Bách Yêu Phổ 3

Chương 42: Anh Nguyên 6



Bách yêu phổ 3

Lão Phàn khoanh hai tay trước bụng, bình tĩnh bước từ góc tối ra.

Lão đứng đối diện với Đào Yêu, cung kính chắp tay thi lễ với nàng: "Đào đại nhân quả thực là hiểu biết rộng, tuổi trẻ tài cao, lão đây tâm phục khẩu phục."

"Lão Phàn...." Đoàn tướng quân tựa như đã đoán ra được điều gì đó, lại đột nhiên cảm thấy sợ hãi vì suy đoán của mình, không nói được một lời nào.

"Hồi Hồn Lô là do ta bỏ vào, chính là loại thuốc "bí truyền nhân gian" một ngày ba bát mà ngươi uống đồ." Thần sắc Lão Phàn nhẹ nhõm: "Mỗi một bát, đều do đích thân ta tự sắc, chính mắt nhìn thấy ngươi uống vào."

Sắc mặt của Đoàn tướng quân lúc này, đại khái chính là trắng bệch trên mặt ý nghĩa. Câu nói này của Lão Phàn, so với "Huyền Đà" chạy ra từ trong giấc mộng của hắn còn đáng sợ hơn, đó là sự sụp đổ và tan vỡ từ tận sâu trong đáy lòng. Không phải là Trương Tam cũng không phải là Lý Tứ, mà là Lão Phàn, là người đi theo hắn nhiều năm, là người không rời không bỏ hắn, trong cuộc sống tàn phế của hắn, Lão Phàn là một chiếc gậy chống trung thành, mà một khi cây gậy này gãy rồi, thì hắn sẽ bị ngã đến dập đầu chảy máu...

Hắn đi đến trước mặt Lão Phàn, một người mấy chục tuổi đầu, lúc này đây lại đột nhiên ủy khuất như một đứa trẻ, cơ hồ muốn bật khóc, giọng nói run rẩy: "Vì sao thế!!"

Lão Phàn bình tĩnh lấy trong ống tay áo ra một tờ giấy, tay vừa buông lỏng, nó liền rơi xuống đất, ba chữ "Hoắc Thanh Thanh" viết trong kia chính là nét bút của hắn, tuyết rơi trên đó, từng nét bút đã bị thấm ướt, hòa thành một vết mực hỗn loạn. Không một ai hiểu được dụng ý của Lão Phàn.

Lão Phàn sững sờ nhìn cái tên viết trên tờ giấy kia, chậm rãi nói: "Thanh Thanh là cháu của ta, tỷ tỷ tỷ phu ta mất sớm, Thanh Thanh là do một tay ta nuôi lớn, ta coi nó như con ruột. Quê hương ta là một tòa thành nhỏ bình thường, người dân chất phát, cảnh sắc tú lệ, là nhờ vào phong thủy tốt, cho dù vào những năm chiến loạn cũng chưa từng phải chịu tổn hại. Lúc tân triều mới lập, triều đình phái một đoàn quân đội mới đến, nhiệm vụ của họ là giữ cho nhân dân an cư lạc nghiệp, đoàn quân này quân kỷ nghiêm minh không nói, lúc không làm việc thường xuyên giúp đỡ bách tính trong thành làm những việc vặt, phần nhiều là những đứa trẻ tốt trọng già yêu trẻ, nhất là vị đại nhân thống binh của họ, không những làm người cương trực, ghét cái ác như kẻ thù. Phàm có nhà nào trong thành gặp khó khăn, tìm hắn giúp đỡ, hắn đều không có nửa phần do dự, có thể nói hắn yêu dân như con cũng không ngoa." Đại khái là những ký ức càng xa vời thì càng đẹp đẽ, Lão Phàn nói mãi nói mãi lại bất giác cong cong khóe miệng, lão cười: "Sau đó chúng ta mới biết, hóa ra đại nhân cũng sinh ra từ trong thành này, thuở ấu thời cùng với phụ mẫu di dân đến nơi khác. Bấy giờ loanh loanh lòng vòng thế nào lại quay về cố hương, đến bản thân hắn cũng nói đó là duyên phận. Đại nhân tướng mạo đẹp đẽ, các tiểu cô nương lớn nhỏ trong thành không có ai là không thích hắn. Mà đại nhân và Thanh Thanh nhà ta lại rất hợp ý nhau, Thanh Thanh giỏi nhất là trồng cây chăm hoa, đại nhân tuy không giỏi việc này, lại rất thích đến thỉnh giáo Thanh Thanh, hắn nói bản thân trước nay cứ trồng thứ gì thì chết thứ đó, chỉ xót cho đám hoa cỏ kia, Thanh Thanh tuy cười hắn là người vụng về, nhưng lại vô cùng nhẫn nại dạy hắn các loại kỹ xảo trồng hoa, lúc đó ta thường nhìn thấy hai người họ vừa ngồi xổm bên một cái cây hay là hoa dại vừa nói cười với nhau, sự thân mật giống như nước đến xây cầu đó khiến cho ta cảm thấy thật an tâm, trong lòng thầm nghĩ Thanh Thanh có thể kết lương duyên với đại nhân thì không chỉ ta cảm thấy vui, mà tỷ tỷ tỷ phu ta cũng được mỉm cười nơi chín suối.

