Bách Yêu Phổ 4

Chương 26



Phần 6: Thạch cố

Chương 26

Không ngờ... Hạnh phúc nói rằng không có thì không có thật.

Đào Yêu trợn mắt há hốc mồm đứng trước cửa hàng "Canh rau Tiểu Triệu", nếu không phải trên khối gạch đá trước mắt nằm trên cửa có ghi bốn chữ “Canh rau Tiểu Triệu" thì nàng còn cho rằng mình tìm nhầm chỗ nữa.

Mới một hai tháng không tới, mà một cửa hàng đang yên đang lành lại chỉ còn lại hai bức tường nghiêng lệch? Hỏi thăm một hồi, mới nghe nói là chuyện xảy ra vào ba ngày trước, trời còn chưa sáng, đã nghe một tiếng ầm ầm, tường của quán canh nhà Tiểu Triệu đã sụp đổ rồi, mọi thứ bên trong nhà đều bị đổ nát cả, may mà là vào ban đêm nên bên trong cửa hàng không có ai, bằng không thì lại liên lụy đến mạng người mất thôi. Càng đáng sợ hơn là không riêng gì quán của Tiểu Triệu, cửa hàng ngọc bích và tiệm may ở phố bên cạnh cũng gặp phải chuyện tương tự trong một đêm, may mắn vạn lần là không có người nào bị thương, chỉ là ông chủ cửa hàng ngọc bích nhìn đám ngọc thạch châu báu của mình bị đập vỡ, thì khóc còn đau lòng hơn bản thân mất nửa cái mạng.

Đào Yêu cũng rất đau lòng, sau này phải mất bao lâu mới có thể ăn món canh nàng thích đây?

Người qua đường bên cạnh nhìn nàng lắc đầu nói: "Nhà cửa trên phố này đã có tuổi rồi, ngày thường cũng không thấy mọi người cẩn thận bảo vệ, có ai ngờ lại sụp! Nói là ban đêm gió lớn, nhưng gió giữa tháng tư thì to gì chứ? Sao có thể lớn đến mức có thể làm đổ một bức tường.”

Ti Cuồng Lan không quan tâm người qua đường ngăn cản, đi vào quan sát cái nơi xui xẻo này từ trên xuống dưới một hồi, cuối cùng nhìn đăm đăm vào hai bức tường may mắn còn sống sót kia: "Quả thật không phải gió, gạch đá trên tường đều nứt cả rồi, đương nhiên là không chịu nổi."

Đào Yêu nhặt một chiếc đũa từ bên trong đống đổ nát lên, thở dài nói: "Biết là nhà cũ, thì nên cẩn thận một chút, vết nứt nhỏ để mặc thì sớm muộn gì cũng thành vết thương lớn thôi." Nói xong nàng lại cảm thấy như chỗ nào đó không đúng, thì thầm: “Nhưng dù nhà có cũ đến đâu cũng không thể trùng hợp như vậy được, ba gian phòng cũ trong một đêm đều bị đổ... Cho dù là gió lốc thì cũng không thể ảnh hưởng một lúc ba căn nhà được.”

Ti Cuồng Lan đi tới bên cạnh nàng: "Ngươi đang lẩm bẩm gì thế?"

“Ta ư... không có gì.” Đào Yêu ném đũa xuống, ủ rũ nói: “Chỉ trách mấy người họ vận khí không tốt, những căn nhà này chắc chắc lúc xây dựng đã để lại tai họa ngầm gì đó. Bây giờ lại khiến ta không ăn được đồ ăn ngon.”

"Ông chủ Tiểu Triệu không sao, sớm muộn gì cũng mở cửa hàng lại thôi." Ti Cuồng Lan nhìn biển hiệu của cửa hàng rơi trên mặt đất, cúi người nhặt nó lên, lắc bụi đi rồi thuận tay treo đến một chỗ sạch sẽ: “Về ăn cơm nhà mình thôi.”

(chị tiếc sợ lần sau không được ăn với anh đó)

"Ừ..." Đào Yêu vẫn rất thất vọng.

