Bại Gia Cũng Khó

Chương 30: Đốc thúc



Qủy thần xui khiến, Hầu gia nắm chặt bàn tay, bàn tay mềm mại như tơ lụa của Giang Hoàng bị một bàn tay dày ngạnh cứng rắn nắm lấy.

Giang Hoành vốn sợ hãi, nhất thời không dám vọng động*, yên lặng cúi đầu quỳ.

*Vọng động: làm xằng bậy, hành động mù quáng.

Nhìn tiểu thư sinh đang co rúm lại như một đoàn dê nhỏ trên đất, tâm tư đang nổi giận của Tùy tiểu Hầu gia thoáng thư giãn chút, buông lỏng tay, để cho Giang Hoành hít thở.

“Ngươi không cần sợ, bản hầu chưa từng giận chó đánh mèo.” Đe dọa nhân văn, không phải việc mà một võ tướng thường làm.

Tùy tiểu Hầu gia chậm rãi đứng dậy, chắp tay mà đi, gọi Giang Hoành cùng đi hóng mát trong viện.

“Vâng.” Giang Hoành nào dám không theo, chịu đựng sự sợ hãi, yên lặng đuổi theo.

Không hổ là đệ nhất võ tướng trong triều, Giang Hoành ngửa đầu nhìn bóng lưng kiên cường cao to của Tùy tiểu Hầu gia, tựa hồ nhón chân lên mới có thể ngang vai với Hầu gia, nghe nói Tĩnh Xuyên Hầu một tay nắm thương đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, thời điểm trước nhà còn nhìn thấy bốn tên hộ vệ đang vận chuyển một trường thương trên thân được điêu khắc chim ưng.

Nếu không phải lần trước may mắn được gặp Hầu gia ở Nghênh Xuân lầu, Giang Hoành còn tưởng rằng với uy danh hiển hách thì dáng dấp Tùy tiểu Hầu gia giống một đại hán lưng hùm vai gấu, mặt mũi hung dữ, gặp chuyện bất bình liền gầm lên.

Bây giờ lại thấy Tĩnh Xuyên hầu mặt mũi chân thật, tuấn tú anh khí.

Tùy tiểu Hầu gia chậm rãi đi dạo phía trước, giọng mang theo giận dỗi nói: “Thánh thượng lập thái tử, ngươi biết chưa?”

Giang Hoành sững sờ, gật gật đầu, bởi vì không rõ mọi chuyện, nên hắn cũng không dám tùy ý mở miệng, chỉ hời hợt nói: “Có nghe vài tin đồn.”

Chắc không phải do soán vị thất bại nên thẹn quá hóa giận đâu nhỉ? Giang Hoành càng nghĩ càng sợ, ngóng trông Giang Túng nhanh chóng trở về, trễ thêm nữa chắc sẽ không còn nhìn thấy tên đệ đệ này mất.

Tùy tiểu Hầu gia đè xuống nộ khí, chậm rãi nói: “Thánh thượng ra lệnh bản hầu đốc thúc xây dựng phủ Thái tử, cần ba trăm cân trân châu Hải Thạch chế tạo miếng ngói trân châu, mật ong trong cung các ngươi làm không tệ, việc lần này liền giao cho các ngươi, đường biển xa xôi, mau sớm lên đường, đừng làm lỡ thời gian xây dựng, trong vòng bốn tháng phải xoay sở đủ.”

Nhớ tới lần tiến cung mật ong cho triều đình, trong lòng Giang Hoành vẫn còn sợ hãi, không dám tùy tiện nhận lấy việc làm ăn trong cung, có thể nghe ra ngữ khí Tùy tiểu Hầu gia không cho cự tuyệt, nhất thời không biết nên làm sao.

Giang Hoành không thể làm gì khác hơn là cười nhạt: “Hầu gia, chúng ta việc nghĩa chẳng từ, việc này lớn, cho tiểu nhân thời gian để suy nghĩ.”

