Bách Yêu Phổ 3

Chương 39: Anh Nguyên 3



Bách yêu phổ 3

Hắn chọn con ngựa nhanh nhất trong phủ, sau khi ra khỏi cổng thành liền trực tiếp chạy về phía nam.

Còn chưa kịp nghĩ gì nhiều, đi thẳng về đâu, ở đâu rẽ phải, phương hướng hắn muốn đi chỉ là ý thức của hắn.

Cảnh trí dọc đường cư nhiên lại không khác gì so với trong giấc mộng, mùi cỏ xanh và hương hoa, đến núi non thành quách bên đường cũng không có gì khác biệt.... hay là nói, vốn dĩ chính là cùng một ngọn núi, cùng một con sông?

Hắn vung roi quất ngựa, tâm trạng bức bách đột nhiên giáng xuống làm cho hắn không dám đi chậm lại dù chỉ một khắc, chỉ hận không thể mọc thêm đôi cánh để bay lên nữa mà thôi.

Phía sau, xa xa có người cưỡi ngựa đuổi tới, trên lưng ngựa là Lão Phàn thần sắc ngưng trọng.

Hắn không biết, hắn không quản được tình hình phía sau, chỉ muốn đi thẳng về phía trước, trong lòng cảm thấy chỉ cần chạy thêm một lúc nữa thôi, thì ngôi thành trong mộng đó sẽ xuất hiện ra trước mặt hắn.

Không thể giải thích được vì sao lại đột nhiên muốn đi tìm cái nơi ở trong mộng đó, chỉ là hắn... muốn đi mà thôi.

Mặt trời trên đỉnh đầu chậm rãi di chuyển theo hắn, ánh nắng gay gắt không chút cố kỵ chiếu thẳng xuống một người một ngựa đang chạy như bay ở dưới mặt đất, cho đến khi di chuyển ra tứ phía, liền nghe được tiếng hí dài, hắn kéo dây cương lại.

Là ở đây rồi, nhất định là ở đây rồi.

Nhưng mà, toà thành kia đâu?

Hắn ngơ ngẩn ngồi trên lưng ngựa, trước mặt chỉ là một mảnh đất hoang, đất đá ngói gạch vỡ vụn dưới đất cỏ đã mọc lên xanh rờn, thỉnh thoảng hơi dao động vì có gió thổi qua.

Không có cổng thành cao lớn, không có người đến kẻ đi, chỉ có nhìn vào đống đổ nát nằm trong cỏ dại mới có thể miễn cưỡng chứng minh được nơi đây từng có người đi quay, tìm kiếm tỉ mỉ thêm một phen, mới có thể tìm được bánh xe đã bị gãy nát và gốm sứ đã bị vỡ tung.

Đây chắc chắn là cái nơi trong giấc mơ của hắn rồi, nhưng hắn cảm thấy gì sau một chuyến đi xa không mục đích khó hiểu như thế này... Là kinh ngạc, tiếc nuối, hay mê hoặc, trong lòng hắn rối như tơ vò.

Hắn xuống ngựa, hoang mang nhìn xung quanh, hóa ra sau khi đến được nơi muốn đến hắn mới chợt cảm thấy mất phương hướng.

Phán đoán của lý trí đã không còn tác dụng nữa, mỗi một bước đi của hắn lúc này chỉ như xuất phát từ bản năng.

Trước mặt vốn có lẽ là một cái cây nhỉ, hắn đi mãi đi mãi, tầm mắt đột nhiên xuất hiện phương hướng nơi đó có hư ảnh của một gốc cây, nhưng chỉ trong chớp mắt, đầu óc hắn chợ "ông" lên một tiếng, hạ căn bản không thể phân biệt được đó là ảo ảnh hay là ký ức, nhưng mà phương hướng đó lại giống như có nam châm cứ hút lấy bước chân của hắn, buộc hắn phải đi về phía đó.

Nhưng đất dưới chân quá mức gập ghềnh, hắn mấy lần suýt chút nữa đã bị trẹo chân, hắn lại không muốn ngừng lại, chỉ cảm thấy nhất nhất định phải đi tiếp.

Dưới ánh chiều tà, một con quạ bụng đói bay ngang qua, dường như đến nó cũng cực kỳ ghét bỏ nơi này, đến nhìn cũng không muốn nhìn thêm một lần.