"Miêu quản gia nói, hôm nay Triển sư phụ sẽ làm bánh hoa sen thủy tinh thịt mà hắn sở trường, tên dài như vậy, cũng không biết có mùi vị thế nào." Ti Cuồng Lan tùy ý nói.

Triển sư phụ là đầu bếp mới tới của Ti phủ, cũng là người duy nhất gần đây chỉ cần nhắc tới tên là có thể khiến tâm trạng Đào Yêu trở nên sáng sủa.

Trong lòng nàng chân thành chúc ông chủ Tiểu Triệu sớm trở lại, sau đó lập tức không chút do dự theo Ti Cuồng Lan trở về. Trên đường chuyện nàng suy nghĩ nhiều nhất, là tên món ăn dài như vậy, bọn họ lại có nhiều người như vậy, có đủ ăn hay không đây... Rề rà chậm chạp đi về, cuối cùng cũng trở lại phủ. Vừa mới vào cửa, đã nhìn thấy một đám gã sai vặt nâng thang đi khắp nơi, còn có vài các tỳ nữ tôi tớ khác cũng vội vàng xem xét trước mặt các góc tường, chỉ sợ bỏ sót thứ gì đó quan trọng.

"Đây là làm gì?" Ti Cuồng Lan hỏi.

Một gã sai vặt vội vàng bước lên nói: "Bẩm nhị thiếu gia, là Miêu quản gia ra lệnh, nói là trong phủ chúng ta có vết nứt, kêu chúng ta lập tức kiểm tra tất cả các phòng, để kịp thời tu bổ gia cố, chúng ta đều bận rộn cả buổi sáng rồi."

Đào Yêu nghe xong, nghi hoặc hỏi Ti Cuồng Lan: "Trước kia Miêu quản gia cũng từng gây động tĩnh lớn như thế sao?”

"Chưa bao giờ." Bản thân Ti Cuồng Lan cũng hơi khó hiểu: “Mỗi một viên gạch một mái ngói của Ti phủ đều vô cùng kiên cố, dù là mưa to gió lớn hay gió lốc cũng chưa từng có tổn thất gì. Miêu quản gia hàng năm chỉ kiểm tra một chút và thường xuyên cải tạo mà thôi, chưa bao giờ căng thẳng như vậy.”

Điều này càng kỳ quái, Đào Yêu nhíu nhíu mày.

Mọi người bận rộn một hồi, tất cả mọi thứ đều còn nguyên, ngoại trừ vết nứt phát hiện trên vách tường phía tây phòng ăn ra, những nơi khác trong phủ đều không có gì khác thường.

Trong phòng ăn, Đào Yêu đứng trước bức tường phía tây, cẩn thận nhìn vết nứt dài chừng ba thước trên tường, chỉ thấy vết nứt kia lan từ chân tường lên, còn rất sâu, giống như là bị đao khắc lên vậy.

"May mà phát hiện sớm, bằng không thì sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện thôi." Miêu quản gia vẫn còn thấy sợ hãi: “Ta đã tìm thợ thủ công tốt nhất để sửa chữa gia cố rồi, mọi người không cần lo lắng.”

"Nứt từ khi nào thế? Hôm nay sao?" Đào Yêu hỏi lão.

"Hôm nay mới phát hiện." Miêu quản gia nói: “Nhưng nhìn mức độ của vết nứt này, cũng chỉ là chuyện của một hai ngày này trước thôi. Ti phủ trước đây chưa từng xảy ra chuyện tương tự, cho nên ta mới đặc biệt để ý.”

Liễu công tử tiến lên nhìn vết nứt trên dưới một lần, gãi đầu: "Là ai lén cầm búa đập tường sao?"

"Ai lại làm cái chuyện đó chứ...” Miêu quản gia dở khóc dở cười

”Có khi nào là ngươi mộng du muốn ăn đồ ngon rồi đụng nhầm phải không?" Liễu công tử nhìn đăm đăm Cổn Cổn đang xoay tới xoay lui bên chân mình, lại đưa ra một giả thiết.