Đối với vùng Triều Châu Giang Hoành cũng biết một hai, đường xa ngày dài băng tuyết ngập trời, tạo ra nhiều trân châu đắt giá, không phải là trân châu bên trong trai ngọc, mà là sinh trưởng trên đá ngầm có hình dáng viên ngọc, mài thành bụi phấn nung thành miếng ngói trân châu, rắn chắc chặt chẽ, lưu quang tuyệt trần, chỉ có hoàng thất mới cho phép sử dụng.

Triều Châu cách Cẩn Châu ngàn dặm thủy lộ, nhanh nhất cũng mất chừng hai mươi ngày, thực tế cũng mất khoảng ba tháng.

Cuối cùng nha hoàn cũng hết sức khẩn cấp mời Giang Đại thiếu không đứng đắn trở về, Giang Túng vội vã buộc cổ áo che đi vết hôn, trên gương mặt còn lưu lại một chút đỏ ửng, Tùy tiểu Hầu gia này tới thật không đúng lúc, hắn đã nửa tháng không cùng Nhạc Liên âu yếm, khó khăn lắm mới ở cùng một chỗ, lại đến quấy nhiễu chuyện tốt đẹp.

Sau đó Nhạc Liên cũng bước vào đại viện Giang gia, cung kính hành lễ: “Bái kiến Hầu gia, tiểu nhân cùng Giang thiếu gia đi kiểm tra hàng hóa, nhất thời không kịp về, kính xin Hầu gia thứ tội.”

Giang Hoành vội vã đem ngọn nguồn nói với Giang Túng, sắc mặt Giang Túng nghiêm túc, liếc mắt với Nhạc Liên.

Hắn biết nội tình.

Tân thái tử cũng không phải là con trưởng của hoàng hậu, mà là con trai trưởng của Hạ quý phi. Tùy tiểu Hầu gia thân là họ hàng của Hoàng hậu nương nương, con trưởng hoàng hậu vốn nên là thái tử lại bị phong Cảnh vương gia.

Lúc này lại đốc thúc Tùy tiểu Hầu gia xây dựng phủ Thái tử, rõ ràng là đang cố làm nhục nhã Tĩnh Xuyên Hầu cùng gia tộc của Hoàng hậu, không trách Hầu gia nổi giận như vậy.

Kiếp trước Tùy tiểu Hầu gia che giấu vây cánh của Cảnh vương, Cảnh vương gia mưu nghịch, sự việc bại lộ triệt để, Tùy tiểu Hầu gia cũng rơi vào cảnh cả nhà bị chém chết không toàn thây.

Hiện nay thánh thượng làm ra chuyện ái thiếp diệt thê, người trong thiên hạ giận mà cũng không dám đem ra làm trò cười, từng có văn thần võ tướng liên kết Tùy tiểu Hầu gia, cuối cùng cũng không sống được.

Kiếp trước Tùy tiểu Hầu gia đốc thúc xây dựng phủ thái tử, phái Lâm gia đi vận chuyển trân châu, nhưng triều đình tra ra sơ sót, Cảnh vương lại sụp đổ, Tùy Lam thất thế, Lâm gia có nhục cùng nhục, bị tịch thu tài sản, cả nhà lưu đày.

Giang Túng đau đầu đến cực điểm.

Hắn là một thương nhân, kiếp trước quyền thế ngập trời, nhưng bây giờ cũng không có cách nào ngăn cơn sóng dữ của hoàng thất, bất quá vui mừng vì Giang gia tốt số, chắc sẽ không rơi vào cảnh diệt môn bại gia.

Hắn căn bản không muốn có chút liên quan gì tới Tùy tiểu Hầu gia, tòa nhà Tùy tiểu Hầu gia ban thưởng ở kinh thành hai năm trước đã sớm bị hắn chuyển sang tên người khác.

Đang lúc đầu óc Giang Túng đau như búa bổ, Nhạc Liên nhẹ nhàng đỡ eo hắn, bình tĩnh nói: “Hầu gia, lần trước mật ong tiến cung cũng có một phần của Nhạc gia, lần này để cho hai nhà chúng ta hợp tác đi.”

Giang Túng không ngừng nháy mắt với Nhạc Liên, Nhạc Liên ngoảnh mặt làm ngơ, mãi đến khi bị Giang Túng đạp chân, mới nhẹ nhàng nhéo đầu ngón tay Giang Túng, trấn an nhìn hắn một cái.

