Nghe thấy tiếng tranh cãi của đệ đệ vơi ai khác trong tiểu viện vọng ra, Lạc Kiều Ninh vội vàng phi thân vào trong tiểu viện. Thấy tiểu viện bị đóng của chốt từ bên trong Lạc Kiều Ninh nộ hỏa bốc lên vội đạp nát hai cánh cửa đường hoàng bước vào. Vừa bước vào tâm nàng bỗng thắt lại khi trông thấy cảnh tượng đệ đệ bị hai nô tài đánh va vào tường, máu tươi trào ra khóe miệng.
-Lac Ân – Lạc Kiều Ninh đau đớn lao tới đỡ đệ đệ. Lòng nàng đau đớn khi hai lần đều trông thấy đệ đệ của mình vì bảo vệ mình mà bị thương như vậy.Mạc dù cảnh giới của Lạc Ân cao hơn mấy người hộ vệ này nhưng đệ đệ nàng mới bị thương cửu tử nhất sinh mới khôi phục được môt chút làm sao chịu được đòn ra tay của hai Luyện khí kỳ đệ tam tầng được, ngay cả luyện khí kỳ đê nhất tầng cũng đủ để đánh bại Lạc Ân.
-Tỷ tỷ, tỷ mau chạy trốn đi. Bọn họ muốn đánh tỷ tỷ. Đệ đã hứa rồi, đệ sau này sẽ bảo vệ tỷ tỷ. Đệ sẽ ngăn bọn họ tỷ mau rời đi. – Lạc Ân thấy tỷ tỷ xuất hiện liền không màng thương thế của bản thân đưa đôi tay nhỏ bé của mỉnh đẩy tay tỷ tỷ mau rời khỏi đây. Lạc Ân đã hứa sẽ là một nam nhân tốt nhất, mạnh mẽ nhất bảo vệ tỷ tỷ của mình. Cậu nhóc lo sợ một lần nữa lại phải đối mặt với tỷ tỷ bất động trên giường không nói gì với nó, không tỉnh lại nữa. Trong thâm tâm của Lạc Ân tỷ tỷ là báu vật quý nhất thế gian không gì sánh bằng.
-Lạc Ân ngoan , mau nằm nghỉ ngơi đi. Từ bây giờ sẽ không còn kẻ nào có quyền và có thể bắt nạt hai tỷ đệ của chúng ta. Kẻ nào vừa ra tay với đệ kẻ đó cần phải trả giá.
-Nhưng mà tỷ tỷ…
-Lạc Ân có tin tỷ tỷ không? – Lạc Kiều Ninh nắm tay đệ đệ đồng thời truyền linh khí bảo vệ tâm mạch cho đệ đệ
-Lạc Ân tin tỷ. Tỷ tỷ giỏi nhất – Lạc Ân gật đầu , tỷ tỷ nói gì với nó đều đúng, chưa bao giờ lừa nó cả.
-Ngoan, ngồi yên đây nhé.- Lạc Kiều Ninh bế đệ đệ ngồi vào góc tường.
-Tỷ đệ tình cảm thật là cảm động. Đệ đệ phế vật, tỷ tỷ cũng phế vật thì bảo vệ được cho ai. Các ngươi thấy bọn chúng có buồn cười không? Ha ha ha – Lạc Thủy nhìn hai tỷ đệ Lạc Ân – Lạc Kiều Ninh nói chuyện mà cảm thấy nực cười
-Nhị tiểu thư nói rất đúng, hai đứa phế vật thì bảo vệ ai, ha ha ha ha.- tất cả nô tài đi theo Lạc Thủy đều hùa theo cười nhạo hai tỷ đệ Lạc Kiều Ninh
Lạc Kiều Ninh không cảm xúc quay người qua, mái tóc đen tung bay, bạch y nhẹ nhàng phất phơ theo gió. Ánh nắng chiếu vào khuôn mặt tinh xảo như bạch ngọc tỏa sáng rực rỡ cả tiểu viện. Nụ cười chế nhạo của mọi người đang ồn ào bỗng dung bị chấm dứt thay vào đó là không khí tĩnh lặng. Cả Lạc Thủy và hộ vệ của nàng vô cùng bất ngờ trước dung nhan khuynh quốc khuynh thành của Lạc Kiều Ninh, trước mặt họ bây giờ là một tiểu tiên nữ vô tình hạ phạm, đọa lạc nhân gian này. Anh dương kia như đang vỗ về đứa con của trời đất, bạch y trắng không nhiễm chút bụi trần của nhân gian đang ôm ấp che chở cho những gì quý giá nhất. Mỹ, thật sự là một hình ảnh hoàn mỹ.