Hoa tuyết rơi trên lông mày trên râu của Lão Phàn, thậm chí còn rơi xuống lông mi làm tầm mắt lão trở nên mơ hồ, lão cũng hoàn toàn không phát giác, đến đưa tay lên lau đi cũng không.

Đoàn tướng quân vẫn nhìn đăm đăm vào tờ giấy rơi trên mặt đất, cho đến khi nét mực đã hoàn toàn trở nên mơ hồ, mỗi một chữ Lão Phàn nói ra hắn đều rất nghiêm túc lắng nghe, nhưng có nghiêm túc hơn thì cũng không ích gì, hắn nghe không hiểu, chỉ ý thức được trên đời này hoá ra thực sự có một người tên là Hoặc Thanh Thanh.

"Xem ra, là không thể kết lương duyên rồi." Vẻ mặt Đào Yêu lộ vẻ tiếc nuối, sát phong cảnh chen vào một câu.

Lão Phàn giống như bị tỉnh lại từ trong một giấc mộng đẹp, nếp nhăn khuôn mặt già nua của lão phảng phất như càng sâu thêm nhiều hơn: "Năm đó, ta đến phương nam lấy hàng, lúc quay về, đón tiếp ta không phải là lời chào hỏi của đoàn binh sĩ giữ thành nhiệt tình, cũng không phải là tiếng hỏi thăm của những người đồng hương, càng không phải là nụ cười của Thanh Thanh..." Hắn ngừng lại một chặp, tựa như phải cố gắng lắm mới có thể tiếp tục nói: "Trước mặt ta, chỉ là ánh lửa ngập trời và cổng thành đóng kín, bên trong cổng thành là tiếng la hét thảm thiết, ta đến bây giờ vẫn không thể nào quên hết được." Ánh mắt bi thương lại khó hiểu nhìn Đoàn tướng quân: "Ta khóc nắm lấy áo vào ngươi, hỏi ngươi rốt cuộc đa xảy ra chuyện gì, ngươi không nói. Ta quỳ xuống đất van xin ngươi mở cổng thành, ta nói Thanh Thanh cũng ở bên trong, đầu ta dập xuống đất đến chảy máu, nhưng người lại giống như không nghe thấy gì, còn kêu người lôi ta ra trói lại." Lão nói mãi nói mãi chợt bật cười: "Trói ta lại có tác dụng gì chứ, lửa lớn như thế, trói lại rồi ta cũng có thể nhìn thấy được mà."

La Tiên cau mày, không nói gì.

Sắc mặt Đoàn tướng quân rất khó coi, xông lên trước nắm lấy vai Lão Phàn: "Ngươi đang nói gì? Cái gì mà ánh lửa cái gì mà tiếng kêu thảm thiết! Ngươi rốt cuộc là nói đến nơi nào!"

