lên được mấy chục năm mà thôi, trước khi Thiên Thực lâu ra đời thì chỗ đó từng được xây dựng rất nhiều, hoặc là thanh lâu hoặc là sòng bạc đổ phường... Tuy vậy ai cũng biết đó chính là lối vào của chợ Đêm, lâu quán bất quá cũng chỉ che mắt cho có lệ mà thôi, mà cũng vì thế mà sinh ý luôn rất dồi dào, toàn con em quý tộc công tử phong lưu ra vào vung tiền như rác đấy chứ!
Lại ngắm nhìn Phong thêm vài lần, cũng là một cô bé tinh xảo. Bạch gia lại đi cùng người của Thiên Thực lâu, cái này làm cho bọn họ phải nghĩ sâu xa a...
Nếu Tuyết Hàn Y biết được suy nghĩ của bọn họ cũng thầm than: Nếu ta nói là vô tình,liệu các ngươi có tin không?
Tiếc là Hàn Y không biết tâm thuật.
Hàn huyên cả buổi, cuộc trò chuyện kết thúc chủ vì tiểu công chúa của Tư Đồ gia bảo một câu: " Phụ thân, con ngồi tê cả lưng rồi! " Tư Đồ Sở nhanh chóng bước tới ôm Tiểu Mộc vào lòng, không thèm quay mặt lại mà chỉ quẳng lại một câu rồi bước thẳng ra cửa, để lại cả đám người quay mặt nhìn nhau, không khí vô cùng xấu hổ.
" Là ta đã chiều hư tụi nhỏ rồi! " Tư Đồ Duệ khẽ thở dài nhưng khuôn mặt lại là ý cười dung túng, ai cũng biết Tư Đồ gia chủ nổi danh là bao che khuyết điểm, làm gì có nửa điểm trách móc đây?
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Trong Minh Nguyệt hiên, ánh mặt trời sáng láng phủ một tầng phấn nhàn nhạt làm cảnh vật càng trở nên thơ mộng, Minh Nguyệt hiên nằm ở giữa Kính Nguyệt hồ, nước hồ trong xanh dịu nhẹ, từng con sóng nhỏ gợn lăn tăn như trẻ nhỏ vui đùa. Một chiếc cầu làm từ thạch anh trong suốt bắt ngang từ hiên đến bờ tạo thành một vòng cung đẹp mắt. Nơi đây quả thật như tiên cảnh!
Tư Đồ gia gia chủ không tiếc tiền cho xây cả một công trình hùng vĩ này cho Tư Đồ Mộc cũng đủ thấy ông yêu thương đứa con gái không phải ruột thịt này biết chừng nào!
Trong hiên là không ai khác nhóm người Tuyết Hàn Y đang ngồi. Về phần Mộc và Tư Đồ Sở đi đâu thì cũng không ai biết. Bất quá cũng không quan tâm lắm, dù sao cũng ở đây rồi, người có thể chạy mất sao?
Phong nhẹ nhàng nghiêng người tựa vào cột khảm hoa văn tinh xảo, trong suốt làm từ thạch anh nói:
" Tiểu Mộc Mộc và tên ca ca trên danh nghĩa đó có chút gì đó không thích hợp nha! " Sở thích của nàng là khi rãnh rỗi thì lại kiếm chuyện người khác ra nói cho đỡ chán a.
" Phải nói là tên Tư Đồ Sở nguy hiểm! " Băng mở miệng.
Ôi chao vị tỷ tỷ này lại xuyên tạc ý nghĩa lời nói của ta rồi!
" Ta nói là hai người họ có " gian tình "! "
" Gian tình? " Băng giật giật khoé miệng, khó quá cho qua.
Bạch Vô Thu lúc này mới lên tiếng:
" Nha đầu ngươi còn nhỏ mà cũng biết nhiều thế nhỉ? " Nói xong còn dùng ánh mắt sâu xa liết nhìn Phong qua lại. Bạch Thái Thư nảy giờ im lặng bên cạnh như một bức tượng ngọc tĩnh lặng lại giơ tay cốc vào đầu Bạch Vô Thư, không nhanh không chậm mở miệng:
" Nam nữ thụ thụ bất tương thân "
Bạch Vô Thu ăn đau liền nhe răng lên tiếng, đâu còn hình tượng công tử phong hoa tuyệt đại khi trước:
" Nè nè sao Tam thúc lại đánh người chứ, ta cũng đâu có đụng chạm gì tới nha đầu kia chút nào đâu nha " Hắn bị ức hiếp, hắn thật tủi thân!
"... " Bạch Thái Thư đuối lí.
Nhìn hai người thúc-cháu mà trông như huynh-đệ bên kia cãi nhau, Tuyết Hàn Y cong cong khoé môi, lại nhìn Phong thảnh thơi bên kia vui đùa, đôi mắt trong suốt như lưu ly loé sáng.
