《Bách yêu phổ 2》
"Mọi việc đều thu xếp ổn thỏa rồi chứ." Ti Cuồng Lan húp một ngụm canh, miễn cưỡng gật đầu: "Cuối cùng cũng có chút tiến bộ."
Miêu quản gia vội đặt chén đũa xuống: "Bẩm nhị thiếu gia, đều ổn thỏa rồi. Chuyện của Hiểu Kính, ít nhiều cũng gây phiền phức cho Ti phủ rồi."
"Lời này không cần nói nữa, ta đã cho nàng vào phủ, thì sẽ không tính toán đến cái khác nữa." Ti Cuồng Lan lại húp thêm một muỗng canh nữa: "Phía quan phủ cùng lắm chỉ có thêm một án mạng không có manh mối thôi, cũng coi như không phiền phức lắm."
"Phạm nhân giết người bị cướp, quan phủ có thể dễ dàng cho qua như thế sao." Liễu công tử ung dung từ tốn gắp một miếng cá bỏ vào miệng ăn, đột nhiên hai mắt sáng lên, nói với Ti Cuồng Lan: "Lúc nãy ngươi nói gì cơ, canh có tiến bộ sao."
"Trừ phi lúc đó Miêu quản gia làm việc không gọn gàng, nếu không thì quan phủ có tra xét cả trăm năm cũng không cách nào tìm đến được Ti phủ được." Ti Cuồng Lan không thèm nhìn hắn, lần đầu tiên múc thêm cho mình một bát canh: "Cách hai chữ tươi ngon xa lắm, nhưng ít nhất còn nuốt xuống được."
Có thể được Ti Cuồng Lan khen, dù chỉ là một kiểu khen đầy quá quắt, nhưng cũng coi như là hiếm có như vớt được vàng rồi. Liễu công tử trở nên đắc ý, hất tay Đào Yêu: "Xem đi, ta đã nói sớm muộn gì ta cũng sẽ trở thành phong thần của giới nấu nướng rồi mà."
"A Di Đà Phật, đợi đến lúc ngươi trở thành phong thần, thi chúng ta đại khái cũng đã quy tiên luôn rồi, khi đó chắc cũng không còn cần đến ăn uống nữa đâu." Ma Nha vừa ăn vừa nói với Cổn Cổn: "Đúng chứ." Cổn Cổn vừa gặm đậu phụ vừa gật đầu.
"Ăn cơm của ta nấu, lại nói mấy lời chọc tức ra, tâm từ bi của ngươi bị hồ ly nuốt rồi à." Liễu công tử trực tiếp giựt đĩa thức ăn của Cổn Cổn: "Còn muốn ăn đậu phụ của ta ư, không cho ngươi ăn."
Thấy bữa tối mới ăn có một nửa bị giành, Cổn Cổn nhổm người dậy, nhảy lên đầu Liễu công tử dùng sức cào đầu hắn, miệng còn hừ hừ mắng mỏ.
Liễu công tử đâu đến nghiến răng nghiến lợi, vẫn không trả đậu phụ lại cho nó, chỉ tức giận nói: "đủ rồi, còn cào nữa ta không khách khí đâu, Ma Nha, ngươi biết mà, ta mà tức lên thì đến hồ ly cũng ăn đấy."
Ma Nha chỉ nói: "Ngươi trả đậu phụ lại cho nó là được, còn làm loạn nữa, sợ là ngươi không cần cạo đầu cũng có thể làm hòa thượng luôn đó."
"Nè, tiểu hòa thượng nhà ngươi, ta." Lời còn chưa nói hết, Liễu công tử đột nhiên nhìn sang Đào Yêu đang ngồi đối diện, đến Cổn Cổn còn nằm trên đầu mình cũng không thèm quan tâm nữa, chỉ vào đầu Đào Yêu nói: "Nè nè, Đào Yêu, đầu ngươi đầu ngươi."
Ánh mắt tất cả mọi người đều rơi trên đầu của Đào Yêu đang ngồi gặm đùi gà.
Ti Tĩnh Uyên xém chút nữa bị miếng thịt chưa nhai xong làm nghẹn trong họng, chỉ vào đầu nàng hét: "Bốc khói rồi."
Ti Cuồng Lan trấn tĩnh nhất, thuận tay lấy chén trà bên cạnh, quả quyết hất vào đầu Đào Yêu.
Đào Yêu né không kịp, bị nước hắt ướt cả đầu cả mặt, nửa ngày sau mới hồi thần lại, vỗ bàn, đứng dậy chỉ thẳng vào mặt Ti Cuồng Lan: "Thứ xấu bụng ngươi dội nước ta làm gì hả."