Ma Nha tất nhiên là người đầu tiên không đồng ý, nói thẳng: "Cổn Cổn đêm nào cũng ngủ với ta, tướng ngủ tốt hơn ngươi nhiều nhé! Sao không nói là ngươi đi bắt cái thứ ngươi thích ăn nên đụng đầu vào tường đi!”

(Ma Nha biết khịa luôn rồi kìa, mà cũng đúng nhể)

Đào Yêu đăm chiêu nhìn chằm chằm Liễu công tử, rắn bắt chuột, chuột lúc nào cũng thích đục tường,suy đoán này thế mà nghe hợp lý quá.

"Ngươi nhìn ta làm gì?" Liễu công tử nghiền răng nghiến lợi nói nhỏ bên tai nàng: “Ta không ăn thứ nuôi trong nhà!"

"Lỡ như ngươi muốn đổi khẩu vị thì sao?" Đào Yêu nhún nhún vai.

"Ta chung tình lắm nhé!”

Miêu quản gia nghe không hiểu bọn họ nói gì.

Ti Cuồng Lan cũng lười để ý tới bọn họ, sờ sờ vết nứt kia nói: "Kết cấu nơi này chưa bao giờ thay đổi, không tồn tại lực chèn ép đột ngột, lại không có ai làm hư hỏng, theo lý thì không nên có vết thương sâu như vậy." Đào Yêu không khỏi lại nghĩ đến ba gian nhà bị sập ở chợ, đều là chuyện xảy ra trong hai ba ngày nay, thế không khỏi là quá trùng hợp rồi. Nàng cũng bước lên sờ sờ vết nứt kia, đầu ngón tay dính một vệt xám đen, một chú khí tức yếu ớt từ trên dấu vết kia tản đi:

Nàng ngửi ngửi, sau đó không nói gì. Kỳ quặc thế nào chứ, cũng chỉ là một vết nứt mà thôi, dù sao vẫn là căn nhà đã tồn tại nhiều năm thỉnh thoảng bị hư hỏng cũng không có gì, mọi người thảo luận vài câu rồi tản đi ăn cơm nghỉ ngơi, rất nhanh sau đó đã bỏ lại chuyện ban ngày bỏ lại phía sau.

Ban đêm, Đào Yêu nằm trên giường trằn trọc khó ngủ, vết nứt trong phòng ăn cứ lắc qua lắc lại trước mắt nàng.

Đến cuối cùng nàng vẫn nói một câu: "Không được." Nàng quyết định nhảy ra khỏi giường, cẩn thận lẻn ra khỏi phòng, đi vào nhà ăn.

Bây giờ ước chừng đã đến canh hai, trong phòng ăn đen kịt, chỉ có ánh đèn lồ ng trên hành lang rơi vào ô cửa sổ, miễn cưỡng lắm mới có thể thấy rõ tình hình bên trong.

Đào Yêu nín thở đi vào cửa, giống như còn mèo không chút tiếng động đi tới chỗ cách vết nứt gần nhất, ngồi xổm xuống.

Cũng không biết phải chờ cái gì.

Ngoại trừ lá cây thỉnh thoảng bay trong sân và vài tiếng côn trùng lười biếng, thì trong nhà ăn không nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào khác. Đào Yêu không có ý rời đi, kiên nhẫn duy trì động tác lén lút này.

Lại qua một lát sau, trong khe nứt lại mơ hồ truyền ra một giọng nói nhỏ như ruồi muỗi kêu. Đôi mắt Đào Yêu sáng lên, dán đầu đến gần hơn một chút.

"Ngươi buông ra!”

"Không thể đi!”

“Đại ca nhị ca đều đã đi rồi!”

"Họ đi rồi thì chúng ta cũng phải đi sao?"

“Nếu không thì sao? Đợi để ác vật kia đến bắt giết sao?”

"Không đi ra ngoài thì không bị bắt đâu!”

