Giang Túng ngại trong sảnh ồn ào, một mình bước lên nhã gian ở lầu hai.
Mụ mụ xô đẩy Trầm Hoan công tử lên lầu, thấp giọng trách cứ: “Không thấy tâm tình Túng gia đang không tốt sao? Đi hầu hạ! Túng gia đã mua đêm đầu tiên của ngươi, đó là phúc khí tu luyện từ kiếp trước của ngươi, đi mau, được hầu hạ khách nhân tướng mạo tốt như vậy, ngươi còn muốn cái gì?”
Trầm Hoan công tử nhận lệnh, khẽ thở dài chậm rãi lên lầu hai.
Đẩy cửa gỗ chạm trổ hoa văn ra, Giang Túng ngồi bên cửa sổ, ánh chiều tà xuyên thấu qua song cửa sổ, men theo đường viền miêu tả khuôn mặt tuấn mỹ.
Ánh mắt nhìn hoàng hôn trống trải tẻ nhạt, thâm trầm thấm đẫm tang thương, cô độc tịch mịch đều trải đầy trong mắt.
Trầm Hoan công tử ngơ ngác đứng lặng tại cửa, sững sờ.
Hắn rón rén đóng cửa gỗ chạm trổ hoa văn lại, đi đến bên người Giang Túng, tự mình pha chén trà, thủ pháp ngây ngô, nước trà đổ lên vạt áo Giang Túng, hắn nhìn thấy rõ ràng Giang Túng không thích, nam nhân này cười rộ lên rất đẹp, lúc thâm trầm lại khiến người khác lo sợ bất an.
“Ta, ta thất lễ…” Trầm Hoan không thuần thục nói ra, khom người lau chùi vệt nước ở vạt áo.
Giang Túng khiêu chân lên, một tay nâng quai hàm, nhàn nhạt nhìn hắn, không kiên nhẫn nói: “Không ai dạy ngươi là thời điểm hầu hạ phải quỳ xuống sao?”
“Thiếu gia…” Thân thể Trầm Hoan cứng đờ, mím môi không biết làm sao.
Giang Túng bỗng nhiên nắm lấy cổ tay gầy nhỏ của Trầm Hoan, lôi vào trong lồng ngực của mình, thô bạo nâng hai má hắn lên, không cho Trầm Hoan giãy giụa, liền bị Giang Túng thô bạo đẩy lên giường nhỏ.
Trầm Hoan chưa bao giờ gặp phải chuyện như vậy, nhất thời ngơ ngác, vật giữa hai chân liền bị nắm lấy, vuốt ve trên dưới.
Vị thiếu gia này quá hung hãn, một chút vuốt ve chuẩn bị cũng không làm, trực tiếp ôm Trầm Hoan từ phía sau, một tay nắm cằm hắn, một tay mạnh mẽ siết chặt vật giữa hai chân Trầm Hoan.
“Thiếu gia…thiếu gia…” Khuỷu tay Trầm Hoan bị siết chặt không thể động đậy, giãy giụa càng ngày càng kịch liệt, vật giữa hai chân bị nắm đến đau nhức, không ngừng cầu xin: “Thiếu gia, đau! Tha cho ta…Thiếu gia, đau….”
Giang Túng đè chặt hắn, hô hấp nặng nề, thở hổn hển bên tai hắn.
“Im miệng…” Giang Túng che miệng Trầm Hoan, chỉ nghe tiếng ô ô buồn bực.
Kiếp trước hắn chuộc Trầm Hoan rồi mang về đại viện Giang gia.
Cho hắn bạc, ăn mặc đều là quý giá nhất, Trầm Hoan không hiểu, thời điểm hắn mặc những xiêm y thanh lệ, tinh khiết cố ý lấy lòng nhưng Giang Túng không thèm nhìn đến, chỉ có một thân xiêm y mộc mạc tối tăm thanh lãnh, Giang Túng sẽ thể hiện ra một chút nhiệt tình, hôn hắn từ phía sau, làm hắn từ phía sau.
Giang Túng chặt chẽ che miệng hắn, không cho hắn kêu thành tiếng.
