Bách Yêu Phổ 3

Chương 15: Trấn Thủy 4



Bách yêu phổ 3

Tác giả: Sa La Song Thọ

Ôi, thật thoải mái, sự ấm áp này thật dễ khiến người ra nghĩ đến tiết trời mùa xuân ấm áp muôn hoa đua nở.

Nhưng mà thân thể nàng hình như có gì chỗ nào không đúng, cứ cảm thấy không thể nào động đậy được, là do chóng mặt ư, tại sao lại cảm thấy cả thế giời này xoay mòng mòng như thế này.

Đào Yêu cố sức mở mắt ra, thứ đầu tiên đập vào mắt là bóng cây đang lay động giữa bầu trời đêm, trừ góc độ này nhìn lên, thời tiết tựa hồ như càng đẹp hơn, tuyết cũng ngừng rơi, phía sau tầng mây mỏng thấp thoáng vầng trăng cong cong sáng tỏ đang treo giữa trời.

Nhưng mà, nàng hoàn toàn không có cảm giác rằng mình đang nằm trên mặt đất, nhưng mà vì sao góc nhìn của nàng lại như thế này?

Còn có, khí ý thức hoàn toàn tỉnh táo lại, sao lại cảm thấy nhiệt độ ở sau lưng giống như có hơi lớn một chút vậy nè?

Nàng nghiêng đầu nhìn, giật mình kinh hãi hét lên, sao ở phía dưới lại có một đống lửa đang bốc cháy thế kia!!

Đợi chút,nàng cuối cùng cũng biết được vì sao mình lại không thể động đậy được rồi, không biết tên khốn nạn nào lại trói nàng vào một cành cây gác ở hai đầu hòn đá lớn to cách mặt đất gần nhất không nói, còn thực sự coi nàng là thịt nướng, thỉnh thoảng còn giựt giựt cành cây quay một vòng.

"Ti Cuồng Lan!!" nàng rống lên: "Ngươi muốn chết sao!"

Ti Cuồng Lan ngồi trước đống lửa đến nhìn cũng không thèm nhìn nàng, chỉ dùng sức kéo sợi dây khiến cho cành cây kia quay một vòng.

(M: Có thể hiểu được vì sao anh đến bây giờ vẫn là cẩu độc thân rồi đó)

"Ôi chao, không được rồi không được rồi, chóng mặt quá! Ta muốn nôn rồi!" Đào Yêu hét lớn.

"Y phục khô rồi sao?" Ti Cuồng Lan cuối cùng cũng đưa mắt nhìn nàng.

"Nào chỉ có y phục khô mà thôi, đến ta cũng sắp chín luôn rồi nè." Đào Yêu phẫn nộ giãy dụa thân thể.

Ti Cuồng Lan gật đầu, nhặt một viên đá dưới đất, tùy tiện ném một phát vào sợi dây cột cành cây kia, đồng thời chưởng ra một chưởng.

Chỉ nghe Đào Yêu hét một tiếng, thời khắc dây thừng bị đứt, đống lửa dưới đất cũng theo cơn gió thổi qua bị dập tắt, đáng thương cho Đào Yêu bị ngã vào đống lửa vừa mới dập tắt trên người toàn là tro bụi, tuy y phục trên người đã khô rồi, nhưng khi cố sức bò dậy, cả khuôn mặt nàng lại dính tro bụi đen xì.

"Ngươi điên rồi!" Nàng phẫn nộ phủi bụi trên người: "Ta cũng không phải là thịt hươu của nhà ngươi."

(Ừ, Lan Lan anh điên rồi, chuyện khó thế mà anh cũng nghĩ ra được, em hình như đã thấy tương lai của anh rồi, haha)

"Nam tử thụ thụ bất thân, lột y phục của ngươi ra để hơ hình như không hay cho lắm." Ti Cuồng Lan nghiêm túc nói: "Nơi đây vừa hay có hai viên đá, lại lõm vào ở giữa, dùng làm giá hơ rất tốt. May mà ngươi cũng không tính là "đầy đặn" lắm, nếu không ta thực sự không nghĩ ra cách nào để giúp ngươi được. Trời lạnh thế này, không nhanh chóng hơ khô, thì người sợ là người phải mất đi nửa cái mạng cũng chưa biết chừng."

Có thể đem cái hành vi kỳ quặc đó giải thích thành "Ta rõ ràng là đang giúp ngươi, gặp phải chuyện này lại gặp được ta giúp đỡ là vận may ba đời của ngươi, ngươi còn không tạ ơn ta thì chính là ngươi không đúng", đời này trừ Ti Cuồng Lan ra thì không còn ai nữa rồi.

