Bài Ca Tử Vong Luân Hồi

Chương 6



Bốn người kia hơi chần chờ, liếc mắt nhìn nhau ngầm hỏi xem có nên ngăn đội trưởng hay không thì đã thấy vị thiếu gia lạnh lùng cao quý của họ hai mắt phát sáng gật đầu đồng ý, sắc mặt không một chút dao động nào nhưng hai tai đã đỏ lên như muốn bốc khói, quanh thân như phát ra một màu hồng phấn hạnh phúc chói muốn mù mắt chó của họ."Vậy được." Lãnh Hoài Thiên nhếch môi cười. Cậu đúng lên ra hiệu cho họ đi theo mình rồi đi vào nhà bếp, vừa đủ thời gian, chắc thịt cũng đã vừa chín tới rồi.

Năm người kia vừa đi được mấy bước đã ngửi được một mùi thơm thần tiên đang phiêu lãng trong không khí, khiến cho mũi của họ không ngừng hướng tới nơi phát ra mùi hương, sâu đói trong bụng cũng bị hung hăng lôi ra tra tấn. Hai mắt bốn người như phát sáng lên, toàn thân chực chờ như muốn xông lên xé nát con mồi, chỉ có đội trưởng là còn giữ được phong thái bình tĩnh nhưng sẽ chân thật hơn nếu bỏ qua đôi mắt như sói đói luôn liên tục nhìn về phía nhà bếp của hắn.

"Nhìn mọi người có vẻ khá đói, đúng lúc tôi chuẩn bị thức ăn cũng khá nhiều, nếu không ngại thì có thể cùng ăn." Lãnh Hoài Thiên thấy họ như muốn xông lên nuốt luôn bàn thức ăn liền miễn cưỡng cười cười khách khí nói. Ai ngờ năm người kia lại gật đầu lia lịa, nói bọn tôi không khách khí rồi nhào vô ăn như hổ vồ mồi luôn.

Lãnh Hoài Thiên: ta chỉ khách khí thôi a! Ta muốn rút lại lời ban nãy!! Hu hu thịt nướng, bánh ngọt của ta!QAQ

Lãnh Hoài Thiên cảm thấy mỹ thực đang bay xa khỏi mình, về với địa ngục trong bụng của năm kẻ xa lạ nào đó không biết tên kia.

Năm người nào đó không biết tên kia đang thưởng thức mỹ vị của chốn thiên đường hoàn toàn không biết rất nhanh bản thân sẽ rơi vào địa ngục khổ ải nhân gian. Chờ lúc chén sạch sẽ đồ ăn trên bàn mới mơ hồ cảm thấy không khí trong phòng có hơi lạnh, quay qua nhìn thì thấy căn nguyên đang tỏa ra từng đợt hàn khí lạnh thấu xương là Lãnh Hoài Thiên đang trường mắt như muốn xé xác họ ra, bốn người run lẩy bẩy tụ về một góc ôm lấy nhau rơi nước mắt không biết bản thân đã làm gì sai.

Đội trưởng thấy tình thế không ổn liền cầm một dĩa bánh ngọt lên xắn một miếng đúc vào miệng cậu, Lãnh Hoài Thiên lập tức nheo mắt lại thưởng thức hương vị ngọt ngào thơm lành của bánh ngọt. Cơn giận tạm thời được ngui ngoai, nguy hiểm cũng tạm thời được giải trừ. Sau khi chén sạch món bánh ngọt ngon miệng, Lãnh Hoài Thiên tao nhã lau miệng cười ôn hòa nói.

"Được rồi, chúng ta giới thiệu tên làm quen đi."

"Tôi là Luân Nhật Thiên, đội trưởng." Thanh lãnh nam nhân.

"Tôi là Nguyên Lưu, thành viên." Một ví dụ của của suy nghĩ bằng nắm đấm.

"Tôi là Bạch Ly, quân sư." Hồ ly.

"Tôi là Liễu Nghiên, thành viên." Băng sơn mỹ nhân.

"Còn tôi là Liễu Như, thành viên." Loli đáng yêu.

"Tôi là Lãnh Hoài Thiên, hân hạnh được giúp đỡ." Lãnh Hoài Thiên cười nói, tay đưa ra bắt tay với Luân Nhật Thiên thể hiện qua hệ hợp tác của hai bên.

Sau đó đưa năm người ra ngoài, mở cửa ra, năm người kia vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì bỗng nhiên bị đạp một phát bay ra ngoài đập vào vách tường tòa nhà đối diện, sau đó rơi xuống trên năm xe khác nhau. Lũ tang thi nghe thấy tiếng động lập tức lao đén như điên, không ngừng hướng tới nóc xe nơi bọn họ đứng mà với lên, may mà năm chiếc xe này đủ cao, trong một lúc có lẽ bọn tang thi sẽ bị cản trở.

"À, tôi quên nói cho mọi người biết. Tôi là một người rất tùy hứng, tôi sẽ cho mọi người luyện tập bất cứ khi nào tôi thích, nên là, chúc may mắn." Lãnh Hoài Thiên cười nói, sau đó đóng cửa lại đi vào nhà.

Năm người đáng thương nào đó: QAQ, đây là lấy việc công trả tư thù, chắc chắn là trả thù!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.