Lạc Thủy sau khi nhìn thấy hình dáng Lạc Kiều Ninh, sự ghen tức trong lòng bỗng nhiên nổi dậy. Nàng tức giận tại sao tên phế vật kia lại có khuôn mặt như vậy, có phong thái như vậy. Nàng đứng đầu trong tứ đại tiểu mỹ nữ của trấn mà bây giờ đứng trước Lạc Kiều Ninh nàng cảm giác mình như ánh sáng đom đóm đang so với trăng rằm, không cùng đẳng cấp. Lạc Thủy nghiến rang dữ tợn, nàng muốn phá hủy khuôn mặt đẹp kia của Lạc Kiều Ninh.
Không để ý đến ánh mắt chăm chú cùng oán hận của người trước mặt. Lạc Kiều Ninh ơ thờ thì hai tên hộ vệ vừa rat ay đánh đệ đệ của nàng. Khuôn mặt không biểu cảm, lạnh nhạt nói.
-Hai ngươi vừa đánh đệ đệ của ta. Vậy thì chết đi.
Không có tiếng kêu la, không có tiếng kim loại vang lên chỉ thây hai đầu người đã rơi xuống đất máu tươi phun lên như mưa, lấp lánh giữa ánh nắng mặt trời. Lạc Kiều Ninh bạch y không nhuốm một chút máu đã trở lại vị trí cú ngắm nhìn từng giọt máu trên chủy thủ đang nhỏ giọt tý tách xuống đất.
-A … giết người. – Lạc Thủy và mấy tên hộ vệ bây giờ mới bắt đầu hoàn hồn. Nhìn thấy đầu người rơi xuống không thể tin rằng Lạc Kiều Ninh vừa mới giết người. Lạc Thủy lần đầu thấy cảnh giết người có chút sợ hãi nhưng ghen tỵ trong lòng làm cho Lạc Thủy càng căm hận Lạc Kiều Ninh hơn.
-Đồ phế vật, ngươi dám giết hộ vệ của ta. Ngươi con tiện nhân này…- Lạc Thủy vung roi da hướng phía mặt Lạc Kiều Ninh, có ý đồ muốn hủy dung Lạc Kiều Ninh.
-Ngươi dám đánh ta, ngươi muốn chết - Lạc Kiều Ninh đạp bay Lạc Thủy va vào tường, ánh mắt tràn ngập huyết sắc, không khí tử vong lan tràn.
- Ngươi ... ngươi dám đánh ta. Người đâu xông lên đánh chết cho ta. - Lạc Thủy run rẩy sợ hãi nhìn Lạc Kiều Ninh, mồ hôi ướt đẫm sau lưng. Ánh mắt của Lạc Kiều Ninh như hầm băng, làm cho nàng có cảm giác lạnh buốt toàn thân. Nhưng nàng có hộ vệ theo cùng, nó chỉ là phế vật thì cần gì sợ hãi nó vì vậy bèn ra lệnh cho hộ vệ.
-Hừ, muốn chết - Lạc Kiều Ninh vung nhẹ tay, bỗng trên người các gia đinh xuất hiện một đám thiên hỏa màu xanh chập chờn như lời mòi gọi tử vong. Chỉ một khoảnh khắc cả đám hộ vệ cháy thành tro. Ngọn lửa trở về trên tay nàng nhảy múa như lấy lòng chủ nhân.
- Ngươi tự tin vào sắc đẹp của ngươi? Tứ đại mỹ nữ? Thế thì...- Lạc Kiều Ninh mỉm cười
- Không, ..... xin ngươi.... ngươi tha cho ta...a.a.a..a. ngươi là ác quỷ....a..â.a.a Lạc Thủy sợ hãi van xin nhưng ngọn lửa đã bắt đầu đốt cháy trên gương mặt, đau đớn tột cùng.