(M: Ý chị là nói anh độc nhất vô nhị phải không, e hèm)

Đào Yêu thực sự tức muốn thổ huyết, bước hai bước đến trước mặt hắt: "Ti Cuồng Lan, nếu ngươi nhìn ta không thuận mắt thì có thể đuổi ta ra khỏi Ti phủ, không cần phải dùng cách này để giày vò ta đâu."

"Ta giày vò ngươi lúc nào?" Ti Cuồng Lan nhóm lại đống lửa trước mặt.

"Ngươi...làm gì có người nào lại coi người ta là thịt nướng mà quay như thế hả!" Đào Yêu giậm chân nói.

Ti Cuồng Lan cười: "Ta đối với việc sử dụng lửa, trước nay đều khống thế rất tốt."

"Ngươi..." Đào Yêu bị câu trả lời ung dung bình thản của hắn tức muốn thổ huyết, phản bác đi, không tìm được từ ngữ nào thích hợp nữa rồi, đập hắn đi, đập không lại, đường đường là quỷ y Đào Đô, nhân vật mà ngàn vạn yêu quái mới nghe danh thôi đã rụng rời tay chân, cư nhiên lại bị một tiểu thiếu gia của nhân gian ức hϊếp đến mức không biết phải phản bác thế nào, đây là đạo lý gì thế này.

Không được, cục tức này nhất định phải trả lại.

Thần sắc của Đào Yêu đại biến, đột nhiên trở nên hung thần ác sát nhảy đến bên cạnh Ti Cuồng Lan, không quan tâ m đến ba bảy hai mốt gì nữa đem một thân y phục lấm lem dùng sức nhích sát đến gần người hắn dụi dụi, hắn không phải mặc y phục màu trắng sao, không phải lúc nào cũng không nhiễm chút bụi trần sao, hơ hơ hơ.

Ti Cuồng Lan không tránh không né, mặc kệ cho nàng làm loạn, cho đến khi nàng tự làm tự mệt ngồi sang một bên thở d ốc, hắn mới cúi đầu nhìn bộ y phục gặp nạn của mình, cười cười: "Đây là thái độ của ngươi đối với ân nhân cứu mạng của mình sao?"

"Ngươi tính là ân nhân cứu mạng gì chứ!" Đào Yêu nói, nhưng trong khoảnh khắc nàng lại cảm thấy bản thân mình cơ hồ thực sự nói sai rồi, lúc nãy chỉ lo tính toán chuyện hắn coi nàng là thịt nướng, cho nên đoạn ký ức kia nàng tựa như cố ý quên đi.

Khi đống lửa nổ tách một tiếng, Đào Yêu cuối cùng lấy lại chút ý ức ngắn ngủi kia.

Dòng sông quỷ dị, đám xương trắng trôi trên sông, còn có tòa thành chỉ nhìn thấy một chữ "Ngục" kia, đáng sợ nhất là...cô nương vì một bình nước mà đến mạng cũng không cần kia, cô nương có khuôn mặt y hệt như nàng kia.

Nàng đờ đẫn ở đó, ánh lửa nhảy nhót trong đôi mắt đột nhiên trở nên trống rỗng của nàng.

Sự sợ hãi lúc đó cư nhiên vẫn còn đây, không ngừng xộc lên ở nơi sâu thẳm nhất của đáy lòng nàng, chỉ cần nhớ đến một đoạn nhỏ lúc đó thôi cũng khiến cho trái tim nàng như bị bóp nghẹn.

Thấy nàng đột nhiên thay đổi sắc mặt, Ti Cuồng Lan liền hỏi: "Ngươi cũng sẽ chết ư?"

Đào Yêu hồi thần trở lại, lơ đãng nói: "Ngươi nói gì?"

"Ngươi cũng sẽ chết ư?" Ti Cuồng Lan hỏi lại lần nữa.

Đào Yêu đờ người, với tính cách bình thường của nàng hẳn là sẽ mắng ngược lại hắn, nhưng không biết vì sao, nàng cư nhiên lại trầm mặt nửa ngày, sau đó nghiêm túc nói: "Có."

Ti Cuồng Lan lại cười: "Nếu như không phải là thân bất tử, thì vị trí ân nhân cứu mạng này của ngươi ta ngồi chắc rồi."

Đào Yêu trừng mắt nhìn hắn, có chút không tình nguyện lắp bắp nói: "Lúc nãy...trong sông Cẩm Lân...có chuyện gì xảy ra thế?"

"Lúc ta đến bờ sông, thì ngươi đã không thấy tung tích rồi." Ti Cuồng Lan chậm rãi nói: "Mặt sông kết băng chỉ có một cái hố, ta tính toán độ rộng, cảm thấy đủ để thân thể ngươi lọt được. Bên cạnh cái hố kia có một đống thịt vụn còn đang rơi xuống, vô cùng khó ngửi."