Kiếp trước Giang Túng là một kim chủ ôn nhu, trên giường không hung ác, tinh tế trìu mến, bình thường hắn cầu gì là được đó, Trầm Hoan mê man, hắn bất quá cũng chỉ có gương mặt xinh đẹp cùng tiếng nói trời ban, nhưng đó cũng là những thứ Giang Túng ghét nhất, rốt cuộc Giang Túng coi trọng gì ở hắn?
Chân mày Giang Túng hơi giãn ra, hôn bên gáy hắn, khó nhịn thở gấp một hơi, ý thức mông lung nỉ non tên của một người.
Trầm Hoan mở to hai mắt, thân thể giãy giụa chậm rãi ngừng lại, nghe thấy tiếng thở gấp của nam nhân sau lưng, tình cờ nói ra một cái tên vô cùng thâm tình.
Hắn tùy ý để cho nam nhân này phát tiết.
Trong thoáng chốc, hắn nghe Giang Túng thấp giọng mắng: “Con mẹ nó, ai cho ngươi đi phương Bắc, có gan thì trở về xem, ta nhất định thao chết ngươi.”
Giang Đại thiếu gia ở Phong Diệp cư ngủ đến gần tối, say sưa trong tình dục, lười về nhà.
Không có lệnh của Giang Túng, Trầm Hoan đành phải im lặng bồi tiếp, vậy mà Giang Túng cực kỳ thô bạo, chuẩn bị tinh thần đón nhận bị chà đạp một phen, nhưng đến tối thân thể vẫn nguyên vẹn, thuần khiết, chỉ lưu lại một mảng dính lớn ở bắp đùi.
Vạt áo Giang Túng mở rộng, bên trong rơi ra một tờ giấy bị vo tròn, Trầm Hoan thừa dịp Giang Túng ngủ say, lặng lẽ mở ra nhìn một cái.
Chỉ là một bức thư tự viết, là bút pháp nam nhân, rất ít lời thăm hỏi, phần ký tên có hai chữ “Nhạc Liên”.
Trầm Hoan mới tới, cũng không phải người ở Cẩn Châu, đối với Nhạc Liên đương nhiên không biết.
Nửa tháng trước, Giang Túng đang loanh quanh ở Bắc Hoa, muốn xem thử tình hình đại nạn, tính nhẩm tìm cách bán lương thực để có lời cao nhất.
Chợt nhận được tin của Giang Hoành, nói Nhạc Liên trở lại, nán lại ở Cẩn Châu vài ngày.
Giang Túng không chút do dự, thuê xe ngựa chạy về, dọc đường đi nghiến răng nghiến lợi, chờ thấy tên nhãi này, định mắng chết hắn, một năm bặt vô âm tín, so với đã chết không khác biệt.
Vừa về đến nơi, lại nghe nói thuyền hàng của Nhạc Liên đã khởi hành, chỉ là trở lại lấy hàng.
Giang Túng mặt đầy phiền muộn trở về đại viện Giang gia, Giang Hoành đưa một phong thư, nói là Nhạc Liên lưu lại.
Trong thư lác đác vài lời: “Từ biệt đã lâu, vẫn khỏe chứ. Tình trạng gần đây như thế nào, rất nhớ.”
Bên trong kẹp ngân phiếu năm mươi ngàn lượng.
Sắc mặt Giang Túng tối sầm lại, đến Phong Diệp cư giải sầu.
——
Trầm Hoan lặng lẽ để giấy về nguyên dạng, nhét vào trong lồng ngực Giang Túng.
Giang Túng chậm rãi mở mắt ra, mệt mỏi bắt lấy cổ tay Trầm Hoan, kéo hắn vào trong lồng ngực, nghiêng người yên lặng ôm hắn.
“Thiếu gia.” Trầm Hoan yên tĩnh co ro, thuận thế vùi vào lồng ngực Giang Túng, nhẹ giọng nói, “Nếu ngài đã có người trong lòng, tất nhiên Trầm Hoan không thể thay thế được, không cần ôm ta nhưng trong lòng lại nghĩ đến người khác.”
“Hừ.” Giang Túng kề sát cổ hắn, âm thanh lười biếng, nâng khóe môi, “Có người trong lòng thì sao, hôm nay gia chính là muốn hưởng khoái hoạt.”