"Đại bá nhị bá và cữu cữu, ba người họ thì sao! Không phải vẫn bị bắt sao! Ác vật như thế đến đây, nếu còn không đi, thì kết quả của chúng ta cũng sẽ giống như bọn họ thôi!"

“Nơi này của chúng ta không giống chỗ ở của bọn họ, ác vật đó chỉ sợ còn không có cơ hội tới gần nữa! Ca ca sợ lắm. Hơn nữa, nếu đi ra ngoài, thì coi như mãi mãi bỏ lại căn nhà này, không thể vào nơi khác lại được nữa, từ nay về sau phải sống cuộc đời nắng táp mưa sa, bất cứ ai cũng có thể biến chúng ta thành thức ăn trên đ ĩa được.”

"Đi ra ngoài ít nhất còn có thể tìm được chút may mắn, ở lại chỗ này mới chết nhanh hơn ấy! Ta không tin Ti phủ có thể ngăn được tên kia! Ngươi muốn đi thì đi, muốn ở lại thì ở lại, đứng có ngăn cản ta.”

Còn cãi nhau nữa sao?!

Đào Yêu hoàn toàn nín thở, chỉ sợ tên nhóc này làm vết nứt tệ hơn.

Một lát sau, trong vết nứt lại xuất hiện một con người nhỏ cao cao màu đen, miễn cưỡng cũng giống như hình người được đúc bằng kẹo mạch nha đen nhánh, dáng vẻ mềm mại dính dáp, chiếc đầu tr@n trụi không có một sợi lông, lỗ tai hai bên lại rất lớn đến thái quá, giống như một đôi tai voi dài rộng, trên mặt chỉ có ba lỗ tròn, có thể tính là mắt và miệng? Dù sao khuôn mẫu cũng rất buồn cười, nhìn nó từ trong khe nứt thò nửa người ra, là một tên nhóc khác gần như giống y đúc nó, giờ phút này đang nắm chặt lấy người nó, nhất quyết không cho đối phương rời đi, sau một hồi giằng co, hai người đồng loạt rớt ra, lăn xuống đất.

Đào Yêu vừa vặn ngồi xổm trước mặt chúng nó, cười hì hì hỏi một tiếng: "Hai vị đây là vội vàng đi đâu thế?”

Hai người lúc này mới phát hiện trong bóng tối thế mà lại có một người đang ngồi xổm, sợ tới mức hét lên một tiếng, ôm đầu muốn chạy trốn

“Không muốn lập tức biến thành một vũng máu thì đừng chạy, ta không phải ác vật, không cần phải sợ." Đào Yêu không chút hoang mang cảnh cáo.

Hai người nhỏ nhỏ giật mình, dựa vào chân tường không dám chạy nữa, một người trong đó nơm nớp lo sợ nói: "Ngươi... Ngươi là người của Ti phủ?"

"Đáng tiếc hai cái lỗ tai lớn, năm tháng ăn dầm ở dề trong tường gạch, lại chỉ có thể nghe thấy tiếng của đồng loại. Cho nên, không biết ta cũng không thể đổ lỗi cho ngươi được.” Đào Yêu cười: “Ta là Đào Đô Đào Yêu.”

Hai nhóc con hai mặt nhìn nhau nửa ngày.

"Đã từng nghe thấy chưa?”

"Cái đó... Ôi, ôi! Hình như thật lâu trước từng nghe thái gia gia nói, cái gì mà quỷ y Đào đào gì đó......"

"Đào Đô? Nơi đó rất ghê gớm sao?”

"Thái gia gia nói chỗ đó chuyên môn đối phó yêu quái! Không nghe lời thì sẽ nhốt lại, còn muốn gi3t chết nửa!"

"Hả?!"