Tùy tiểu Hầu gia vung tay lên, chuẩn.

Tiễn vị đại phật gia đi, mấy người liền tụ lại thương thảo việc này.

Giang Túng tóm chặt cổ áo Nhạc Liên, tức giận mắng: “Ngươi ngu xuẩn, ta nháy mắt với ngươi, ngươi không thấy sao.”

Nhạc Liên: “…Ta nhìn thấy.”

Giang Túng cắn răng nói: “Không nhìn ra ta không muốn nhận chuyện này sao, còn muốn hợp tác làm chung, đến lúc tài sản bị tịch thu, cả nhà lưu vong, bị bắt đi đào kênh, đào cống, ta xem ngươi làm sao bây giờ.”

Nhạc Liên cong mắt cười, đè lại cánh tay Giang Túng: “Cùng ngươi đào.”

Giang Túng tức giận ngồi chồm hỗm trên mặt đất, dúi đầu vào trong khuỷu tay: “Ta sẽ không đi đào kênh đào cống.”

Nhạc Liên cũng ngồi chồm hổm xuống, nhẹ nhàng vỗ lưng hắn: “Sẽ không, cẩn thận một chút.”

Tác phong làm việc của Nhạc Liên có thể nói là “Cầu giàu sang từ trong nguy hiểm”, chuyện người khác không dám làm hắn đều làm thử, biết cách làm ăn, cho nên mới mấy năm ngắn ngủi đã sung túc trở về.

Giang Túng biết rõ, chỉ lo lắng, quay đầu lại ồn ào mắng Giang Hoành không có đầu óc.

Giang Hoành nhỏ giọng nói: “Nếu không….đem việc này giao cho bọn Nhị thúc? Nhị thúc thấy tiền là sáng mắt, việc làm ăn này có thể sẽ không buông tha.”

“Đệ ngốc sao, mò tiền của triều đình, vạn nhất xảy ra chuyện cả nhà lưu vong, ngươi không phải họ Giang sao?” Giang Túng oán giận kéo lỗ tai hắn, “Nương có thể sinh ra nhi tử thông minh như ta, tại sao sinh đệ ra đầu óc lại như không có vậy.”

Giang Hoành sợ không dám nói lời nào nữa.

Việc này tuyệt đối không thể khinh thường, thương lượng một ngày, để đảm bảo không có sơ hở, hai người Giang Túng Nhạc Liên tự mình dẫn người đi chuẩn bị để ra vùng Triều Châu lấy trân châu.

Ngắn ngủi ba ngày, hai người thuê được bốn mươi vị tiêu sư võ công cao cường, ba vị thợ mộc có kinh nghiệm phong phú sửa thuyền, một vị để chữa bệnh, bước lên thuyền buôn đi Triều Châu.

Lưu lại Giang Hoành xử lý hết thảy công việc của Giang gia, bận đến sứt đầu mẻ trán.

——

Trạch viện Nhạc gia.

Đại thiếu gia Nhạc Hợp đang mời khách trong nhà, cùng mấy vị chưởng quỹ thương thảo chuyện buôn hàng hóa ở cửa ải kinh thành.

Tôn chưởng quỹ Ngân Thọ lầu đã say đến mức choáng váng, hàm hồ nói chuyện phiếm, nhắc tới Nhạc gia Nhị thiếu gia Nhạc Liên, mọi người cũng thuận tiện hỏi vài câu.

Tôn chưởng quỹ cười hì hì: “Tiểu Hợp, Nhạc gia các ngươi thực sự không nên thả Nhạc Liên tiểu tử kia đi, người ta đi phương Bắc như cá gặp nước, ăn sung mặc sướng, người hầu bàn của ta trước đó vài ngày từ Huy Châu trở về, ở đó khắp nơi ai ai cũng biết Nhạc Liên.”

Lý chưởng quỹ nói: “Ta cũng nghe nói, Phong Diệp cư cả Cẩn Châu ai cũng biết, là do Nhạc Liên bỏ bạc mua lại, mặc dù mua một cái hoa lâu cũng không phải gì lớn lao, nhưng có rất nhiều người nên khó tiếp quản, phải giỏi lắm mới có thể chịu chi bạc để sở hữu hoa lâu.”

