Lạc Hoàng Hư gầm lên, ông cảm thấy dường như địa vị tộc trưởng của ông ngày hôm nay không có một chút sức nặng nào cả. Ông và đại trưởng lão cạnh tranh ngôi vị gia chủ đã từ rất lâu nhưng chỉ là trong âm thầm, ngoài mặt vì gia tộc hai người vẫn đúng như tôn ti trật tự đã được sắp xếp. Nhưng hôm nay lại xảy ra như vậy, cũng may ở đây không có mấy ngươi tộc nhân ông cũng an tâm được phần nào.
-Tộc trưởng, ngài cũng thấy đó. Nàng ta quá vô lễ với trưởng bối chúng ta là trưởng lão trong tộc cần thay ngài trừng phạt thích đáng. Ngài cứ an tâm ở đó đi, chuyện này cứ để chúng ta lo. – Đại trưởng lão quay qua nhìn Lạc Hoàng Hư mỉm cười nhưng chứa trong đó là sự sung sướng lẫn coi thường. Trong thâm tâm đại trưởng lão lại đang cười lạnh “Hừ muốn ta để lại mối hấu họa này ư, có nó thì chi của chúng ta đừng mong ngóc đầu lên được. Lão tưởng ta sẽ thỏa nguyện cho lão chắc”
-Ta lấy chức vị gia chủ ra lệnh cho các ngươi mau dừng tay lại. – Lạc Hoàng Hư phát ra uy áp của luyện khí kỳ cửu cấp trung cấp muốn trấn áp tất cả mọi người ở đây. Ông muốn cho mọi người thấy ông là gia chủ, là người có quyền lực cao nhất ở đây.
Đại trưởng lão cùng nhi trưởng lão nhìn nhau ngạc nhiên. Họ không ngờ rằng Lạc Hoàng Hư lại đột phá đến luyện khí kỳ cửu cấp trung cấp nhanh như vậy. Hai đôi mắt nhìn nhau ánh lên tia không cam lòng, đồng thời nhìn về thân hình Lạc Kiều Ninh đang nhẹ nhàng đứng phía trước mà chán nản. Trong hai người chỉ có Đại trưởng lão là luyện khí kỳ cửu cấp trung cấp, còn nhị trưởng lão là luyện khí kỳ bát cấp trung cấp, sẽ chẳng còn là đối thủ của Lạc Hoàng Hư nữa.
-Tuân lệnh gia chủ- Hai trưởng lão dừng lại vội vàng quay đầu trở lại bên Lạc Hoàng Hư.
-Đứng lại, các ngươi rat ay trước với ta giờ lại muốn bỏ đi dễ dàng như vậy sao? Các ngươi đã hỏi ý kiến của ta chưa? – Lạc Kiều Ninh vuốt ve thanh kiếm trên tay vừa mới lấy từ tên hộ vệ bên cạnh, tên hộ vệ đó nhìn kiếm lại ngơ ngác đưa tay lên sờ kiếm của mình bên hông nhưng lại không thấy đâu, một vẻ măt nghi hoặc nhìn Lạc Kiều Ninh “Nàng ta lấy lúc nào vậy” Mấy người trưởng lão cùng Lạc Hoàng Hư cũng bất ngờ khi thấy 1 thanh kiếm trên tay Lạc Kiều Ninh. Rõ rang nàng ta vừa giao chiến với các trưởng lão vậy mà có thời gian lấy được thanh kiếm treo bên người hộ vệ.
-Con nhóc kia, ta nể tộc trưởng mới tha cho ngươi một mạng vậy mà ngươi lại còn muốn cái gì? – Nhị trưởng lão quay đầu tức giận mắng, thực ra trong lòng lại đang vô cùng vui vẻ. Lúc trước vì Lạc Hoàng Hư mà buông tha nàng, chưa kịp tìm cơ hội thì nàng lại tự tay dâng cơ hội lên cho bọn họ.
-Ta phi, dựa vào mấy cái võ mèo cào của các ngươi mà đòi tha mạng cho ta .
– Lạc Kiều Ninh liếc mắt nhìn đại và nhị trưởng lão. Nàng thấy thật buồn cười, chính nàng còn chưa trổ hét tài nghệ ra vậy mà hai lão già kia lại cho rằng nàng thua bọn họ. – Tiếp ta một kiếm ta sẽ cho các ngươi đi
-Ngươi mau im miệng, các trưởng lão đã tha cho ngươi 1 mạng ngươi còn thích náo sự. Ngươi có còn coi trưởng bối ở đây ra gì không? – Lạc Hoàng Hư thấy tình thế dần dần mất khống chế vội vàng quay qua quát mắng Lạc Kiều Ninh. Ông biết nếu để các trưởng lão dựa vào những lời nói của Lạc Kiều Ninh để chống đối ông rat ay với nàng thì ông cũng không trách phạt được gì.
-Ai là trưởng bối của ta? Ta Lạc Kiều Ninh không có và cũng không cần bất kỳ trưởng bối nào cả. Ông nghĩ ông là ai mà muốn ra lệnh cho ta. Ông không được phép và cũng không có quyền gì cả?Hai người các ngươi, tiếp 1 kiếm của ta. – Lạc Kiều Ninh vuốt nhẹ lên thanh kiếm, cảm giác hòa hợp khi sử dụng kiếm của kiếp trước bắt đâì tìm về một cảm giác sảng khoái, sung sướng , hội hộp, vui mừng. Kiếm – là vũ khí sắc bén nhất, mạnh mẽ nhấy và cũng mềm mại nhất, đối với nàng kiếm là tri kỷ là bằng hữu; sử dụng kiếm là một sự vui sướng từ trong tâm khảm.
-Gia chủ thứ lỗi, hai chúng ta là trưởng lão không thể để một đứa nhóc sỉ nhục như vậy. Sau này chúng ta làm sao còn mặt mũi mà đứng trong tộc. Chúng ta đành trái lại lời gia chủ vậy, sau này tùy gia chủ trách phạt – Đại trưởng lão và nhị trưởng lão gật đầu với Lạc Hoàng Hư rồi quay người phi chưởng tới Lạc Kiều Ninh, mỗi 1 chưởng đều với mục đích giết người.
Lạc Kiều Ninh mỉm cười, tà áo lay động, mái tóc không có gió thổi mà phất phơ trong gió, linh khí tràn ngập quanh thân thể, nhẹ nhàng vung kiếm về phía hai bóng người lao tới.