- Để SU một mình suy nghĩ tốt hơn, đừng làm phiền . - Sau câu nói của thằng Bi chúng nó lóc cóc xuống căntin với vẻ mặt ủ rũ . Thằng Yan tự nhủ sẽ mua thật nhìu món Su thích đem lên cho con bé . Thế là cã đám tụi nó cứ đi vòng vòng căntin mua đũ những món mà Su thích , xong chúng nó lại kéo nhau lên lầu . Con bé ngồi một mình trong lớp , cảm giác thật tồi tệ, chẳng khá hơn là mấy . Nó sợ ở nhà một mình , nhưng khi đến lớp , nó lại thấy bản thân thật lạc loài . Nó có cảm giác như chẳng ai cần mình . Nó cũng như mọi người nhưng tại sao ... ? Vô vọng thật . Niềm vui của nó rốt cuộc trốn ở đâu hết rồi . Tại sao không ai cần nó . Đến cả mẹ , bà ta cũng bỏ nó . Nó nghe nhạc như để quên đi tất cả . Thả hồn rối bản thân bật khóc lúc nào củng không biết . Đang chìm trong những suy nghỉ , có người vào lớp nó cũng k biết . Một đám con gái hơn chục đứa và khoảng năm sáu thằng con trai . Cầm đầu là con NGọc .- Nói đi ! Phong bỏ tao là do mày phải không ? - NGọc gào lên
- Biến đi trước khi tao nổi giận , tao không rảnh . - Gì chứ vì một thằng con trai mà như thế này sao . Như không chịu đựng đc nữa, NGọc giật phắt cái tai phone trên tai con bé , lao vào nắm đầuu . Cái SU phang thằng chiếc ghế vào người NGọc không thương tiếc khiến con bé ngả soài ra đất . VỪa đến lớp , tất cả đều hốt hoảng khi thấy mình Su với hơn 15 đứa đang đánh nhau . Không một chút chần chừ, chúng nó lao vào tạo nên 1 bãi chiến trười hỗn loạn . Chúng nó ra tay không tí gì thương tiếc . Đặc biệt là cái Ty . Con bé nắm đầu Ngọc đập thẳng vào tường mãi đến khi giám thị can ra .- Quỳ hết cho tôi ! Không cần học hành gì hết . Giơ hai tay lên , ai bỏ xuống quỳ thêm một tiếng . - Ông thầy giám thị quát chúng nó rồi bước vào phòng mặc cho đám cái NGọc rã rời cùng với đám bạn Su quỳ trước cửa phòng giám thị . Chỉ riêng có SU và NGọc thì ở trong phòng làm bảng tường trình .
- Các em quá lắm rồi ! BỘ tôi là bù nhìn sao ? Cả 2 em mời phụ huynh lên ngay .
Dứt lời cái Ngọc đi gọi cho phụ huynh chỉ riêng có Su là vẫn ngồi đó .
- Sao còn không mau đi ! E đừng nghỉ lần này tôi sẽ tha cho em .
Em không có bố mẹ - Câu trả lời tuy ngắn gọn nhưng lại như ngòi châm ngọn lửa . Thầy giám thị lúc này đã không nhịn đc nữa .- Em giỡn mặt với tôi đấy à ? Ai sinh ra mà không có bố mẹ chứ . À ... hay đó là lí do đễ em đổ đốn ra như thế à ?Câu nói củng ông thầy khiến con bé phải bật khóc . Dù như vậy nhưng con bé vẫn ngoan cố tỏ ra không có gì , cắn chặt môi lại . Đúng nó k phải trẻ mồ côi nhưng còn tệ hơn thế nữa . Thà bản thân không có . không biết thì có lẽ còn đở đau hơn bây giờ .
- Xin thầyy rút lại câu nói khi nãy đc không ? Chuyện này thầy để tôi làm viêc với phụ huynh em ấy , giờ trễ rồi . - CÔ Dung . chủ nhiệm lớp nó , vừa nói vừa bước vào . Cô biết dù My có sai nhưng để con bé nghe những lời như thế thật không hay ho , cô làm việc ở đây đủ lâu để cô hỉu thầy giám thị như thế nào .