Đào Yêu nghe thấy mà muốn bật cười, thật khó để làm cho hai tên gia hỏa không hề có kiến thức này nghe lời: “Được rồi, các ngươi chỉ cần biết Đào Đô là nơi chuyên quản yêu quái là được." Đào Yêu lười giải thích với chúng, chỉ dùng ngón tay gõ vào vách tường: “Tộc Thạch Cố, khi còn sống đều ở trong tường gạch sống qua ngày, cũng không đặt chân đến nơi khác, vì sao các ngươi lại muốn bỏ nhà chạy như thế.”

"Nàng nhận ra chúng ta kìa."

"Thật là một kẻ lợi hại."

Đào Yêu dở khóc dở cười.

Hai gã lẩm bẩm nửa ngày, cuối cùng một người lấy hết can đảm để hỏi: "Ngươi thực sự sẽ không làm hại chúng ta chứ?"

“Ngươi đã phạm sai lầm gì mà nghĩ rằng ta đến xử lý ngươi.”

"Không có không có, chúng ta không phạm sai lầm gì cả!”

Hai người bọn họ vội vàng xua tay: “Là ở kinh thành có một ác vật, chuyên môn bắt các đồng loại của tộc ta, tin tức vừa mới truyền tới, đã có mấy nhà thân thích của chúng ta gặp nạn rồi! Đại ca nhị ca của chúng ta đêm qua đã chạy trốn, chờ tin tức này hoàn toàn lan đi thì chỉ sợ tất cả đồng tộc trong kinh thành đều bị ép chạy trốn mất.

Đào Yêu nhíu mày, hỏi: "Ác vật gì?"

"Không biết." Chúng nó lắc đầu: “Vốn dĩ chúng ta không muốn rời khỏi nhà đâu, vì không ai biết chúng ta ra ngoài sẽ ra sao, nhưng nghe nói ác vật kia sẽ phát ra một tiếng kêu đáng sợ, nếu vừa vặn có đồng tộc trong phạm vi tiếng kêu kia, một khi nghe được, tám chín phần mười thì sẽ bị mất tâm tính, không tự chủ được chui ra khỏi tường, sau đó sẽ đi theo tiếng kêu kia, kết quả đã… Chúng ta sợ lắm, mấy ngày nay chỉ sợ nghe được tiếng kêu kỳ quái gì đó thôi!"

Đào Yêu suy nghĩ một lát, nghi hoặc nói: "Bắt các ngươi làm cái gì... Vừa ăn không ngon vừa vô ích.”

“Chúng ta cũng không biết mà!” Hai tên nhóc tủi thân muốn chết: “Số lượng Thạch Cố chúng ta tuy rằng nhiều, nhưng từ trước đến nay đều an phận thủ thường, chẳng những không hại người, còn giúp nhân loại che chở phòng ốc, đâu có đắc tội đến ác vật như thế!"

Đào Yêu suy nghĩ một chút, nói với hai người bọn họ: "Như vậy, nhân lúc bây giờ còn có cơ hội về nhà, các ngươi mau mau đi đâu thì về đâu đi. Ác vật cứ giao cho ta xử lý, các ngươi tuyệt đối không được bỏ nhà ra đi, ta lấy danh dự của Đào Đô đảm bảo, có ta ở đây, không ai có thể làm thương tổn đến các ngươi được.”

"Thật sao?" Hai người chợt chuyển buồn thành vui: “Ngươi không gạt chúng ta chứ?”

“Tài hay sắc các ngươi đều không có, có cái gì để cho ta lừa gạt chứ!” Đào Yêu lườm tụi nó một cái, lại gõ gõ vách tường: “Mau trở về đi! Nếu như trong Ti phủ có thêm một vết nứt, thì ta sẽ tính sổ với các ngươi, đến lúc đó không cần ác vật gì ra tay, cho dù ta có phá cả Ti phủ cũng sẽ bắt các ngươi về rồi gi3t chết!"

"Vâng..." Hai yêu quái sợ tới mức vội vàng chui vào trong vết nứt.

"Chờ đã!" Đào Yêu lại kêu chúng.

“Ngươi muốn đổi ý sao!” Hai tên nhóc sợ đến phát khóc.

