Hôm nay anh đưa cô về nói rõ lý lẻ và nói đến việc ở riêng với bà! Cô biết bà sẽ rất giận, cô và anh đã làm sai nhưng bất đắc dĩ mới khiến sự việc đi xa như như vậy!
Bước vào cửa đã thấy bà ngồi ở chiếc ghế salon vừa thấy cô bà đã tỏ ý không thích! Cô bước đến trước mặt bà và cúi đầu chào:
-Mẹ!
-Ai mẹ mấy người! Đi thì đi luôn đi! Về đây làm cái gì? –Bà nhìn cô chỉ mặt và nói!
-Con biết bỏ đi như vậy sẽ làm mẹ giận! Nhưng không phải mỗi lần mẹ giận dù có cớ hay vô cớ thì lại ập vào đầu cô ấy quát mắng và chỉ trỏ!! Mẹ không biết vì sao bọn con phải bỏ đi không mẹ!? con xin nói!! Mẹ đã đối xử với vợ con như z con không thể đứng nhìn được nữa! Cô ấy là vợ con mẹ à! Cô ấy luôn nghĩ cho mẹ, lo cho mẹ, hiếu thảo với mẹ! Con không muốn vợ con biến thành ô sin không công của mẹ và em gái mình! Cô ấy nhịn mẹ như vậy là quá đủ rồi!
-Mày lú lẫn rồi con à! Nghe ai không nghe đi nghe nó!!
-Mẹ! Mẹ quá đáng rồi đó! Cô ấy đang có thai, luồng cúi mẹ chịu đựng mẹ như vậy mẹ có thấy mẹ quá đáng không?? –Anh Nắm lấy tay cô và bảo vệ! Cô nắm lấy tay anh và muốn nhắc nhở! Nhưng anh thật sự đã giận bà lắm rồi!
-Mày muốn mẹ mày tức chết phải k!? Tao nuôi mày từng ấy năm vậy rồi có vợ là quên hết! Mày ăn nói với mẹ mày vậy mà được không hả!? Vì một đứa mồ côi đầu đường xó chợ, không có cha mẹ, mà mày cãi tao đã mấy lần rồi!? –Bà đã bao lần dùng câu đây để nói với cô và anh! Bà nói ra là để cô phản kháng nhưng không! Cô không hề có ý phản kháng mà cô chỉ đứng đó khóc thôi! Bao nhiêu lần như vậy rồi! Cô chỉ yên lặng vì bà cố tình chạm vào nổi đau của cô!
-ĐỦ RỒI! MẸ CÓ LÀM GÌ THÌ CON ĐÂY CŨNG KHÔNG TIN MẸ NỮA! TÌM ĐƯỢC MỘT CÔ CON DÂU THẢO ĐÃ KHÓ VẬY KHI TÌM ĐƯỢC RỒI THÌ MẸ LẠI KHÔNG BIẾT TRÂN TRỌNG!! –Anh nói xong thì nắm lấy tay cô bước ra khỏi nhà! Nhưng cô níu tay anh lại rồi bước đến trước mặt bà, nước mắt của cô đã rơi tự lúc nào, cô quỳ xuống và cúi thấp đầu lạy bà tỏ ý xin lỗi bà.
- Tôi chưa có chết! Cô k cần phải trù! –Bà liếc cô và buông câu nói không mấy hay ho, anh nắm chặt tay thành quả đấm!
- Vợ! Vợ đừng làm z! Mẹ không tha thứ cho vợ chồng mình đâu! –Lâu rồi anh không xưng hô như z với cô từ lúc anh đi công tác mãi đến giờ đã 3 tháng.
- Mẹ! Con xin lỗi! Mẹ à! Tuy con mồ côi nhưng con không hư hỏng đến đổi mẹ phải xua đuổi con! Trong lòng con luôn xem và kính mẹ như ba mẹ ruột của con! Mẹ có lỡ đánh con, la con nhưng mẹ ơi! Con không bao giờ trách mẹ! Vì mẹ là mẹ của chồng con và cũng là mẹ của con! Mẹ, con mong mẹ hiểu lòng con! – Cô nói vậy, thật lòng bà cũng thương nhưng mà bà vẫn không dịu lại mà đứng lên và đi một mạch lên lầu! Anh bước lại ôm lấy đôi vai đang run lên vì khóc, anh lau nước mắt cho cô và nói:
-Vợ! Mình về thôi! –Anh dìu cô về nhà và kể cho cô rất nhiều chuyện cười! Cô đã cười rất nhiều và quên hẳn chuyện lúc sáng.