Hắn cuối cùng cũng là vận khí không tốt, một chân đạp trúng vào một cái hố bị cỏ dại lấp đi, may sao hố đó không sâu lắm, chỉ ngang eo hắn, dưới đáy hố chỉ có một lớp bùn dẻo, ngã xuống cũng không đau, bất quá chỉ làm bẩn y phục mà thôi.

"Đáng ghét..." Hắn tức giận, giận bản thân không chịu nhìn đường, càng giận mảnh đất hoang vu mà hắn không cách nào tìm được đáp án này.

Đứng dậy bò ra ngoài, hắn phủi bùn trên người, tầm mắt bị một tảng đá các đó không xe thu hút.

Đó vốn là một tượng Phật bảo tướng trang nghiêm, đến bây giờ chỉ còn lại nửa thân nằm nghiêng trong đống đổ nát, nhìn vào cảm thấy thật thê lương và đau lòng.

Hắn thở dài một hơi, trong lòng thầm niệm tội lỗi tội lỗi.

Ô ô ô

Đột nhiên, có tiếng khóc ủy khuất truyền ra, thanh âm không lớn, nghe có vẻ đang khóc rất đau lòng.

Lòng hắn chợt cảm thấy sợ hãi, chẳng lẽ không chỉ mắt hắn có vấn đề mà tai cũng có bệnh luôn rồi sao... lại lắng nghe kỹ một hồi, mới xác nhận thanh âm đó là truyền ra ở phía sau tượng Phật, tượng Phật cổ hơi lớn, vừa hay che đi tầm mắt của hắn.

Hắn bất ngờ sờ lên eo, lại phát hiện lúc mình ra ngoài không đeo ngọc bội.

Tiếng khóc vẫn vang lên không ngừng nghỉ, không có bất cứ dấu hiệu gì của việc ngừng lại.

Hắn nắm chặt tay, cuối cùng vẫn khẽ bước về phía tượng Phật.

Tiếng khóc càng ngày càng gần, hắn cẩn thận nhìn qua tượng Phật, ngay lập tức thờ phào nhẹ nhõm.

Một đứa bé tóc để chỏm tầm bốn năm tuổi, mặc một thân hoàng y nhạt màu cũng coi như là sạch sẽ, vốn là một khuôn mặt trắng trẻo non nớt ngoan ngoãn, lúc này đã bị nước mắt bà bàn tay bẩn của nó làm cho lấm lem như mèo.

Hắn nhấc chân trái lên định bước đi lại giẫm trúng một cành cây khô, nghe động tĩnh đứa bé quay đầu, mở lớn mắt nhìn hắn hồi lâu, càng khóc càng lớn càng ủy khuất, biểu cảm đó quả thực khiến cho người ta cảm thấy xót thương.

Hắn đi đến trước mặt đứa bé, ngồi xổm xuống, cố tỏ ra hiền hòa nhất hỏi thăm: "Ngươi là con nhà ai? Sao lại ngồi một mình ở nơi hoang vắng thế này?"

Đứa bé thút tha thút thít, chỉ khóc và lắc đầu.

"Đừng sợ." Hắn khẽ sờ lên đầu đứa bé: "Ngươi có tên không? Là tìm không được đường về nhà rồi ư?"

Đứa bé lại khóc một hồi, mới mở miệng ra nói không rõ rằng: "Ngạo... ngạo..."

Thấy nó nói chữ Ngạo cũng Ngạo không ra được cau tiếp tiếp theo, hắn chỉ ngắt lời nó: "Là tên tiểu Ngạo nhỉ?"

Đứa bé không lắc đầu không gật đầu, nước mắt vẫn rơi xuống không ngừng.

"Vậy thì tiểu Ngạo, ngươi nói bá bá nghe, nhà ngươi ở gần đây không?" Hắn nhẫn nại hỏi: "Có nhớ được phương hướng không, chỉ cho bá bá xem, bá bá đưa ngươi về."

Tiểu Ngạo lắc đầu, vẫn khóc.

Sau đó mặc cho hắn hỏi gì,tiểu Ngạo đều không mở miệng nữa.

Hắn không biết làm gì, đứng dậy nói: "Nếu như không nói gì, thì bá bá cũng hết cách rồi." Hắn làm ra tư thế như muốn đi, lại bị Tiểu Ngạo kéo ống tay áo lại, tiếp tục khóc càng lớn hơn, phảng phất như người này sẽ vứt nó ở nơi đây không quản vậy.