Trầm Hoan nói chuyện giống ý đúc với đời trước.
Hắn biết tâm tư của Giang Túng, một tiểu quan bán mông mà cũng nhìn ra được, chỉ có Nhạc Liên, ngu ngốc si tình.
Hắn không cam lòng mình mê luyến nam hài, nhưng lại không biết nên làm thế nào, dù gì kiếp trước đã sống gần bốn mươi năm, cuộc sống lý tưởng nhất chính là không ai quấy rầy ai, mỗi người tự có khoái hoạt.
Thâm tình luôn tàn nhẫn, đa tình, mệt mỏi.
Cả hai đời, có thể khiến tâm tình Giang Túng lên lên xuống xuống cũng chỉ có tên tiểu súc sinh Nhạc Liên, đáy lòng Giang Túng e ngại sự mâu thuẫn này sẽ khiến hắn có cảm giác không an toàn, cho nên muốn tìm một đồ vật để thay thế, giải tỏa dục vọng, cũng sẽ không đắm chìm quá nhiều.
Tên tiểu tử cố chấp kia đi bặt vô âm tín suốt một năm, hắn mới không vì Nhạc Liên mà thủ thân như ngọc.
Giang Túng rút ra một tấm ngân phiếu nhét vào cổ áo Trầm Hoan, miễn cưỡng nói: “Bớt nói, không phải ai cũng muốn nghe âm thanh như vậy.”
“Vâng.” Trầm Hoan không nói nữa.
Giọng Trầm Hoan trong trẻo lạnh lùng, thỉnh thoảng mấy âm cuối trầm thấp rất giống Nhạc Liên.
Hắn lấy bạc Nhạc Liên đưa đi nuôi nam hài, điều này khiến Giang Túng có cảm giác sảng khoái, nếu hắn tình cờ bị bắt gian tại trận, biểu tình vừa tức vừa phẫn nỗ của tiểu Nhạc Liên chắc chắn rất đặc sắc giống như kiếp trước, đây vốn đã từng là lạc thú của Giang Túng đối với Nhạc Liên kiếp trước.
Ngoài cửa truyền đến tiếng mụ mụ hét to: “Túng gia, nhị thiếu tới đón ngài về.”
“Để hắn đợi một lát.” Giang Túng tỉnh táo, buộc vạt áo, cầm ngoại bào bước xuống lầu.
Giang Hoành tìm một xó xỉnh uống trà trong lúc đợi, nhưng vẫn bị không ít oanh oanh yến yến dây dưa bên người.
Giang Túng huýt sáo, cười nói: “Giang chưởng quỹ, hôm nay làm ăn như thế nào.”
“Đi thôi.’ Giang Hoành không ưa dáng vẻ bất cần đời này của đại ca, ra khỏi Phong Diệp cư, mới tỉ mỉ nói, “Ba triệu cân lương thực đã bán hết sạch, toàn bộ lương thực Nam An đều do chúng ta làm chủ, họ không dám trả giá.”
Giang Túng gật đầu, ngáp một cái: “Đầu mùa xuân đệ đi ruộng dâu đặt để làm băng tằm, lại đi Tô Châu đặt phỉ thúy cùng ngân tuyến, chỉ dệt tơ lụa cùng băng lụa.”
“Tơ lụa đắt như vậy, bán được sao, làm nhiều như vậy bán cũng không được bao nhiêu.” Giang Hoành yên lặng nhớ, tính nhẩm một con số đưa cho Giang Túng xem, “Những đống bạc này, đưa cho đệ đi.”
Giá sách nhỏ rất ấn tượng, tuy đại ca học hành không thành thạo nhưng làm việc lại hết sức bền chắc, tuy không làm Đại đương gia Giang gia, nhưng một khoản cũng không bỏ qua, cực kỳ cẩn thận tỉ mỉ, thủ hạ ở các hiệu nửa điểm cũng không dám bừa bãi.
Hắn rất sùng kính kẻ nhìn hoài vẫn không ra dáng đại ca này.