-Chồng chỉ giỏi chọc vợ thôi! – Cô véo cái mũi thanh thanh của anh rồi nựng yêu một câu.
- Chồng chọc vợ vậy vợ mới vui và con của cta mới vui chớ! – Anh nắm lấy tay cô và ân cần, gương mặt của anh đang cười lại lặng đi.
- Bà xã! Chồng xin lỗi bà xã của chồng! Đã không lo được chơ vợ trọn vẹn! Lại còn bỏ vợ 3 tháng nữa.
-Chồng à! Vợ có trách chồng đâu chứ! Chồng luôn trong tâm trí của vợ nữa! Cả trái tim của vợ cũng có chồng nữa mà. – Cô và anh trước giờ như một đôi sam, cải vã chưa hề có, mỗi lần anh giận ai đó, cô chỉ cần nhìn là biết và rồi cô chạy lại nói với anh ‘‘Chồng của vợ nay mới ăn ớt về phải không!? Để chút vợ cho ít sữa để hết cay nha! ^^’’ Cô nói vậy là anh cười r lại ôm cô và thỏ thẻ hết những chuyện bực mình trong người, cô lại ôm anh rồi dỗ dành như một đứa trẻ con. Vậy là 2 người lại giải quyết xong! Nếu cô lỡ làm sai gì thì cô lại nói ‘‘ Vợ xin lỗi! Vợ sai rồi! Vợ sẽ sửa lại!’’ Vậy là anh được cơ hội ‘‘ Không có xin lỗi gì hết ấy vợ à! Chồng phạt vợ! Đưa cái môi của vợ đây, chồng cắn khi nào đã thì thôi!’’ - ‘‘ Dạ!? Chồng lại phạt vợ kiểu đó nữa!!’’
Như vậy đó thì thử hỏi ai mà không ngưỡng mộ và ganh ghét tình cảm của họ! Yêu nhau và hạnh phúc như vậy ấy. Thử hỏi yêu nhau 5 năm mà không có tiếng cải vả, giận nhau! Lúc trước khi yêu thì chạm là cãi nhưng khi yêu rồi thì tình cảm của họ còn vững vàng và chặt chẽ như là Kim Tự Tháp vậy!
Tình yêu của họ nồng nàn và quý giá vậy đó!
- Vợ yêu! Nhớ lúc trước vợ chồng mình yêu nhau vợ nhỉ! Vợ của chồng lúc nào cũng làm cho chồng luôn yêu và luôn nhớ, gần vợ là chồng chỉ muốn hôn thật nhiều thật nhiều thôi! – Anh ôm cô trong lòng rồi âu yếm nói. Đúng thật là như vậy, cô yêu anh và dịu dàng lắm, mỗi khi cô nói chuyện gì hay bàn vấn đề gì mà anh nóng lên là cô lại ôm anh rồi cất câu ‘‘ Thôi mà chồng! Chút nữa chồng điện lại cho bác nói nhỏ nhẹ với bác thử xem nha chồng! Chồng k được nóng rồi lớn tiếng với bác nha chồng!’’ Lời nói nhỏ nhẹ của cô cất lên làm tan chảy lòng của chồng mình, anh cũng hết nóng nữa và quay lại ôm lấy cô!
- Vợ không làm gì hết! ^^ Vợ chỉ nói vậy thôi mà!
- Vợ còn nhớ lúc vợ chồng mình đi công tác, bác nói đi buổi sáng đi chớ sao lại đi vào tối trước!? Hôm đó bác nói với vợ! Vợ nói và bàn lại với chồng, vợ thấy chồng nóng lên đã nhỏ nhẹ với chồng! – Anh nhắc lại chuyện 2 năm trước. Cô nhìn anh gật gù và cười.