Liên quan gì hắn chứ, hắn còn không quen đứa bé này, kẻ vô trách nhiệm trách là phụ mẫu của đứa bé kia. Nhưng mà chỉ nhìn thấy dáng vẻ vừa đáng yêu vừa vô lại của nó, trong lòng hắn lại không khỏi mềm lòng, lại nói giờ đây sắc trời đã tối, để một đứa bé nhỏ thế này ở nơi hoang vắng như vậy, nghĩ thế nào cũng không hay lắm.

Hắn suy nghĩ một hồi, tìm một viên đá dưới đất, viết xuống mặt đất một câu: "Đứa bé ở tại Long Thành Viện, phụ mẫu đọc được câu này hãy đến đón về." Sau đó cúi người xuống bế Tiểu Ngạo lên, bất lực nói: "Hay là ngươi đi theo bá bá về nhà đã?"

Tiểu Ngạo chùi nước mũi, gật đầu,

Hắn cười cười lắc đầu, bế Tiểu Ngạo quay về, lại nói: "Vậy thì hứa nhé, đến nhà bá bá thì không được khóc nữa."

Tiểu Ngạo chỉ mím miệng, ôm hắn càng chặt hơn.

Cách đó không xa, tiếng vó ngựa truyền đến, Lão Phàn cưỡi trên một con ngựa béo, cuối cùng thở hồng hộc đuổi kịp hắn.

"Lão gia...ngài...ngài... ngài vì sao lại đột nhiên chạy đến đây?" Lão Phàn dù sao cũng là người đã có tuổi, xuống ngựa hoảng hốt đi về phía hắn.

"Không sao, bất quá trong lòng đột nhiên nhớ ra, muốn ra ngoài đi dạo thôi." Hắn cười với Lão Phàn: "Về thôi, không còn sớm nữa."

Nói rồi, hắn đi đến trước ngựa, đầu tiên đặt Tiểu Ngạo lên thân ngựa, lại nói với Lão Phàn: "Đứa bé này sợ là bị lạc đường, ta đưa nó về phủ đã, ngày mai lại tính tiếp. Quay về kêu nhà bếp nấu vài món thanh đạm mềm mại cho nó ăn."

"hả?" Lão Phàn sững người.

"Đứng hả nữa, về nhanh thôi. Ngươi chạy chậm như thế mà." Hắn kéo dây cương, ngựa hí một tiếng, chạy như bay về hướng ngược lại.

Cho đến khi bóng lưng của hắn không còn nhìn thấy nữa, Lão Phàn mới hồi thần lại, vội đi theo, lúc quay đầu ngựa, hắn đột nhiên nhìn mảnh đất hoang ở phía sau một cái, khuôn mặt già nua vốn đầy mồ hôi lại xuất hiện ra một tia ưu sầu.

Lúc đến không có ai, lúc về có ánh trăng bầu bạn, hai con ngựa một trước một sau chạy như bay về hướng Long Thành viện, gió đêm cuối cùng cũng chút lạnh lẽo.

Lúc về đến phủ, trời đã nửa đêm, Tiểu Ngạo trong lòng hắn cư nhiên vẫn chưa ngủ, mở lớn mắt nhìn tòa trạch viện lớn trước mặt.

Hắn bế Tiểu Ngạo xuống ngựa, nắm tay nó dắt vào trong, vừa đi vừa hỏi: "Xem ngươi tinh thần cũng tốt lắm, không buồn ngủ sao?"

Tiểu Ngạo nhìn trái ngó phải, trong mắt không có quá nhiều sự hiếu kỳ, tuy không còn khóc nữa, nhưng cũng không nhìn thấy cười.

"Đói không?" Hắn sờ đầu Tiểu Ngạo: "Muộn thế này rồi, sợ là chỉ có thể ăn chút điểm tâm đỡ đói thôi."

Tiểu Ngạo vẫn không trả lời, tất cả sự chú ý đều tập trung vào cái nơi mà đối với nó vừa lo lớn vừa lạ lùng này, biểu cảm nghiêm túc không giống như một đứa bé chỉ biết khóc.

Đi đến vườn, hắn sớm đã nghĩ xong rồi, tối nay tạm thời cho đứa bé này ngủ ở thư phòng, ngày mai lại nghĩ cách tìm phụ mẫu giúp nó. Chỉ đáng tiếc đứa bé này nhìn giống như thông minh nhưng lại không thích nói chuyện, nếu như hỏi không tra được bất cứ manh mối nào, thì phải đưa nó về nhà thế nào đây, quả thực là một việc đau đâu.

