Bad Girl

Chương 7: Chương 7: HURT





- Đến đây làm gì ? - Mặc cho câu hỏi cộc lốc của Ngọc , Su vẫn thản nhiên bước tới chỗ thằng Bi.- Này tao nói mày đấy Su! - Có lẽ đã rất bực với cái kiểu bơ mình đi của cái SU . Nhưng đối diện với Ngọc là một gương mặt hết sức bình thản . -Lớn rồi mà ? Không biết nó chuyện sao? Tao cứ tưởng Bi sành đời lắm chứ , ai dè lại đi chơi hàng độn .- Vừa nói con bé vừa nhìn qua Bi với một vẻ mặt hết sức khinh thường . Thằng Bi tự dưng lại thấy mắc cười. Hắn có biết gì đâu , đang ngủ tự dưng Ngọc vào tự biên tự diễn , hắn ở thế bị động mà .


-Con khốn ! - Vừa nói Ngọc vung tay tát Su một cái . Su khẽ nhếch môi , con bé chụp lấy tay của Ngọc bẻ ra đằng sau khiến Ngọc đau quá khẽ la lên 1 tiếng .- Nói à biết , nói chuyện với tao cho đàng hoàng , méo nể gì màyy đâu. - Su rít từng chữ , thả mạnh tay Ngọc ra khiến nhỏ suýt té . Thấy có vẻ không ổn Ngọc lại giở cái giọng nhõng nhẽo của mình ra cầu cứu Bi . - Biến đi phiền quá . Hết hứng rồi ... - Bi thốt ra một câu khiến con Ngọc sững người - Tại sao ? - Con bé vẫn cố vớt vát - Chán - Thằng bé trả lời cụt ngủn đứng dậy bước tới chỗ Su nắm lấy cổ tay con bé mà lôi đi . Đang đc coi phim tình cảm lãng xẹt tự dưng lại bị lôi đi khiến Su không biết phản ứng như thế nào . Tay hắn cứ như gọng kìm ấy . Thế là con bé bị hắn lôi đi , tiếng trống báo hiệu hết giờ ra chơi mà hắn vẫn không có dấu hiệu nào là bỏ con bé ra . Hắn lôi con bé ra sân sau , một nơi vắng vẻ , ít ai đến nhưng lại rất trong lành và thoáng đoãng . Đứng trước một bức tường cao khoảng hai mét .


-Vào lớp cũng đâu có học âu ? Leo qua đc không ? - hắn quay qua hỏi nó . Gì chứ khinh nó vừa thôi . Cái bức tường ở dưới có thềm như thế này mà không leo đc ư ? Muốn cúp ư ? Được thôi . Nói rồi con bé leo qua mà không cần sự giúp đỡ của ai . Nhưng tới lúc nhảy xuống thì thật là con bé hơi run . Híc cao quá . Nhắm mắt chịu vậy . Cuối cùng con bé cũng tiếp đất .


- Cứ như khủng long ấy . Làm động đất luôn - thằng Bi cười rồi củng nhanh chóng leo qua .


- Này đừng tưởng mua cho tôi cây keo rồi tôi bỏ qua đâu đấy .- Vừa đi vừa thưởng thức cây keo sôcôla cái Su vừa nói .tấc cả mọi người trong công viên đều đổ dồn ánh mắt vào một đôi trai gái trong công viên mặc bộ đồng phục học sinh . Cô gái với mái tóc dài xoăn nhẹ , mọt vài lọn tóc đc móc lai màu đỏ 1 cách kĩ càng, đang vô tư ăn cây kem sôcôla trên tay mình . Thằng con trai phía sau , hai tay bỏ vào túi quần miệng lẩm bẩm . Thật đúng là sai lầm khi dẫn cái Su đi ăn để chuộc tôi . Mà thằng bé có tội gì đâu chứ . - Ăn chưa đủ sao ? Ăn như hạm .- Mới nói gì đó . Đằng kia có bán kẹo bông gòn kìa - Nói xong con bé vô tư nắm tay thằng Bi đi . Tong một giây thằng bé khẽ giật mình . lạ thật . hắn đã quen biết bao người rồi . Cảm gíc này là sao chứ ? Vưa đi Su cừa thưởng thức từng chút vị ngọt của cây kẹo bông gòn mặc cho thằng bé lủi thủi đi ở phìa sau . Chợt có một vài tiếng động làm thu hút sự chú ý của con bé . Chạy đến nơi con bé bỗng cười . Là đánh nhau nhưng là một đám nhóc khoảng 4 hay 5 tuổi . Cả đám xúm vào đánh một thằng nhóc trông mặt có vẻ rất dễ thương . Dù bị đánh hội đồng nhưng trông thằng bé có vẻ rất lì , không hề kêu la một tiếng . Hôm nay ở công viên cũng không động người nên cung chẳng ai can ngăn . Thấy thằng bé có vẻ chịu hết nổi cái Su bước ra :- Này ! Làm trò gì đấy ? Lời nói của con bé có vẻ rất có uy lực , nó vừa nói xong là đám con nít bỏ chạy toán loạn , bỏ lại thằng nhóc nằm lê lết dưới đường . cái Su chạy lại đỡ thằng nhóc lên , phủi hết bụi trên người thằng bé . Bấy giờ thằng nhóc mới mếu máo .