“Ta biết Thạch Cố các ngươi có cách truyền tin tức của riêng mình, ngươi hãy truyền lời ta vừa nói cho tất cả thân thích ở kinh thành, để cho bọn họ khoan vội vàng chạy trốn đã, không quá bảy ngày, thì các ngươi sẽ không cần e ngại ác vật kia nữa. Nhưng mà, trong bảy ngày này nếu có ai dám bỏ nhà chạy trốn, hại tường người ta sập nhà, thì ta sẽ không tha cho đâu.”

“Vâng vâng!”

Đào Yêu nhìn bóng dáng hai tiểu yêu quái biến mất trong khe nứt, trong lòng lại không thoải mái nổi đóa.

"Ti phủ có Thạch Cố ư?" Liễu công tử bị Đào Yêu lay tỉnh khỏi giấc ngủ, vẫn còn chưa tỉnh ngủ.

Ma Nha ôm lấy Cổn Cổn đang ch ảy nước miếng trong mơ, cũng bày ra vẻ mặt khó hiểu: "Thạch Cố là cái loại tiểu yêu quái rất nhỏ rất nhỏ, lấy vách tường của con người làm sào huyệt của mình, cả đời cũng không thích ra ngoài...... sao?"

"Ừ." Đào Yêu mặc kệ hai người bọn họ đã tỉnh ngủ hay chưa, lông mày của nàng từ lúc bước vào chưa từng giãn ra: “Thạch Cố, dài một tấc.”

“Thạch Cố, dài một tấc. Gần giống hình người, tính tình ôn hòa, thích lấy tường làm tổ, chọn nơi nào rồi thì cả đời không ra ngoài, nhà được Thạch cố chọn sống thì đều rất kiên cố. Nửa chừng rời khỏi tường, tường nứt, ba ngày sau không trở về, cũng không chọn năng lực tổ mới, không có tổ che chở, thì mệnh cũng không dài được.”

Liễu công tử dụi dụi mắt: "Ta biết mà, trong rất nhiều kiến trúc của nhân giới đều có loại yêu quái này, chúng nó cũng thật nhàm chán, thiên hạ nhiều nơi tốt như vậy, lại thích đặt cả đời vào trong một bức tường, cũng không biết trong tường kia là thế giới màu sắc gì đây."

"Nhưng chúng là yêu quái tốt mà." Ma Nha suy nghĩ một chút: “Tuy nói nhân giới rất nhiều kiến trúc cũng không phải đều dựa lại vào Thạch Cố mới có thể sừng sững ngàn năm không ngã, nhưng có thì vẫn tốt hơn, không có cũng không có gì đáng ngại, nếu thật sự gặp phải thiên tai nhân họa lớn, sức mạnh của Thạch Cố cũng có hạn. Nhưng trong mỗi trấn mỗi thành tầm thường, cũng không phải mỗi nhà dân đều vững chắc, nếu vừa hay có Thạch Cố ở trong thì vừa hay bổ sung khuyết điểm này, dân chúng ở bên trong cũng được an toàn hơn, không đến mức một trận cuồng phong đã bị thổi sụp đổ.”

Dứt lời, đôi mắt buồn ngủ mông lung của hai người bọn họ đồng thời nhìn Đào Yêu: "Cho nên lúc này ngươi đánh thức chúng ta dậy, chính là muốn nhắc nhở chúng ta trên đời này có loại yêu quái này sao?"

Tai hai người đồng thời bị Đào Yêu vặn lại: "Tỉnh táo một chút đi! Sắp xảy ra chuyện rồi!" Lúc này nàng mới kể lại chuyện vừa rồi bắt được hai con Thạch Cố trong nhà ăn.

Liễu công tử day day lỗ tai mình, cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh táo lại: "Ý của ngươi là, vết nứt trong phòng ăn là bởi vì Thạch Cố ở trong Ti phủ chạy mấy con sao?"