Lão Phàn mặc kệ đau đớn vì bị hắn nắm chặt vai, giống như không hề có tri giác lạnh lùng nhìn hắn: "Nói là nói ngươi đó, từng là Đoàn đại nhân, bây giờ là Đoàn tướng quân. Ngươi cho rằng những cảnh tượng kia chỉ là một giấc mơ của ngươi sao?" Lão bật cười: "Đó chính là quá khứ mà ngươi liều mạng muốn rũ bỏ đó."

Đoàn tướng quân sững người, bàn tay nắm lấy vai lão càng lúc càng mất đi sức lực.

"Các ngươi chỉ nói trong thành đột nhiên xuất hiện yêu nghiệt, làm hại chúng sinh,không thể để đám yêu nghiệt kia bước ra khỏi thành một bước." Khoé mắt Lão Phàn đỏ hoe: "Ngươi rốt cuộc vẫn là một Đoàn đại nhân tận trách, cho đến giờ phút cuối cùng ngươi đều không hề mở cổng thành ra."

Hai tay Đoàn tướng quân ôm lấy đầu, nghiến rắng nói: "Ta không biết ngươi đang nói gì cả."

Lão Phàn cười lạnh: "Nếu không phải chính mắt ta nhìn thấy ngươi sau trận hỏa hoạn đó một bước thăng tiến lên trời, ta tuy buồn đó, nhưng vẫn sẽ không trách ngươi, thân là tướng sĩ, ngươi có thiên chức và sự bất đắc dĩ của ngươi, nhưng mà...." Hắn nhìn xung quanh, giống như một tên điên xoay tại chỗ mấy vòng: "Ngươi nhìn tòa trạch viên này đi, thật lớn thật tốt! Ngươi được phong làm tướng quân, trong lòng còn cảm thấy vui vẻ, đúng không? Ta vẫn luôn đi theo ngươi, nhìn thấy ngươi chuyển đến sống ở Lạc Dương, thấy ngươi một thân phong quang, thấy ưỡn ngực ngẩng đầu bước vào tòa Long Trạch Viện này... ngày ta đến phủ, trên người vốn giấu sẵn một con dao, ta muốn chết gϊếŧ ngươi." Hắn đột nhiên nắm chặt lấy áo bào của Đoàn tướng quân trước mặt: "Ta thực sự đã mang theo suy nghĩ muốn cùng ngươi đồng quy vô tận đến tìm ngươi! Ta thấy ngươi nhìn ta giống như nhìn thấy những sĩ binh, ngươi nói từ đó giờ vẫn luôn đi tìm tung tích của ta, hi vọng ta đừng trách ngươi, còn nói biết ta không có chỗ nào nương tựa, muốn ta ở lại trong phủ, Ngươi có biết thanh đoản đao trong tay áo ta đã sờ hết lần này đến lần khác, cuối cùng lại không thể xuống tay, sau đó giả vờ như không có chuyện gì, đồng ý ở lại cạnh ngươi. Ngươi có biết vì sao không?" Sự phẫn nộ trong mắt lão lấn át mọi thứ: "Bởi vì ta không cam tâm. Những binh sĩ của ngươi từ sau lần đó cũng không thể tìm được tông tích. Kẻ duy nhất biết được nội tình trong đó mà ta tìm được, chỉ có một mình ngươi. Vì thế trước khi ta biết được chân tướng đằng sau đó ta không thể gϊếŧ ngươi. Ở lại bên cạnh ngươi, ta mới có cơ hội biết được chân tướng! Nhưng mà...nhưng mà..."

Vốn tưởng rằng lão sẽ nhảy ra đánh Đoàn tướng quân một trận, ai biết đượt lão đột nhiên giống như mất hết sức lực, ngồi bệt xuống nền tuyết lạnh, tuyệt vòng đánh vào đầu mình.

Đào Yêu thở dài một hơi, đồng tình nhìn hắn: "Nhưng mà ngươi không ngờ được tướng quân nhà ngươi cư nhiên nhận ân thưởng, đồng thời cũng có được cơ hội vứt bỏ quá khứ."