Đức hạnh nhân phẩm của đại ca không ra gì, nhưng dù sao cũng có lý do của nó, năm ngoái thời điểm chọn sản nghiệp, tuy suy tàn nhưng năm nay đã dần cải tử hồi sinh, ngược lại hiệu vũ khí khiến người người đỏ mắt ham muốn kia lại suy yếu, bởi vì triều đình bắt đầu nghiêm cấm cấp vũ khí, hắn không thể không bội phục ánh mắt nhìn xa trông rộng của đại ca.
Bọn họ vừa đi, có một chưởng quỹ trung niên ăn mặc khéo léo bước vào Phong Diệp cư, chắc là đến để giải sầu, không ai để ý.
Sau đó Nhạc Liên liên tiếp gửi đến năm sáu phong thư, nội dung không quá khác biệt, đều hỏi một chút “Gần đây khỏe không”, “Rất nhớ.”, “Ở nhà chơi rông an ổn không.”, Giang Túng xem rồi lại xem, nhưng chưa bao giờ hồi âm.
Cuối cùng cũng có một phong thư mang ngữ khí tức giận: “Trời trở lạnh, khẩn cầu coi trọng bản thân, mau trở về.” Ký tên Nhạc Liên.
Giang Túng cười lạnh, giận dỗi đề bút trả lời: “Ta cầm bạc của ngươi nuôi vài nam hài, từ từ hưởng dụng, con mẹ nó ngươi mau trở về, nếu không ta liền mang hết tiểu quan về nuôi trong đại viện.”
Hơn nửa năm trôi qua, ngày ngày hỏi tin tức từ gã sai vặt phương Bắc, Giang Túng đã sớm mất đi kiên nhẫn.
Lại truyền tới tin Phong Diệp cư đổi chủ.
Giang Túng đang nằm chờ nha hoàn lột nho cho ăn, nghe tin này truyền vào tai, Giang Túng buồn bực nhớ lại, kiếp trước sao lại không nghe nói đến chuyện Phong Diệp cư đổi chủ, đời này với đời trước sao không giống nhau lắm.
Hắn rảnh rỗi không có chuyện gì, tản bộ đến Phong Diệp cư nhìn một chút, chắp tay sau lưng, đi bộ nhàn nhã, vừa muốn bước vào trong cửa, liền bị hai nam nhân canh cửa lạ mặt chặn lại.
“Là Giang Đại thiếu gia?” Kẻ canh gác nhìn Giang Túng từ trên xuống, hỏi.
Giang Túng cau mày: “Bớt nói nhảm, để cho ta đi vào.”
“Ngài đừng trách, lão bản của chúng ta nói, Giang đại thiếu không thể vào, ngài đừng làm khó dễ chúng tiểu nhân.” Khách khí hai câu, liền cản kín miệng cửa lại.
“Lão bản của các ngươi là ai?” Giang Túng cười lạnh một tiếng, “Quản cả ta, hôm nay gia không vào không được.”
Dứt lời liền xông vào.
Hai nam nhân dáng người cao lớn, lại phụng mệnh không dám đả thương thiếu gia Giang Túng, liên tục cầu xin: “Thiếu gia, chúng tiểu nhân lăn lộn kiếm cơm ăn rất không dễ dàng.”
Giang Túng đã xông đến tiền đường.
Trước mắt hỗn loạn, một nhóm tiểu quan đẹp đẽ trắng nõn quỳ gối, một nam nhân đang cao cao tại thượng ngồi nhìn, mặt không cảm giác, lãnh đạm nhìn nam hài đang quỳ dưới chân.
Nam hài đang quỳ bị nam nhân nâng cằm, cưỡng bách ngẩng đầu lên, run lẩy bẩy, không dám đối mắt cùng nam nhân.
Nam nhân lạnh nhạt hỏi: “Ngươi chính là Trầm Hoan? Nghe nói rất vui vẻ cùng Giang đại thiếu.”
Hắn liên tục lặp lại ba chữ “Giang đại thiếu”, sau đó lạnh nhạt giương mắt, nhìn Giang Túng vừa xông vào tiền đường.
Giang Túng sững sờ:
“….Nhạc Liên?!”
Hắn tốn nhiều bạc cho tiểu quan như vậy, mà mãi Nhạc Liên cũng không trở lại, sao bây giờ lại xuất hiện rồi??