Đào Yêu gật đầu: "Cũng may phủ ta tu bổ vững chắc, cho nên tác dụng của Thạch Cố chỉ như thêu hoa trên gấm thôi, cho nên có chạy mấy con cũng không sao, chỉ là trên tường xuất hiện một vết nứt, ta đoán chừng cho dù chạy hết thì nhiều lắm trên tường kia lại có thêm mấy vết nứt mà thôi. Nhưng cửa hàng của ông chủ Tiểu Triệu, còn có những ngôi nhà bình thường trên phố sẽ không thoải mái như vậy, gặp phải những người thợ xây dựng lén giảm bớt vật liệu cơ bản, thì toàn bộ dựa vào Thạch Cố bảo vệ mới có thể an ổn được, một khi mất đi Thạch Cố, thì tùy tiện sụp đổ hai bức tường chính là tai họa rồi, lúc này là ba gian phòng không người nên không có ai bị thương, là vận khí tốt.” Nàng nhìn bóng đêm đen kịt ngoài cửa sổ: “Vậy nếu như toàn bộ Thạch Cố kinh thành trong vòng vài ngày đều chạy hết thì sao?"

Ma Nha chợt phản ứng lại, sắc mặt cũng thay đổi: "Vậy thì không biết có bao nhiêu dân chúng vô tội sẽ gặp nạn! Chỉ tùy tiện sụp đổ một bức tường cũng có thể đè chết người!”

Liễu công tử lắc đầu: "Chỉ sợ không chỉ dân chúng, vương phủ hoàng cung cũng ít nhiều gặp xui xẻo. Số lượng Thạch Cố rất nhiều, căn bản không kịp điều tra rõ nơi này có bao nhiêu phòng ốc là sào huyệt của chúng, không cách nào phòng ngừa được.”

"Thạch Cố trời sinh lười biếng, không đến mức bất đắc dĩ tuyệt đối sẽ không rời khỏi nhà mình chọn, vả lại chỉ cần chúng nó ở trong tường, người bên ngoài muốn đả thương chúng nó cũng khó, cho dù Lôi Thần có bổ sấm lớn xuống làm lật các gian phòng thì chỉ cần còn lại một khối đá, Thạch Cố cũng có thể trốn trong khối đá kia để bảo vệ tính mạng, vận may tốt mà nói, thì qua vài năm lại có thể bị nhặt về xây vào bức tường mới, lại sống một cuộc đời mới. Nhặt không được cũng không sao, nhiều lắm là sào huyệt nhỏ đi một chút mà thôi, dù sao chúng nó ngốc nghếch, cũng sẽ không để ý nhiều.” Đào Yêu gãi gãi mũi: “Nhưng bọn chúng ngốc thì ngốc, nhát gan cũng thật nhát gan, nếu thật sự có một ác vật đến lừa gạt bọn nó ra khỏi sào huyệt để gây hại, và chúng thực sự rời nhà để giữ mạng thì cùng lắm chỉ sống vài năm mà thôi.”

Liễu công tử bấm đốt ngón tay tính toán: "Ngươi đồng ý với chúng nó trong vòng bảy ngày sẽ giải quyết sao ư?"

"Vốn muốn nói ba ngày." Đào Yêu duỗi thắt lưng lười biếng: “Tâm bệnh của Thạch Cố, càng sớm chữa khỏi, thì phiền toái càng ít.”

“Nhưng mà, bây giờ chỉ biết có ác vật, là đực hay cái tròn hay vuông còn chưa biết, phải xuống tay thế nào đây?” Liễu công tử cảm thấy hơi khó giải quyết.

Đào Yêu nhún nhún vai: "Tìm thôi, có thể như thế nào nữa."

Dù sao cửa hàng của tiểu Triệu lão bản cũng thế mà nhà ăn Ti phủ cũng vậy, là nơi nàng thích, thì không được bị phá hư.

Với lại nàng cũng muốn xem ai là "ác vật" thực sự.

Giờ phút này, dưới bóng đêm dày đặc, có một con mèo đen lớn ngồi xổm trên nóc nhà, lạnh lùng nhìn thành trì đèn đuốc thưa thớt dưới chân...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.