Đang nghĩ ngày mai phải làm thế nào thì Tiểu Ngạo đột nhiên không chịu đi nữa, nó đứng trong vườn, mắt nhìn chằm chặp vào cây hoa Quế, cho dù là trong đêm, thì những đóa hoa đỏ thẫm kia cũng vô cùng rực rỡ.

Lần này đến lúc hắn kiếu kỳ rồi, một đứa bé, không có hứng thú với việc ngủ nghỉ, không có hứng thú với đồ ăn, lại có hứng thú với một cái cây, chẳng lẽ là do mùi thơm của cây hoa Quế này sao?

"Ngươi đang nhìn gì thế?" Hắn hỏi

Tiểu Ngạo không đáp, ngược lại còn vùng ra khỏi tay hắn, bước đến cách cái cây một bước, nhìn tỉ mỉ.

Chẳng lẽ trong nhà của đứa bé này cũng có một cây hoa Quế giống như thế này, nhìn thấy đồ vật tương tự lại nhịn không được nhìn thêm mấy lần? Hắn lại nghĩ ra một khả năng khác...

"Lão gia..."

Đằng sau truyền đến tiếng bước chân vội vàng và thanh âm thở không ra hơi của Lão Phàn.

Hắn quay người, bất lực nhìn vị nô bộc trung thành đi theo mình nhiều năm, cười nói: "Bình thường đã nhắc ông phải siêng năng rèn luyện thân thể rồi, cũng không tính là lớn tuổi lắm, đến cưỡi ngựa thôi cũng mệt thành thế này."

"Cũng là người sáu mươi tuổi rồi, hơn nửa người đều đã gần xuống lỗ rồi." Lão Phàn bất lực lắc đầu, ôm ngực nói: "Lão gia, sau này đừng có đột nhiên như thế nữa, nói chạy liền chạy, coi như cho cái mạng già này một con đường sống đi. Ngài cưỡi ngựa nhanh như thế, đến một hơi hoang vu như thế, vạn nhất có gì không may, thì Long Thành viện này phải làm sao đây."

"Ngươi nghĩ nhiều rồi." Hắn vẫn bình tĩnh: "Ta không xảy ra chuyện gì đâu." Nói đoạn lại nhớ ra điều gì, nói với Lão Phàn: "Hôm nay muộn quá rồi, ngày mai ngươi nhất định phải dặn nhà bếp chuẩn bị ít đồ ăn ngon, cứ làm theo khẩu vị của Đường Nhi, đều là trẻ nít, có lẽ khẩu vị cũng giống nhau thôi. Sau đó nữa, điều thêm vài người đến nơi hôm nay vừa tới, đến các vùng lân cận hỏi thăm xem có nhà ai bị lạc mất con cái không. Ầy, cũng chỉ có thể như thế rồi, cầu mong sao có thể tìm được phụ mẫu của nó." Lão Phàn nghe vậy, sắc mặt có chút khó khăn, hơn nửa ngày không nói được gì.

Hắn đương nhiên cảm nhận được Lão Phàn có gì đó khác lạ, kỳ quái nói: "Sao thế? Lời ta nói có gì không ổn sao?"

Lão Phàn do dự hồi lâu, lời đến miệng lại nhìn hắn, muốn nói lại ngại điều gì đó nên không dám nói ra.

"Ông có chuyện gì thế? Sao lại cứ dùng dằng như thế?" Hắn càng cảm thấy kỳ quái rồi: "Có lời thì nói nhanh, nói xong thì đi ngủ sớm."

"Lão gia... ngài bảo ta chuẩn bị thức ăn mà trẻ con thích ăn phải không?" Lão Phàn cuối cùng cũng mở miệng nói.

"Nếu không thì sao? Một đứa bé lớn tầm này thích ăn gì, ngươi rõ hơn bất cứ ai mà?" Hắn hiểu ra, hỏi ngược lại lão, một lời dặn đơn giản như thế cũng cần hỏi tới hỏi lui thế này, quả thực không phải là tác phong lâu nay của Lão Phàn.

"Không phải..." Lão Phàn bất an xoa tay, lại nhìn xung quanh người hắn, cuối cùng mạnh dạn nói: "Ta chỉ là không có nhìn thấy ngài mang đứa trẻ nào quay về cả."