- Vì chồng sợ chiều đó đã gặp đối tác mà vợ thì đi đường dài sẽ mệt. Vợ cũng sợ nhưng bác là người lớn, nên vợ không dám nói gì! Hôm đó vợ lại ngồi ôm chồng cả buổi để bảo chồng bình tĩnh lạ rồi nói vợ không sao mà! ^^
Anh đưa tay lên véo cái mũi của cô, cưng chìu hôn lên má cô một cái, có vợ cả, Vợ làm chồng không thể giận nổi, lúc chồng nóng, vợ lại cưng chiều rồi nói nhẹ nhàng với chồng! Nhờ cả vào vợ yêu rồi!! Cô nhìn anh, quàng tay qua cổ của anh và hôn anh 1 cái.
~~~~~~~~~~
Cứ từng ngày trôi qua, bụng của cô ngày một lớn mang theo sự phát triển của một linh hồn trong ấy! Từ ngày chuyển về đây sống, anh đã tìm cho cô 1 ng giúp việc. Nên thời gian rảnh cô dùng để nói chuyện với con, thai giáo cho con, cho con nghe nhạc và đan khăn cho anh. Dù ở Sài Gòn không lạnh lắm vào mùa đông nhưng cô sợ anh có chuyến công tác đột xuất ra nước bạn sẽ lạnh nên cô làm cho anh! Thời gian này cô cũng sắp sinh nên đi lại cũng khó khăn, cứ mỗi tháng anh lại chở cô đi khám thai và không cho cô làm việc nhà nữa mà bắt cô phải để lại cho cô giúp việc. Cô cũng không dám làm vì cô sợ lỡ có chuyện gì sẽ rất khổ! Nên cô chỉ ở trong phòng cần gì thì gọi chị giúp việc. Hôm nay cô xếp đồ đạc vào trong vali để có chuyển dạ thì mọi thứ cũng đã xong rồi! Xếp xong thì em bé bỗng đạp cô một cái rất đau, cô ôm bụng r cảm thấy thắt lưng của mình đau lên khó tả, hình như cô chuyển dạ rồi! Cô lấy điện thoại gọi cho chị giúp việc, chị ấy lật đật chạy lên và gọi taxi, trên đường đi chị giúp việc gọi cho anh. Cuối cùng thì những tháng ngày ấy cũng qua, cô và anh luôn mong đợi con mình chào đời thật viên mãn. 9 tháng 10 ngày trôi cũng nhanh thật.
Đến bệnh viện, anh thấy cô đang đỗ mồ hôi nhễ nhại! Anh bước đến lấy khăn lau cho cô:
-Vợ! Vợ cố lên nha! Chút nữa vợ chồng mình được gặp con rồi! –Anh thấy mà xót xa! Cô mỉm cười và nắm lấy tay anh.
-Vợ biết mà chống! Vợ không sao đâu! –Dù đau lắm nhưng cô không la hay hét lên. Anh đưa cô đi khám và rồi bác sĩ bảo:- Cô ấy có thể sinh rồi! Em bé vẫn khỏe, cô ấy cũng rất khỏe! Anh yên tâm đi!
Và rồi cô được đưa vào phòng sanh, cô nắm tay anh, mỉm cười rồi gật đầu ý nói sẽ tốt thôi!
Bước vào phòng sinh, cô cảm thấy mình phải cố gắng và cầu mong rằng sẽ ổn cả! Bác sĩ bước lại chỉ dẫn cho cô và cô làm theo lời chỉ dẫn. Tiếng khóc ‘‘oaoa’’ của đứa bé làm tim anh đập càng nhanh, là con của anh đó, là con của anh! Trong phòng sinh cô nhìn theo đứa bé và mỉm cười, bác sĩ đưa em bé lại cạnh cô và nói:
-Em bé được 3.5 kg! Là con trai đó chị! Chúc mừng chị, mẹ tròn con vuông. –Nói rồi thì đẩy cô về phòng hậu sanh. Vậy là hạnh phúc lại lên ngôi. Anh và cô có thêm một ‘‘tiểu tinh nghịch’’ để yêu thương săn sóc và thật hạnh phúc.