- Sao lại đánh nhau vậy ? Thằng Bi hỏi


- Chúng nó nói mẹ em là đồ cướp chồng người khác . - Thằng nhóc khóc òa lên . Hai đứa nó cũng không biết phải nói gì . Chuyện gia đình mà , khó nói lắm . Suy nghĩ một hồi Su và Bi quyết định đưa thằng nhóc về nhà . Cũng may là thằng nhóc biết đường, Bi buộc lòng phải cõng thằng bé , thằng bé học mẫu giáo mà cái giọng ngọng nghịu rất dễ thương, cứ mỗi lần chọc thằng bé cười nó lại tít mắt lại . Su ước gì mình có 1 đứa em như vậy thì chắc vui lắm nhỉ . Đứng trước cửa nhà , cái Su khẽ nhấn chuông, tự dưng lại thấy trong lòng có gì rất lạ ... rất nhanh sau đó , một người phụ nữ trung niên chạy ra mở cửa , trông bà ta dù vội vàng . hấp tấp nhưng vẫn không hề mất đi vẻ sang trọng, bà hốt hoảng ôm lấy con mình :
- Con đi đâu vậy ? Sao mẹ đến trường đón mà không thấy con ?
Thằng nhóc ôm lấy mẹ mà khóc . Người phụ nữ ấy đẩy cái SU ra khỏi thằng bé , khiến Su suýt ngả may mà có Bi đở kịp .
- Mấy người làm gì con tôi vậy hả ? - Thằng Bi lúc này có vẻ bực , đúng là làm ơn mắc oán . Riêng Su nảy giờ nó vẫn nhìn người phụ nữ ấy , bà ta ... Con bé như chết lặng , không biết lúc này là vui hay buồn nữa . Thằng bé mếu máo :


- Mẹ ơi . Là người tốt đó !



- Thì ra là vậy , bà bỏ tôi để sống như thế này sao ? - Bấy giờ con bé đã nhìn thẳng vào người phụ nữa đó . Trong một giây bà ta sững lại miệng lắp bắp , bà không tin nổi vào mắt mình :


- Quỳnh .... My ...? - Bà vừa thốt ra cũng lá lúc con bé bỏ chạy mất . Thằng Bi cũng không biết phải làm gì ngoài việc chạy theo con bé ngay lúc này , hắn thực sự rất lo , hắn không muốn biết chuyện gì đang xảy ra , hắn chỉ cần biết Su không sao là đc rồi . Ngay oúc này trong đầu hắn chỉ có như vậy . Dáng 1 đứa con gái mặc bộ đồng phục ngồi ngay trên cái ghế đá gần bờ hồ , bờ vai khẽ run từng hồi . Nghe có tiếnng bước chân , con bé lấy tay quệt những dòng nước mắt , cắn chạt môi không cho những tiếng nấc phát ra . Nó không thể để ai thấy nó yếu đuối như thế .


- Chuyện hôm nay không đc để ai biết - Su bỏ đi , thằng Bi theo sau . Tại sao phải tỏ ra như vậy , thằng bé thấy hết rồi . cái đôi vai run lên từng hồi , tiếng nấc và cả đôi mắt đỏ hoe ấy nữa .Chúng nó về trường cũng là lúc giờ ra về . Đám bạn của nó đứng trước cổng đơi , càu nhàu vì bảo rằng cúp mà không rủ . Su mặc kệt tất cả , con bé im lặng lấy cặp rồi lầm lũi ra về . Ai hấy đều ngạc nhiên trước hành động đó . Bình thường con bé sẽ nhảy phắt lên mà cãi lại . tất thảy đều quay nhìn thằng Bi , thằng bé cũng chỉ biết lắc đầu .




Đêm hôm đó . ai nấy đều gọi cho con bé . nhắn tin cũng không trả lời . mặc hco đt rung lên từng hồi , con bé ngồi trong góc phòng , đôi vai run lên từng hồi . môi cắc chặt suýt bật máu . Tại sao chứ ? bà bỏ nó theo người khác à ? tại sao về nước mà không thăm lấy nó 1 lần ? Tiền bạc quan trọng lắm sao , có thể bù đắp tất cả sao ? Câu nói của thằng nhóc như nhát cứa vậy : Nó bảo mẹ em giựt chồng người khác .. Cứ mỗi lần nhắm mắt câu nói ấy lại lặpp đi lặp lại trong đầu kèm theo những hình ảnh một cô bé khoảng ba tuổi , ngủ một mình và chứng kiến cảnh bố mẹ cãi nhau hằng ngày . Dù chỉ ba tuổi nhưng nó đủ nhận thức rằng họ đang cãi nhau rất to tiếng , bỏ mặc nó 1 mình trong bóng tối ấy ...Chẳng đêm nào con bé có thể ngủ ngon trong vòng tay của bố mẹ .

........................................
- Mẹ ơi , mẹ biết chị ấy sao ? - thằng nhóc nằm trong tay mẹ khẽ hỏi .Bà im lặng một hồi rồi khẽ trả lời : - Ừm là chị con đấy !

....................................
sáng hôm sau tại sân bay TSN :
Cô vừa đáp một chuyến bay sớm nhất có thể đẻ về nhà . lâu lắm rồi , chuyến công tác kéo dài quá lâu . Cô mong gặp lại đứa cháu gái của mình lắm , cô muốn cho nó bất ngờ .



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.