Ti Cuồng Lan lau tay, nhàn nhạt nói: "Chưa từng nhìn thấy người nào ăn cơm đến mức đầu bốc khói, không biết là ngươi đói quá, hay là Liễu công tử nhà ngươi dùng thuốc nổ để nấu cơm."
"Liên quan gì đến ông." Liễu công tử tức giận trừng hắn, sau đó chạy đến cạnh Đào Yêu, không thèm quan tâm Cổn Cổn vẫn còn trên đầu mình, cẩn thận sờ cái đầu vẫn còn đang bốc khói của nàng: "Đây là chuyện kỳ quái gì đây nhỉ, nghe nói có người nào đó đang đi thì đột nhiên bốc cháy, ngươi có phải gần đây hỏa khí lớn quá rồi không."
Ma Nha vội nói: "Đào Yêu ngươi bình tĩnh, đừng phát hỏa mắng người nữa, hay là cùng ta niệm chú tĩnh tâm đi."
Đào Yêu không thèm để ý họ, trợn mắt nhìn lên trên, sau đó hít sâu một hơi, để cho nội tâm triệt để tĩnh tâm lại."
Thấy nàng như thế, chúng nhân đều không hẹn mà nhìn nhau, lại không dám hỏi, chỉ đành ngồi đợi. Miêu quản gia thậm chí còn đã nghĩ xong kế sách, vạn nhất Đào Yêu thực sự bị cháy, thì trong bình hoa bên cạnh còn có nửa bình nước, toàn bộ dội vào có lẽ cũng được, nhưng mà một cô nương đang yên đang lành như thế, sao lại bốc khói được nhỉ.
Hồi lâu sau, Đào Yêu thở ra một hơi, mở mắt, khói trên đầu dần tản đi.
Trái tim treo ngược trên đầu của chúng nhân lúc này mới buông xuống hơn phân nữa, Ti Tĩnh Uyên cẩn thận đến gần nàng, thử hỏi thăm: "Ngươi không sao chứ."
Liễu công tử huơ tay trước mặt nàng, mắt nàng lại đăm đăm, không có bất cứ phản ứng nào.
"Đào Yêu, ngươi nói gì đi." Ma Nha vô cùng lo lắng kéo tay áo nàng: "Không phải là bị cháy lưỡi rồi chứ."
"Nếu thực sự bị cháy lưỡi, thì cũng coi như là một chuyện tốt." Ti Cuồng Lan liếc nàng một cái, bình tĩnh gắp một miếng rau xanh cho vào miệng.
"Đừng đùa nữa, ta đi tìm đại phu." Miêu quản gia đứng đậy toàn đi.
Chính tại lúc này, Đào Yêu đột nhiên đập bàn, toàn bộ chén đia trên bàn đều nảy cả lên.
"Tên khốn nạn, mua giấy không cần tiền sao." Chỉ nghe thấy nàng sau khi nghiến răng nghiến lợi nói một câu sau đó trong chớp mắt đã xông ra ngoài.
Một bàn người không hiểu chuyện gì, đợi đến lúc định đuổi theo xem, thì màn đêm đã buông xuống, làm gì còn thân ảnh của Đào Yêu.
"Ngươi phát tài à, đốt nhiều giấy như thế tìm ta làm gì." Trong phòng kho không một bóng ngươi, Đào Yêu giơ ngọn đuốc lên, vừa mắng mỏ vừa lục tìm kiếm trong đống đồ tạp loạn: "Còn trốn khỉ gì nữa, bà đây đã đến rồi, còn không mau cút ra đây."
"Đào Đào Yêu đại nhân." Hòm gỗ trong góc phòng truyền ra âm thanh.
Đào Yêu men theo âm thanh đó tìm ra được hòm gỗ, xốc lên gần nửa cái nắp đậy, đem cây đuốc đến gần xem xét, tức tối nói: "Ngươi nằm co ro trong đó làm gì."
Trong hòm gỗ, có một con vật cỡ bằng con chó đang nằm xấp, hình dáng lại không phải là thứ mà thế gian này thường thấy, sau lưng mà một đôi cánh, phía sau một cái đuôi cũng không khác đuôi rắn là mấy, ngẩng đầu lên càng đáng sợ, cư nhiên lại có một khuôn mặt người, là khuôn mặt của một đứa bé cỡ bảy tám tuổi, đôi mắt nhỏ mệt mỏi nhìn nàng, nói chuyện cũng hữu khí vô lực: "Đào Yêu đại nhân, ngài cuối cùng cũng đến rồi." Lại nhìn ngực nó, còn treo một túi vải, một đống tro giấy đã đốt hết nằm bên cạnh.