- Mấy đứa về nhà đi , mai cô sẽ xử tội mấy đứa . ! - chúng nó lóc cóc ra về . Vừa ra tới cổng . nó đả chạm mặt với người mà nó không muốn gặp nhất bây giờ . Bà ta - người phụ nữ ấy cùng với thằng nhóc đang đứng cạnh chiếc xe hơi đậu bên đường, trông rất sang trọng . Nó khẽ cười nhạt . Đến đây làm gì ? Khi đã bỏ nó lại ? Thằng nhóc vừa thấy nó đã chạy lại nắm lấy nó trước con mắt ngạc nhiên của mọi người .
- Chị hai đi ăn kem với em đi . - thằng nhóc vô tư nói . Thằng bé thích có chị lắm . Đó giờ ở nhà một mình đâu ai chơi với nó . Vừa nghe mẹ bảo cái SU là chị mình , thằng bé đã nằng nặc kêu mẹ chở đi . Bà vẫn không biết phải đối diện với đứa con gái của bà như thế nào . Bà biết bây giờ có làm gì cũng vô ích nhưng bà vẫn mong con bé có thể tha thứ cho bà . Cả đám ngạc nhiên không biết Su có em từ khi nào , chỉ riêng có Bi là lờ mờ hỉu đc vấn đề . Thằng Bi đứng im đó . Tự hỏi bản thân mình nếu là Su , có chịu đựng đc như con bé không ? Có những người khóc bằng nước mắt. Có những người khóc bằng sự im lặg .Có nhữg người khóc bằng tiếg gào thét .Còn Su , khóc bằg nhữg nụ cười.
- Tránh ra ... Chị em gì ở đây . Cái SU đẩy thằng nhóc ra khỏi tay mình . Nhưng vô tình , thằng nhóc ngã xuống đất và mếu máo , nó cứ luôn miệng kêu chị hai bằng cái gọng ngọng nghịu của mình . Su không biết làm gì , thật ra con bé không muốn xô thằng nhóc té , chỉ là con bé ... Trong lòng bây giờ con bé thấy ân hận lắm . Nó không ghét thằng bé , thằng bé rất dễ thương , nó cũng thích có em nữa. Nhưng không hiểu tại sao , nó không thể chấp nhận cái sự thật này , rằng thằng bé này là em cùng mẹ khác cha với nó . Cái Su quay qua nhìn thằng bé , chân vừa tiến lại một bước , con bé đã dừng lại khi thấy bà ta chạy ào đến đỡ thằng bé lên . Lạ thật , con bé thấy ganh tị . Biết làm sao giờ . bà ta có bao giờ như thế với nó đâu , lâu lắm rồi . Nó không thể ở đây lâu . Mọi người sẽ thấy nó khóc mất . Nó quay lưng bước đi một cách vội vã .
- My à ! Nghe mẹ nói đc không ! - KHi bà ta quay sang thì con bé đã bỏ đi từ lúc nào . Cô Dung - gvcn lớp nó . VỪa dắt xe ra tới cổng đã chứng kiến tất cả . CÔ lặng đi . Có lẽ cô cần quan tâm con bé nhìu hơn nữa . Cô bước tới đở thằng bé với người phụ nữ ấy .
- Bà đến đây làm gì ? - GIọng một người phụ nữa . CÔ ta bước lại từ từ .