Lão Phàn nhắm mắt, phẫn nộ trong lòng giống như đều bộc phát ra ngoài: "Quả thực là không thể nghĩ đến được điều này. Thấy hắn uống thuốc rồi, đến họ của mình còn không biết. Ta dùng đủ cách để dò xét, lúc này mới xác định hắn thực sự muốn vứt bỏ quá khứ, ta không còn cách nào khác, hoặc là dùng cách thân cận hắn rồi tìm cơ hội gϊếŧ hắn, hoặc là tiếp tục ở lại bên cạnh hắn, hi vọng có một ngày thuốc hắn uống hết tác dụng, thì ta mới có thể tìm được chân tướng."

"Mười mấy năm sớm tối bên nhau, cho dù là mèo hay chó thì cũng có cảm tình thôi." Đào Yêu ngồi xổm xuống trước mặt lão: "Ngươi cũng càng ngày càng trở nên do dự, một người có hận thù rất khó để trở thành thân tín của đối tượng mà mình thù ghét, lại không có kẻ hở như thế, đó không phải việc mà một hai ngày có thể giả vờ được, mười mấy năm đó, ngươi đối xử với hắn tận tâm tận ý, đến cả vừa mới đến cũng có thể nhìn ra được."

La Tiên nhìn nàng một cái, cũng không biết lời như thế bản thân hắn không thể nói ra được, phân tích tình cảm giác ngươi khác không phải là sở trường của hắn.

Mâu thuẫn lớn nhất trong nội tâm của Lão Phàn bị chạm trúng, tang thương nắm lấy đầu tóc của mình: "Ta vô dụng mà thôi. Vô số lần nhắc nhở bản thân không được mềm lòng, hắn là kẻ đã hại chết Thanh Thanh. Nhưng mà, mỗi lần nhìn thấy gốc hoa Quế đó, tất cả hận ý của ta đối với hắn đều sẽ bị mất đi vài phần.

"Vì sao?" Đào Yêu hỏi.

"Sau khi hắn uống thuốc, như ý nguyện vứt bỏ được hết quá khứ, cho dù ta có nói bao nhiêu chuyện cũ cho hắn nghe, cũng là ngày nàyp nói mai lại quên, thuốc của Bệ Hãn Ti vô cùng lợi hại. Sống ở Long Thành Viện lâu như thế, có một ngày hắn đột nhiên nói trong vườn chỉ có cây trúc thôi thì quá lạnh lẽo rồi, nếu có thêm một cái cây nữa thì càng tốt, vì thế liền kéo  ta đi mua một gốc Quế về. Rõ ràng có rất nhiều lựa chọn, hắn lại khăng khăng chọn cây hoa Quế." Lão Phàn thở dài, liều mạng nhịn lại nước mắt đương chực rơi xuống: "cây hoa Quế là cây mà Thanh Thanh thích nhất, năm đó hai ngươi họ thường ngồi dưới gốc cây hoa Quế nói chuyện trên trời dưới đất... lúc đó đã liền nghĩ, hắn rõ ràng đã không cần quá khứ kia rồi, nhưng từ sâu thẳm trong linh hồn vẫn không thể nào vứt đi được cây hoa Quế kia, thuốc dù có lợi hại thế nào cũng vô dụng." Lão cười khổ: "Hắn có lẽ cũng có nỗi khổ bất đắc dĩ.... không, hắn rốt cuộc vẫn là hung thủ nhìn tính mạng của một ngôi thành táng thân nơi biển lửa! Ta bị rơi vào trong mâu thuẫn như thế, ở trong phủ mười mấy năm. Nếu như bỏ qua đoạn quá khứ đó, thì hắn là một người rất tốt, khoan hậu, lương thiện, biết thông cảm cho người khác. Thời gian càng dài, ta càng cảm thấy biết được chân tướng là một chuyện xa vời, cũng từng nghĩ hay dứt khoát lấy mạng hắn để báo thù cho Thanh Thanh, quản cái gì mà chân với chả tướng, dù sao hắn cũng là tội nhân, nhưng cuối cùng vẫn không xuống tay được. Năm đó lúc ta nhặt được Đường Nhi ở bên ngoài Long Thành Viện, một người trước đây từng kính già yêu trẻ như hắn, đối với đứa bé này cũng yêu thích không gì sánh bằng. Không đợi ta mở miệng liền nói muốn ta giữ nó lại, nói nếu như ta đã có duyên nhặt được nó, thì cho nó làm tôn nữ của ta, còn nói đây là ông trời thương xót, không nhẫn thân nhìn một người đôn hậu trung thành như ta cô độc đến già."