Đào Yêu chậc chậc nói: "Ngươi dù cho có mua hết giấy từ chỗ Diệp Phùng Quân đốt hết cho ta thì ta cũng vẫn sẽ nói câu đó, bệnh của ngươi, ta chữa không được."
Tiểu yêu quái đó thở dài: "May mà lần trước Diệp tiên sinh kiến nghị ta mua thêm một ít giấy, nếu không sợ là không còn mạng để gặp được Đào Yêu đại nhân rồi."
"Ừ, Diệp tiên sinh nói, nếu đốt một lần năm sáu bảy tám tờ, thì khả năng người đến gặp ta sẽ lớn hơn."
Nó thành thực trả lời: "Túi gấm cũng là hắn tặng ta đó, nói là để thuận tiện nhét được nhiều giấy hơn."
"Thứ khốn nạn tham lam." Đào Yêu tức giận nói: "Hắn không nói với ta nếu như ngươi đốt một lần nhiều giấy như thế thì bà đây sẽ bốc khói sao."
"Nhưng ta sợ ngài không đến." Nó ủy khuất nói: "Dù gì thì trước đó ngài nhìn thấy ta một lần rồi sau đó không còn chịu xuất hiện nữa mà."
"Ta xuất hiện hay không thì có ý nghĩa gì chứ, đã nói là ta chỉ là một đại phu chữa cho yêu quái, thân thể ngươi không lớn được là do khả năng phát dục không tốt bẩm sinh, không phải bệnh, ta không giúp ngươi được." Đào Yêu thở dài vỗ đầu: "Ngươi ấy à, không phải đã nói ngươi ăn nhiều ngủ nhiều hơn rồi sao, nói không chừng còn lớn lên thêm được chút nữa đấy.
Nó yếu ớt lắc đầu: "Lần này không phải vì điều đó.
"Ồ." Đào Yêu ngẩn người.
Nó khó khăn thẳng người dậy, lộ ra vùng ra vết máu loang lổ ở vùng bụng, và một vết thương rất sâu.
Trong không khí ngoài trừ mùi máu tanh nhàn nhạt còn có một mùi ngọt ngào kỳ lạ.
Đào Yêu nhíu mày, lập tức bế nó từ rương gỗ ra, tìm một nơi sạch sẽ đặt nó xuống, kiểm tra một phen, sau đó lấy từ trong túi vải ở eo ra hai viên thuốc, một đen một trắng, viên trắng cho nó uống vào, viên màu đen thì nghiền thành bột bôi lên vết thương, rồi mới lên tiếng: "Ngươi cũng coi như là gặp may, vừa đúng lúc ta đang ở kinh thành cho nên mới chạy kịp đến đây, nếu không với thương thế này của ngươi, khả năng là không sống nổi qua hai ngày nữa đâu. Là vết thương cho tên bắn phải không, ai mà có bản lĩnh làm ngươi bị thương thế."
Nó trầm mặc một hồi, ấp a ấp úng nòi: "Ta là chạy trốn đến đây, từ lúc ở Khâm Châu đã bị để mắt đến rồi. Vất vả lắm mới chạy trốn được đến kinh thành, chưa từng nghĩ đến trước thì có mãnh hổ sau lại còn có sói, thật may còn có thể giữ lại cái mạng này để chạy đến đây, trong kho này đồ đạc lộn xộn, ta dễ dàng ẩn nấp hơn, đối phương mới không thể tìm đến ta nhanh như thế. May mà trong túi còn giấy, ta dứt khoát đốt hết thử xem vận may thế nào."
"Lạ nha, ngươi không phải trước nay đều sống rất quỷ củ sao, phạm phải sai lầm to lớn đến thế nào lại bị truy sát đến mức này." Đào Yêu khó hiểu.
Tính ra, nàng quen biết với Thục Hồ cũng được một khoảng thời gia khá lâu rồi. Mấy trăm năm trước, nó lần đầu tiên đốt giấy gọi nàng, cầu xin nàng trị bệnh "không lớn" cho mình. Nói đến đây, yêu quái này trời sinh đen đủi, thân là Thục Hồ, nhưng đồng tộc của nó con nào con nấy đều cao lớn vạm vỡ, có sức mạnh ngăn núi dời sông, chỉ có nó, sinh ra chỉ nhỏ như chú cún, đừng nói là cho người cưỡi trên thân, đến cả một con mèo hơi mập chút thôi cũng không thể chở được, cũng khó trách nó lại tự ti như thế, đem việc "lớn lên" làm mục tiêu duy nhất cuộc đời.