Hắn sửng sốt một hồi, sau đó bật cười: "Lão Phàn à Lão Phàn, ông cứ muốn chứng minh rằng ông không già đi? Cũng mới có sáu mươi tuổi, làm gì có ai già đến mức hoa mắt như ông đâu?"

Lão Phàn có chút gấp gáp rồi, đi lên trước nói: "Lão gia, thực sự là không có đứa bé nào mà! Từ đầu đến cuối ta đều chỉ nhìn thấy một mình ngài!"

Lão thiếu chút nữa thì đưa tay ra sờ đầu của đối phương xem thử có bị sốt hay không rồi.

"Nói gì thế, lúc này ở chỗ đất hoang đó, ngươi không nhìn thấy ta bế một đứa nhóc đặt lên ngựa sao." Hắn cũng trở nên nóng nảy, quay đầu chỉ vào cây hoa Quế: "Đứa bé đó không phải đang..."

Một cơn gió thổi qua, hắn híp mắt, lời còn thừa lại cuối cùng vẫn không thể nói ra.

Phía sau, trừ gốc cây kia thì làm gì có bóng dáng của đứa trẻ nào.

Lòng hắn chợt hoảng hốt, nhanh đi đi quanh gốc cây hai vòng, lại ngước nhìn lên trên, sau đó lại tìm khắp mọi ngóc ngách của khu vườn một lượt, xác thực không có bóng dáng của Tiểu Ngạo. Một đứa trẻ đang đứng sờ sờ như thế, cư nhiên lại biến mất ngay trước mắt hắn rồi sao?

Lòng bàn tay hắn vẫn còn vương lại hơi ấm khi nắm lấy bàn tay bé nhỏ đó, không thể nào, tuyệt đối không thể nào... hắn gần đây thỉnh thoảng có xuất hiện vài ảo giác, nhưng mà Tiểu Ngạo tuyệt đối không phải, nó có trọng lượng, có độ ấm, lại ngồi trong lòng hắn lâu như thế!

Hắn không tin vào tà ma, lại đi tìm kiếm trong vườn suốt nửa ngày, vẫn là không tìm được một chứng cứ nào chứng minh nó vừa ở đây cả.

Tiểu Ngạo phảng phất như chưa từng xuất hiện, sự gặp gỡ giữa họ, chân thực giống như giấc mộng ban ngày của hắn, lại giống như chưa từng tồn tại?

Hắn khẽ thở dài, hoang mang ngồi bệt xuống đất.

Lão Phàn cẩn thận đi đến, quan tâm nói: "lão gia, hôm nay bôn ba mệt mỏi quá rồi, lão bây giờ sẽ đi hâm thuốc cho ngài, ngài uống xong rồi đi nghỉ ngơi sớm, ngày mai mọi thứ sẽ tốt lên thôi." Ánh mắt lão nhìn hắn hoàn toàn giống như đang nhìn một bệnh nhân thần trí không được bình thường.

Hắn lại ngẩn người hồi lâu, nói: "Tối nay không uống thuốc, ông lui ra đi."

Lão Phàn vốn muốn khuyên vài câu, nhưng nghe ngữ khí kiên quyết của hắn, cũng không dám nói nhiều nữa, lo lắng lui ra.

Hắn đứng trong vườn một lúc lâu, lại nhìn về phía cây hoa Quế mấy bận, sau đó trầm mặc quay về phòng.

Khu vườn lại hồi phục lại dáng vẻ tịch mặc, chỉ có cành lá của cây hoa Quế thỉnh thoảng lại đung đưa trong gió, phát ra thanh âm rì rào.

Hắn nằm trên giường, trong đầu nhớ lại từng cảnh tượng của bên ngoài, một lần nữa xác nhận bản thân mình không phải gặp ảo giác cũng không có nằm mơ, không tin thì ngày mai lại đến khu đất hoang đó, ở đó có lẽ còn có thể tìm được chủ mà hắn viết trên đất, hắn thực sự là đã cùng với Tiểu Ngạo hao tốn mất thời gian của nửa ngày.

Nhưng mà, vì sao lại không thấy Tiểu Ngạo nữa?

Đầu hắn lại đau như búa bổ, hắn cắn chặc răng, một lúc sau mới có dằn được cơn đau xuống.

Nếu như Tiểu Ngạo thực sự đã biến mất như không khí rồi, thì đứa nhóc mà hắn có lòng tốt mang về... rốt cuộc là cái gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.