Lão dụi mắt, lại nói: "Sự có mặt của Đường Nhi, hóa giải đi không tí lệ khí trong lòng ta, ta thậm chí đều nghĩ xong rồi. Nếu như một đời này của hắn đều như thế không nhớ chuyện xưa, ta cũng coi như cái tên khốn năm xưa đã chết rồi vậy."

La Tiên không hiểu, hỏi: "Nếu như ngươi đã có lòng muốn buông xuống chuyện xưa, thì vì sao lại dùng thuốc hại hắn?"

"Ông trời không cho ta buông tay." Lão Phàn cười cười: "Hai năm trước, lúc ta dọn dẹp phòng, phát hiện ta một giá sách, thấp thoáng có hương thơm kỳ lạ tỏa ra. Ta còn tưởng là hương liệu gì đó bị thất lạc, mở ra xem thử, bên trong lại mà một cây thảo dược bị buộc lại băng một sợi chỉ, và cách sử dụng nó. Lúc đó ta liền nghĩ, vốn là thứ mà mình đã định buông xuống giờ đây lại một lần nữa ngốc nghếch ngọ nguậy. Vì thế, ta theo như trong sách viết, đầu tiên thử bỏ vào trong cơm hắn ăn một ít, không ngờ đêm đó hắn làm nằm thấy ác mộng, nghe hắn miêu tả lại giấc mơ, rõ ràng chính là tình cảnh năm đó. Ta liền động tay chân vào trong cơm hắn ăn, giấc ngủ của hắn cũng càng lúc càng kém, ác mộng tuy nhiều nhưng lại vẫn chỉ là ác mộng, hắn hoàn toàn không thực sự nhớ lại được gì. Vì thế ta trực tiếp dùng Hồi Hồn Lô làm thuốc, lừa hắn là thuốc an thần bí truyền ở nhân gian, một ngày ba bát. Vốn tưởng rằng không cần bao lâu nữa sẽ thấy được hiệu quả, nhưng trạng thái của hắn lại mãi không giống như ta nghĩ, tuy rằng Hồi Hồn Lô hữu dụng, nhưng mà thuốc của Bệ Hãn Ti trong thân thể hắn cũng không yếu, kết quả hai thứ đối kháng lại với nhau chính là hắn thấp thoáng nhớ lại một ít quá khứ, nhưng mà cuối cùng chỉ là những mảnh vỡ mơ hồ." Lão Phàn nắm chặt quyền, giữa đôi mày ẩn ẩn hận ý: "Nhưng nếu có thể trở lại lần nữa, ta thà rằng mình chưa bao giờ tìm được Hồi Hồn Lô này. Nếu không thì hắn cũng không đột nhiên lại chạy đến tàn tích của tòa thành đó, mang về yêu quái hại người này. Nếu như không phải Đường Nhi mạng lớn, thì sớm đã bị những yêu quái chạy ra từ trong ác mộng kia hại chết rồi. Ai bị mất mạng ta đều không sợ, bao gồm chính mình, nhưng mà Đường Nhi không được, nó còn nhỏ như thế, nếu như đến nó cũng mất đi, thì cuộc sống này của ta thực sự tồi tệ không gì cứu rỗi được. Mà hắn cũng giống như ta, vì những người ở lại trong phủ được an toàn sống sót, nghĩ hết cách, thậm chỉ tốn mấy đêm liền, viết đầy phù chú khắp tòa tường viện, hắn nói những bùa chú mang theo huyết khí này có thể khiến cho ma vật không thể chạy ra ngoài, chỉ dùng bồ câu để truyền thư, đưa thư cầu cứu đến Bệ Hãn Ti. Sau đó, hai ngươi cuối cùng cũng đến rồi."

