Như mọi ngày , nó lại tung tăng đi học , rảo bước quanh hành lang , nghe tiếng cười nói nó lại cảm thấy dễ chịu hơn là tự kỉ ở nhà ! Ai nấy gặp nó cũng hỏi vài ba câu đại loại như :
-Sao nghỉ vậy ?
-Hết bệnh chưa ?
Nó cừơi giả lã , tự hỏi sao mấy đứa này tốt đột xuất !? Đến cả cô chủ nhiệm Dung mama , đang giảng bài đi ngang qua chỗ ngồi của nó cũng dừng lại , thấp giọng hỏi :
-Hết bệnh chưa My ?
-Hả ... ? À , dạ...
Trạng thái của nó chuyển từ ngạc nhiên sang xấu hổ rồi đến cứng họng. Trời ạ! Nó có bệnh hoạn gì đâu , nghỉ ở nhà đi coi phim rồi ăn với ngủ ... ==
Dung mama gật đầu , rồi tiếp tục với lớp .
-Hôm nay cô sẽ phát bài thi Anh ấy em ! Xem xong nếu có thắc mắc gì mang lên để cô chấm lại. Lớp trưởng phát giúp cô. Không có thắc mắc gì thì đọc điểm để cô vào sổ !
Cười toe toét , nó lấy cái máy tính ra cộng điểm lại khi bản thân nhẩm nhẩm xong lại lộn tùng phèo cả lên nên đành phải nhờ máy tính . Thế đấy , công nghệ hiện đại không cần sử dụng đầu óc ! Nhất là những đứa não ngắn như nữ chính của chúng ta !
Nhìn con " 5,5 " đỏ chói trên ô điểm khiến con bé suýt chút nhảy cẫng lên vì vui sướng ! Thật không uổng công sức bị "hành hạ" suốt mấy ngày liền. Chẳng thèm suy nghỉ gì nhiều , con bé vô tư quay qua thằng Bi , cười tươi.
-Ê...cảm ơn !
-Cảm ơn suông vậy à? Ngày mai ... ở nhà đợi tôi !
Thằng Bi hờ hững đáp lại , nhưng đôi mắt thì nhìn chằm chằm nụ cười trên môi nó .
-Uả ? Mai đi học mà ? - nó tròn mắt ngạc nhiên.
- Mai là Tết Tây !
Câu trả lời chỉ ngắn gọn 4 chữ của thằng Bi khiến con bé đơ mặt. Dạo này đầu óc nó chẳng có tí khái niệm về thời gian , ngày tháng !
***
Giờ ra chơi , ai nấy đều bu quanh cái bảng thông báo . Chúng nó chà đạp , chen lấn nhau như bầy ong vỡ tổ. Cái Su nhăn mặt , đứng cách xa cái bảng thông báo ra để tránh bị xô đẩy .
- Nghe nói trường tổ đi tham quan ! Đi không ? - Sam vừa cầm chai C2 , chuẩn bị đưa lên miệng uống , nhưng vẫn cố gắng hỏi . Đi chơi thì Sam luôn là đứa đi đầu tiên phong.
-Hên xui !
Câu trả lời cụt ngủn như có như không khiến Sam tiu nghỉu. Nó chưa kiếm đc việc làm mà sao đủ việc vui chơi đổ đến vậy
Đang suy nghỉ về cái túi tiền trống rỗng của mình , cái mỏ chu ra mếu máo liền bị cái Ty nhéo má .
-Mơ gì vậy má ? Nhìn kìa !
Nó tròn mắt nhìn theo hướng của Ty đang chỉ , miệng lập tức ngoác ra đến tận mang tai , nhưng rất nhanh sau đó lại trở thành nụ cười khinh bỉ !
Từ phía xa , thắng Bi đang sánh đôi cùng một đứa con gái. Thoạt nhìn , có lẽ là không quen , nhưng khi bước lại gần , nụ cười lại càng mang đậm vẻ khinh bỉ. Người con gáh đang ôm chặt cánh tay thằng Bi nũng nịu không ai khác chíng là Tuyết Nhi - người con gái " ăn cháo đá bát " trong phòng thi hôm trước.
-Xem ai đây ? Bạn gái mới à ? - Ty chua ngoa , đảo mắt từ đâù đến chân , đánh giá cái người trước mặt mình.
-Chào ! Mình tên Nhi , là bạn gái của Phong .
Vừa nói Nhi vừa cười tươi , vẫn nắm chặt cánh tay của thằng Bi.
-Tao không có hỏi mày !
Câu nói của cái Ty làm nụ cười của Nhi tắt ngấm . Mọi người xung quanh đều đổ dồn vào chỗ chúng nó .
Chẳng thích trở thành cái bức tượng cho người khác soi mói , bàn tán , nó liền kéo Ty và Sam lên lớp . Trước khi bỏ đi , nó còn dành tặng cho Nhi cái liếc sắc lẹm . Đúng là ở đời có rất nhiều cái tình cờ !
Tiếng trống vừa vang lên báo hiệu hết giờ học , Ty và Sam liền biến mất dạng . Nó cũng nhanh chóng lái xe qua chỗ làm thằng Shin .
Nếu tìm một người có thể giúp nó kiếm việc làm nhanh nhất thì chỉ có Shin. Khi nói chuyện với Shin về những dự định của mình , Shin đã dặn nó đem theo giấy tốt nghiệp cấp hai , chứng minh thư , .... rồi qua chỗ làm của Shin .
Gửi xe xong xuôi , nó mở cửa bước vào bên trong quán bar. Vì là ban ngày nên quán hầu như không có khách , không gian cũng không ồn ào bởi tiếng nhạc hay gì cả. Chỉ có âm thanh xếp bàn ghế , quét dọn của những nhân viên .
Hầu như mọi ánh mắt đều dán về phía nó , có lẽ là do bộ đồng phục mà nó đang mặc.
Đảo mắt nhìn quanh , nó cũng tìm thấy thằng Shin đang vẫy tay kịch liệt với nó .
-Tìm giúp tao chưa ? - nó nhanh chóng vào ngay chủ đề.
-Rồi ! Mày có đem những cái tao dặn không ?
Con bé nhanh chóng gật đầu , rồi kéo thằng Shin đi.
Hai đứa phóng thẳng tới đường LTH . Ai hỏi gì nó cũng ngơ ngơ ra . Về khoản này thì Shin rành hơn nó rất nhiều . Đôi lúc người ta còn nhầm là Shin đi xin việc , không phải nó == . Hết gần 2 giờ đồng hồ . Nó mới kiếm đc một công việc ưng ý và phù hợp với lịch học .