- Dì ? Dì về hồi nào thế ? - Cái Sam cười tươi khi thấy Dì của SU đang bước lại . Một người phụ nữa chỉ khoàng 30 tuổi . NHưng rất biết cách chăm sóc người khác . Bản thân cô , hơn 10 năm qua đã không gặp lại bà ta . Người đã từ bỏ tất cả chạy theo tình yêu mù quáng , bỏ luôn cả đứa con gái của mình . Anh cô , tức Ba SU , từ khi ấy đã lao đầu vào công việc và quên lãng cái SU . Năm đó cô vừa tốt nghiệp đại học , cô đã từ bỏ cả chuyến di học của mình để mà chăm sóc đứa cháu gái với đôi mắt tròn xoe ngây ấy thường hỏi cô rằng ba mẹ đâu hết rồi dì ? CÔ không mún Su biết những chuyện này . Nhưng đâu ngờ , ngày hôm nay , cô đáp chuyến bay sớm nhất , lái chiếc xe hơi mui trần mà cô vừa mua , dành bất ngờ cho SU , thì cô đã chứng kiến tất cả . Có lẽ không giấu đc nửa rồi . Sáu đứa bạn của SU cùng với cô DUng và cô ngồi nói chuyện với bà ta cùng với thằng nhóc . Bá ấy khóc , nhưng sao thấm bằng nỗi đau của con bé , làm sao xóa đc những gì bà ta đã làm .
Ngoài trời mưa như trút nước . SU không biết mình đang đi đâu nữa . Mặc ọi người hối hả đi tìm chỗ trú mưa , con bé lại bước đi dưới mưa . Thíc quá , có thể khóc thoải mái mà không ai biết .
Gió cuốn đi những muộn phiền của nắng. : )
Sao nắng không xóa sạch những mặn đắng của mưa...
- Chuyện con bé có tha thứ cho bà không là tùy ở nó . Tôi nghỉ bây giờ bà không nên làm phiền nó .
CÔ Dung ngồi đấy nghe hết câu chuyện . Ai trong chúng nó đều lặng đi . Như thử một lần là con bé để hĩu đc những gì con bé đã phải chịu đựng .
- Xin lỗi vì đã làm phiền cô giáo . Ngày mai tôi sẽ đến trường . Mong cô giúp đở Su - CÔ quay qua chào cô giáo rồi xin phép về . Cả đám tụi nó đứng dậy lóc cóc đi theo cô . Mưa đã tạnh . Mọi thứ như đẹp hơn ban đầu , có lẽ là do mưa đã gột rửa tất cả . Muốn thấy cầu vồng , phải biết chấp nhận những cơn mưa . Củng như mún thấy hạnh phúc phải trả giá bằng những mất mát đau thương . Su đã chịu rất nhìu . Con bé biết khi nào mới tìm đc niếm vui . CÔ khẽ thở dài rồi quay qua hõi chúng nó
- Mấy đứa hôm nay rãnh không ? Muốn ăn lẩu không nào ?
Chúng nó lập tức gật đầu . CÔ quay qua nhìn Rie và Bi bảo 2 đứa đi luôn . 2 thằng con trai nhìn nhau cười . Với lại Bi củng muốn biết Su ra sao rồi ? Thằng bé muốn gặp nó lắm . Tự dưng lại thấy thiếu gì đó mà bản thân cũng k rõ .
Cả đám đi vòng quanh siêu thị . Mua những nguyên liệu nấu món lẩu thái mà Su thích nhất . Đám con trai ở đằng sau vừa đi vừ đẩy xe . Đứng trước những gian hàng bán nước , Rie hỏi :
- SU thích uống gì nhỉ ?
Ngay lập tức thằng bé giật mình vì Bi và cả đám đều đồng thanh là sôcôla.
- À không ... ý tớ là nước ngọt ấy . Mà sao Bi biết vậy ?
Câu hỏi của Rie khiến Bi cứng họng . Tự dưng không biết trả lời như thế nào nữa . Rie thấy bạn mình rất lạ . Đôi mắt Bi hay nhìn SU nhưng không còn vẻ gì lạnh lùng nữa, có lẽ Bi thay đổi rồi .Định sẽ xoáy Bi thêm mấy câu nữa . May mà có Dì lên tiếng cứu vát
-Nước ngọt ở nhà nhìu lắm . Tính tiền rồi về thôi . HÔm nay Dì sẽ nấu ấy đứa ăn . Chắc giờ này Su đang ở nhà một mình .