Nói đến đây, Lão Phàn cố gắng chống người đứng dậy, sắc mặt không chút sợ hãi đứng trước mặt Đào Yêu và La Tiên: "Từ lúc hai người bước vào phủ, ta đã biết Long Thành Viện được cứu rồi, cũng biết tất cả mọi thứ mà ta làm đều không thể trốn khỏi tầm mắt hai người."

"Vì thế ngươi dứt khoát cược một ván, muốn trước khi ta bị lộ ra, hạ một liều thuốc mạnh để gϊếŧ hắn?"

Đào Yêu chậc chậc nói: "Lão Phàn à, ngươi hà tất phải làm thế?"

"Ta đã không thể trốn được pháp nhãn của các ngươi, thì sau này đương nhiên cũng không thể ở lại trong phủ được, cơ hội tìm được chân tướng cũng không còn, nếu đã như thế lại suy nghĩ đến việc vạn nhất đến các ngươi cũng không thể diệt trừ yêu vật, chi bằng để ta kết thúc tính mạng của hắn, nếu như những sát nhân kia sinh ra từ trong giấc mộng của hắn, bất luận chúng nó là gì, bất luận chúng có phải là do đứa bé đó ảnh hưởng mà chạy ra từ giấc mộng của hắn, chỉ cần hắn chết, ngươi còn sống sẽ triệt để được an toàn." Lão Phàn thẳng thắn nói, đôi mắt già nua lộ ra sự bất lực và không sợ hãi của một người đã đi đến bước đường cùng: "Như thế, ân oán nhiều năm nay của ta và hắn, cũng coi như kết thúc rồi."

"lập luận là không sai, nhưng mà cách làm sai rồi." La Tiên lạnh lẽo nói: "Nếu như Đoàn tướng quân có tội, tự sẽ do triều đình xử trí, ngươi thân là nô bộc lại rắp tâm hại chủ, trọng tội."

"Hai vị đại nhân...." Lão Phàn trịnh trọng hỏi họ: "Bây giờ, mọi thứ có thể coi như là triệt để an toàn rồi chứ?"

"Ma vật đã trừ, thiên hạ thái bình." Đào Yêu lại giành lời của La Tiên, đảm bảo với lão.

"vậy ta yên tâm rồi. Bệ Hãn Ti quả danh bất hư truyền." Lão Phàn cười cười, thành thành thực thực quỳ xuống: "Đại hạn đã đến, mặc cho mọi người xử trí. Chỉ là tôn nữ vô tội, vẫn mong mọi người chiếu cố cho Đường Nhi."

Đoàn tướng quân chậm rãi đi đến trước mặt lão, cũng quỳ "bộp" một tiếng xuống đất, bi thương nhìn vị lão nhân sắp phải bước ra khỏi cuộc đời của mình, hơi hơi mở miệng, lại không thể nói gì.

Sau khi biết được hết mọi khúc mắc đó, còn có thể nói được gì? Nói gì cũng là dư thừa.

Tuyết càng rơi càng dày, chậm rãi  trùm lên hai con người giống như hai bức tượng đang miễn cưỡng hô hấp.

1.1.2011

Nhìn là biết là do cái tổ chức ngầm của anh Lan tại chức xưa kia làm rồi. Đợt Thục Hồ hình như cũng như thế hì phải... Hơi hơi nghĩ có lẽ đây là lý do mà Lan Lan xin về hưu rồi, ài, dù sao Lan Lan nhà em cũng có trái tim nhân ái thế cơ mà. Hihi.(Sắp gặp lại Lan Lan rồi, mừng)

Năm mới đến ời. Chúc mọi người năm mới vui vẻ bình an nà!

Cảm ơn vì đã theo dõi mình lâu như thế nhoa. 😚😚😚

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.