Liên quan đến yêu quái thục hồ, ghi chép không nhiều, đến trên Bách Yêu Phổ cũng chỉ ghi chép rải rác vài dòng, bất quá là một tên nhóc "Sinh ở trong núi Yêm Tư, mặt người đuôi rắn, có cánh có thể bay, thích nhất là chở vật, người thường không thể thấy được nó." Yêu quái Đào Yêu từng nhìn thấy cũng tính là nhiều vô số kể, nhưng giống như loại yêu quái Thục Hồ này, không có sở thích khác, chỉ thích chở người hoặc vật đi khắp nơi, thật cũng không được bao nhiêu. Bất quá nàng thấy, đây thực sự là một đám nhóc vô vị, cả ngày chở đồ đi chạy qua chạy lại thôi mà, có gì đâu mà vui thế chứ, làm trâu làm ngựa còn không muốn bị người khác cưỡi lên nữa là, nhưng bọn chúng đến chút tức giận cũng không, đã thế còn giống như nghĩ đó là vinh quang và sứ mệnh mới sợ. Tuy rằng số lượng bọn chúng tuy không tính là ít nhưng đại bộ phận thời gian đều hoạt động ở nhân giới, nhưng người biết tên chúng lại không nhiều, giống như ngọn gió vô hình, âm thầm quét qua thế giới này, đừng nói là được nhìn thấy, đến cơ hội được nhắc đến cũng không có.
Đối với Thục Hồ mà nói, thì việc cả đời phải ẩn hình hoạt động đã là một bi kịch rồi, còn tên nhóc phát dục không tốt này càng xui xẻo hơn, nó bẩm sinh đã yếu hơn các yêu quái đồng tộc, không chở được vật nàng, vì thế không khó thể tưởng tượng nó đang từng chịu bao nhiêu sự trào phúng và đả kích. Đào Yêu lần đầu nhiên nhìn thấy nó là lúc nó đang chở một đoàn ánh sáng đầy màu sắc, từ không trung rơi xuống, rồi lại đem số ánh sáng đó đưa vào một ngôi trạch viện, sau khi đặt lên thân thể của một ông lão đang bệnh nặng, mới thở gấp đến bái kiến nàng.
Nó nói với Đào Yêu, ánh sáng đó, là "hồn" của ông lão, rất nhiều người trước khi chết đều có người muốn gặp, hoặc là muốn quay về chốn cũ, điều nó làm là đưa những "hồn" của những người đang hấp hối ra, lại chở những hồn phách đó đi hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của họ.
Lúc nó, nó đã đưa ông lão đi gặp vị thanh mai trúc mã mà không không quên được. Đó là một lão thái thái đã qua tuổi hoa giáp, thân thể cũng coi như là mạnh khỏe, ôm một đứa cháu nhỏ ngồi trên ghế lắc. Ông lão đứng cạnh bà thật lâu, sau đó vui vẻ nói với nó: "Ngươi xem, trên tay Tiểu Hồng còn đeo chiếc nhẫn, đó là chiếc nhẫn năm xưa ta tặng cho bà ấy đó. Lúc đó Tiểu Hồng rất xinh đẹp, ta cũng rất dễ nhìn, mùa hạ nàng nấu canh lá sen cho ta, mùa đông ta đưa nàng đi chơi tuyết ngắm hoa mai, tuy duyên phận không đủ để chúng ta đến với nhau, nhưng những ngày tháng đó, đều giống như ánh sáng ấm áp dịu dàng trong lòng chúng ta. Sau đó, ta rời nhà đi, nửa đời chưa từng quay về. Bây giờ thấy cái giếng ở cửa thôn vẫn còn, những cây mai kia cũng còn, Tiểu Hồng cũng còn đó, sống cũng rất tốt, như thế này, con đường đến hoàng tuyền của ta cũng không cảm thấy trống rỗng nữa."
Nói đoạn, nó có chút ngại ngùng: "Đào Yêu đại nhân, người đừng cười ta, những năm rời núi Yêm Tư đến nhân giới, ta đều chở thứ đó. Ta cũng muốn như những yêu quái đồng tộc, thân mang ngàn cân cũng có thể đi lại tự do, chỉ hận thân thể ta lại không có tiền đồ như thế này."