Băng nhìn biểu tình của chủ tử, lại theo ánh mắt đó mà nhìn lại mấy người bên kia, mặt cũng không tự giác nhu hoà đi. Một màn này lại bị Bạch Vô Thu bắt gặp, nhìn Băng lúc này không còn băng lãnh như trước mà thêm một phần ôn hoà thanh nhã, tim hắn lỡ mất một nhịp. Thôi rồi, con người ta dính vào ái tình rồi! Tuyết Hàn Y thu hết biểu tình của mọi người vào mắt, lắc lắc đầu, đời còn dài, cần gì phải gấp rút chứ hả!
Trên bàn trưng bày bánh Phù Dung màu hồng nhạt, nho nhỏ tròn trịa còn có hương thơm nhàn nhạt, nhìn qua đã thấy ngon. Tuyết Hàn Y vớ tay lấy, xin lỗi chứ nàng thật sự rất lười di chuyển qua gần thêm một chút để vừa tầm tay lấy a, Bạch Vô Thu biết tính tình lười còn hơn mèo của tiểu muội nhà mình, đưa tay đẩy dĩa bánh gần hơn cho đủ khoảng cách mà cánh tay nhỏ như củ sen của tiểu muội vớ tới. Tuyết Hàn Y thấy thế liền cười ngọt ngào hướng hắn, tâm của vị đại ca nào đó đều mềm nhũng cả ra.
Tuyết cô nương ngày càng lười biếng cũng nhờ một phần của Bạch đại ca nha ~
Bánh Phù dung thơm ngon, ngọt mà không ngấy, ăn càng ngày càng thích, phút chốc dĩa bánh đã sạch sẽ không còn một mảnh. Tuyết Hàn Y cảm thấy vẫn chưa no bèn dùng ý niệm từ vòng tay trữ vật lấy ra thêm một dĩa bánh nhỏ, đây là bánh mà nàng đã lấy ở Thiên Thực lâu, nghe đâu là đứng đầu trong bảng của lâu.
Gọi là cái gì ấy nhỉ?
Thấy Tuyết Hàn Y nhìn chằm chằm bánh nhỏ vẻ mặt suy tư, Băng đứng sau lưng lên tiếng:
" Là bánh Noãn noãn "
Bánh cũng như tên, trắng trắng, tròn, nhỏ, nhìn qua mũm mỉm vô cùng đáng yêu.
Noãn noãn, ừ, đã nhớ, sau đó liền thong thả bỏ từng miếng bánh vào miệng, động tác hết sức thanh nhã. Má phồng to lên, khuôn miệng chúm chím không ngừng nhai còn có đôi mắt phượng lúng liếng, nhìn qua chẳng khác nào con sóc con!
Trên tay nàng, chiếc vòng không gian trữ vật màu đen nổi bật trên làn da trắng tuyết, màu đen đáng lẽ không hợp với lứa tuổi nhỏ nhưng ở trên tay nàng lại hợp một cách kì lạ, nhìn qua cũng như những chiếc vòng trữ vật thông thường, trơn bóng nhẵn nhụi nhưng nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện ám văn trên vòng, hoa văn mang đậm hương vị thời thượng cổ. Nhưng chỉ ai tinh ý mới thấy được điều này.
Vòng không gian trữ vật thực ra không hiếm, chỉ là giá thành lại cao nên chỉ có con em quý tộc hoặc gia đình khá giả may ra mới có được.
Cùng lúc này ở phía xa xa, trên một cây anh đào tán rộng lớn, một nam hài chừng mười ba tuổi với khuôn mặt tuy còn non nớt nhưng cũng không khó nhìn ra sau này sẽ là một công tử tuấn mĩ, mắt hoa đào câu hồn cùng đôi mày thanh nhẹ kéo dài tận tóc mai, làn da trắng như tuyết, đôi môi lại đỏ như son, khuôn mặt tinh xảo còn hơn cả nữ hài. Hắn vận hồng y rực đỏ nổi bật giữa tán cây xanh um cùng những đoá anh đào hồng phấn đang lướt gió.
Chỉ thấy hắn nằm trên cành cây cao, thân tự vào gốc đào mà không hề sợ hãi, đôi mắt lúc này híp lại nhìn về phía xa lại trùng hợp chính là Minh Nguyệt hiên. Môi đỏ mọng cong lên một nụ cười khó hiểu.
Tuyết Hàn Y lúc này bất chợt rùng mình, cảm giác như có con sói đang nhắm con mồi, mà con mồi đó lại chính là mình, ngay lập tức đưa mắt nhìn qua nhưng chỉ kịp thấy vạt áo đỏ như lửa. Híp híp mắt, trong mắt bắn ra từng tia sáng lạnh, là do nàng thiếu cảnh giác hay tên đó mạnh hơn cả bản thân nàng đây? Ngay cả Băng luôn cảnh giác cao độ cũng không phát hiện... Ha, gặp được đối thủ là điều đáng vui mừng đấy chứ?
----------------------------------------------------------------------------------------
Lời tác giả: Ta đã trở lại:)) Ôi chao thi tuyển sinh xong giờ phải chọn khối @@ Quay qua quay lại đầu tháng 8 lại phải nhập học rồi T^T ~