Đào Yêu nghiến răng nghiến lợi nói: "Không ngờ con cá béo ú kia lại độc ác đến thế, cầu sống không thành, cư nhiên lại tự bạo, muốn đồng quy vô tận với ta. Tuy nói là đáng hận, nhưng cũng cói như là một hán tử. Ta nhổ, một con cá thì tính gì là hán tử chứ."

Ti Cuồng Lan thấy bộ dáng tức giận của nàng, cười cười, đưa hai tay lên mặt nàng véo véo: "Xem này, cái má phính của ngươi cũng không khác gì con cá yêu đó đâu."

(Ngọt, ngọt chết bà Yuan ta rồi, ực, còn nựng con người ta nữa. Ô ô ô)

"Đừng có véo mặt ta! Nam nữ thụ thụ bất thân!" Đào Yêu chỉ lo tức giận, không thèm hất tay hắn ra.

"Không phải tự xưng là nhân vật mà yêu quái trong thiên hạ đều phải e sợ ba phần sao, thế mà lại bị một con các đánh lén?" Ti Cuồng Lan thu tay lại, sợ là đến hắn cũng không ý thực được vì sao mình lại rất tự nhiên làm ra động tác thân mật như thế với nàng.

Đại khái là nhìn thấy mặt nàng quá buồn cười đi...

Đào Yêu không phản bác, ngược lại có chút ủ rũ, nói: "Trách ta sơ ý, cũng không ngờ được con cá béo ú kia lại cương liệt như thế. Dùng tính mạng của mình để đẩy ta xuống nước." Nàng ngừng lại một lúc, lại nói: "Độn Ngư tạo ra huyễn cảnh, trình độ tạo ra ảo giác giống như thật làm ảnh hưởng đến người khác bao nhiêu thì tu vi tuổi thọ của nó càng lớn bấy nhiêu, con Độn Ngư này tu vi cũng tính là thấp thôi, nếu không thì tính mạng của nó cũng sẽ không bị khống chế bởi con sông Cẩm Lân này. Nhưng thật không ngờ, một khi nó đem tính mạng của mình ra để đánh cược, thì có thể khiến cho thân thể phình to đến mức tự nổ tung, huyễn cảnh được tạo ra bởi yêu lực của một cú chí mạng này, không thể xem thường được."

"Đến ngươi cũng bị nhốt lại sao?" Ti Cuồng Lan thêm vài nhánh củi vào trong đống lửa: "Dáng vẻ không có chút tri giác của ngươi ở trong nước, thực sự rất giống với một con cá chết."

Hẳn là đời này nàng có lẽ không thể nghe được một câu hay ho nàotừ miệng của Ti Cuồng Lan đâu, nàng không tin bản thân mình sau khi rơi xuống nước lại giống như một con cá chết, nhớ đến dáng vẻ một thân hồng y của nàng trôi nổi dưới nước, cho dù thế nào thì cũng nên giống như một đóa hoa hồng bồng bềnh trong nước chứ! Bất quá những điều này đều không phải trọng điểm, trọng điểm là nàng quả thực đã trúng bẫy của Độn Ngư, lạc vào cơn ác mộng không cách nào thoát được, nếu không phải Ti Cuồng Lan tìm đến được, kết cục của nàng có lẽ là sẽ bị mắc kẹt giữa hiện thực và ảo mộng. Khó trách lúc đó nàng còn cảm thấy nóng nực khó chịu, mục đích cuối cùng của nó, chính là khiến cho nàng trong lúc vô tri vô giác mà mất đi tính mạng, giống như những người bị say rượu rồi chết vùi dưới đống tuyết, ở trong giấc mộng không liên quan gì đến sự lạnh lẽo, không biết vì sao mình lại chết.

Nhưng mà có một điểm không đúng, nàng đột nhiên ngồi thẳng lại nhìn chằm chằm Ti Cuồng Lan: "Ngươi vừa xuống nước đã tìm thấy ta rồi sao? Không đúng, lúc đó yêu lực của Độn Ngư vẫn chưa tan, đến ta cũng không thể phá được huyễn cảnh, ngươi là phàm nhân, theo lý mà nói thì không thể nhìn thấy ta được, tuy rằng lúc đó ta và ngươi mặc dù ở gần nhau trong gang tấc, nhưng thân thể thì vẫn ở tại hai thế giới. Ngươi rốt cuộc là...."

"Có một tên khác, đi cùng ta." Ti Cuồng Lan ngáp một cái: "Là hắn nói, nếu không đưa hắn đi cùng, thì sợ là không thể tìm được người bị lạc mất."

Đào Yêu trợn trừng mắt, kinh ngạc nói: "Thế mà lại có người thứ ba giúp đỡ?"

"Cũng không biết đó có tính là người không..."

Đống lửa càng lúc cháy càng lớn, nổ bốp bốp không ngừng, ở trong mùa đông lạnh lẽo này, nó lại trở thành âm thanh duy nhất khiến cho người ta cảm thấy an tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.