Lúc nói những lời này, họ đang ở trong một ngôi rừng ở bên ngoài nhà ông lão, không đợi Đào Yêu nói, một trận khóc lóc từ trong ngôi trạch viện truyền ra.
Nó sững sờ nhìn về phía đó, lắc đầu: "Lại thêm một người ra đi nữa."
"Chi bằng ngươi lại vào bên trong xem đi." Đào Yêu đột nhiên nói: "Dù gì thì ngươi bình thường cũng không thể nhìn thấy ngươi, đi vào bên trong cũng tiện mà."
"Người đã không còn nữa, còn có gì đáng xem cơ chứ." Nó không hiểu.
Đi xem ông ta lúc rời đi, là buồn hay vui, bi hay hỷ." Đào Yêu cười hi hi nói: "Ngươi xem cho rõ rồi quay lại trả lời ta, ta sẽ xem xét coi thử có nên chữa bệnh cho ngươi không."
Nó lập tức đi vào trong trạch viện.
Không lâu sau nó đi ra, nói với Đào Yêu: "Khóe miệng cong lên, ra đi vô cùng thanh thản, không khác gì đi ngủ cả, chỉ là đứa cháu trai khóc hơi thảm."
"Thế sao." Đào Yêu sờ sờ mũi: "Vậy thì không cần chữa cho ngươi nữa rồi."
"A." Nó cẳng thẳng, nhảy tới nhảy lui quanh Đào Yêu: "Vì sao, ông ta ra đi thanh thản mà, ta vẫn muốn lớn lên, điều này có liên quan gì đến việc người có chữa cho ta hay không."
"Ý nghĩa tồn tại của Thục Hồ các ngươi, chính là chở đồ mà. Đúng không." Nàng hỏi.
"Đúng thế, nhưng mà."
"Vậy thì chở đi." Đào Yêu đánh giá nó.
"Không đúng không đúng." Nó lắc đầu liên tục: "Ta chỉ chở được nhưng thứ nhẹ tênh như thế thôi, ta muốn được cường tráng như đồng tộc, người có biết, có một vài đồng tộc của ta có thể chở được một ngọn núi cơ, trên trời dưới đất, băng sông vượt biển, không có nơi nào không đi được. Đó mới chính là dáng vẻ chân chính mà Thục Hồ nên có."
"Nhẹ tênh." Đào Yêu cười cười: "Có được nụ cươi như thế thì thứ ngươi chở hoàn toàn không nhẹ đâu."
Nó vẫn căng thẳng : "Đào Yêu đại nhân, thực sự rất nhẹ mà, ta cầu xin ngài giúp đỡ cho ta với, thiên hạ này chỉ có người mới giúp được ta thôi."
Đào Yêu bĩu môi: "Cầu xin cũng vô ích, thân thể ngươi không phải bệnh mà là do phát dục không tốt thôi. Hay là ngươi ăn nhiều ngủ nhiều chút, xem thử làm thế có lớn hơn được chút nào không. Ta còn bận chuyện khác, sau này đừng gặp lại."
Dứt lời cũng không quan tâm là nó ở đằng sau khẩn cầu thế nào, nàng dứt khoát rời đi, đồng thời sau này lúc nhận được mấy lần đốt giấy của nó, nàng cũng không có đi gặp nó. Cho đến mấy chục năm gần đây, giấy của nó mới ngừng đốt. Nàng còn tưởng nó cuối cùng cũng nghĩ thông rồi, chưa từng nghĩ đến hôm nay nàng cư nhiên lại xuất hiện trước mặt nó nữa rồi.
Trong nhà kho, đối diện với sự chất vấn của Đào Yêu, nó ấp a ấp úng.
Thấy nó như thế, Đào Yêu vứt cây đuốc đã cháy sạch trên tay, không nhịn được nói tiếp: "Không nói thì thôi. Ngươi đốt giấy cho ta, ta đến rồi, cũng chữa bệnh cho ngươi rồi.Sau này ngươi còn dám đốt một đống giấy cho ta nữa, ta đảm bảo sẽ trói ngươi với cái tên Diệp Phùng Quân đó lại một chỗ rồi đốt pháo cho hai ngươi bay lên trời luôn." Dứt lời, nàng quay người rời đi.
"Đào Yêu đại nhân." Nó gắng sức nhảy đến trước mặt nàng, ngăn nàng lại, vội nói: "Ta đốt giấy, không phải để cầu xin người cứu ta, mà là...là vì đệ đệ song sinh của ta."
"Đệ đệ song sinh gì cơ."
"Vâng."
27.09.2020