“Huống chi, hiện tại tiểu quan ở đó có nhiều phách lối, nói không bán mình liền không bán, lại có đại lão làm chỗ dựa.” Lý chưởng quỹ giọng nói chua chát, “Chúng ta ai cũng không biết bối cảnh Nhạc Liên, rốt cuộc là thần thánh phương nào giúp đỡ, căn bản không dám đắc tội.”

Đại thiếu gia Nhạc Hợp chậm rãi uống một hớp rượu, âm trầm nói: “Đúng vậy, vị đệ đệ này của ta thật sự là tiền đồ vô hạn, ta cũng bắt đầu hối hận vì đã thả hổ về rừng.”

Tôn chưởng quỹ cười nói: ‘Người ta đã lên thuyền đi Triều Châu, làm việc cho triều đình rồi.”

Nhạc Hợp khẽ mỉm cười, ánh mắt tối tăm.

Lúc trước thuê mấy đại hán hung ác đi núi Kim Thủy cướp giết Nhạc Liên Giang Túng, lại thất bại, để cho hắn sống thêm hai năm.

Không thể bỏ qua cơ hội tốt lần này.

——

Thuyền buôn xuôi theo dòng nước, sắc trời thoải mái, mạn thuyền hơi lay động.

Nhạc Liên đứng trên mạn thuyền tầm mắt nhìn làn nước biển mênh mông vô tận, nước mát lạnh, đàn cá tung tăng nô đùa.

Giang Túng dựa lưng vào cột buồm, khoanh tay ngồi, sắc mặt trắng bệch, hô hấp trở nên đình trệ khó chịu.

“Ca, khó chịu sao?” Nhạc Liên bưng một chén trà tới, ngồi xổm bên người Giang Túng, kiên nhẫn đút cho hắn, lòng bàn tay đặt trên trán thử một chút, tựa hồ vẫn chưa bớt nóng.

Giang Túng cố gắng hít sâu, nhưng chỉ cần ngửi thấy hơi nước lạnh nhạt liền cảm thấy đầu váng mắt hoa. Tựa hồ bốn phương tám hướng đều cảm giác được nước biển tanh mặn, nhấn chìm hắn, toàn bộ ập vào che lấp tất cả giác quan, thân thuyền hơi lay động, liền cảm thấy như muốn va vào đá ngầm, Giang Túng không nhịn được, giơ tay tóm lấy cột buồm.

Nhạc Liên thấy sắc mặt hắn càng ngày càng tái nhợt, lo lắng không thôi: “Vào bên trong thuyền nghỉ ngơi một chút xem sao.”

Giang Túng miễn cưỡng lắc đầu: “Không cần để ý đến ta, chỉ là ta có hơi sợ nước.”

Nhạc Liên kinh ngạc: “Tại sao ngươi lại không nói?”

Nếu biết Giang Túng ngồi thuyền không thoải mái, Nhạc Liên thà đi một mình, cũng tuyệt đối không đồng ý cho Giang Túng lên thuyền.

“Ta, lúc trước không sợ nước.” Giang Túng mệt mỏi nhắm mắt lại.

Kiếp trước hắn đã từng ngồi thuyền rất nhiều lần, vô luận lắc lư cỡ nào cũng chưa từng khó chịu, nhưng hôm nay vừa thấy mặt nước mênh mông, bao nhiêu ký ức khó chịu của kiếp trước khi chìm dưới nước đột nhiên lấn át, bao trùm lấy hắn.

Đáy thuyền vỡ nát, dần dần chìm nghỉm, lục phủ ngũ tạng điên cuồng khuấy đảo, làn nước biển tối tăm vô tận nuốt sống từng người một, bên tai là tiếng sóng, tiếng kêu thảm thiết thê lương, Giang Túng cảm thất bất lực, cực độ khủng hoảng.

“Túng ca, Túng ca!” Nhạc Liên cong gối ôm lấy Giang Túng đang mơ hồ, Giang Túng túm chặt lấy vạt áo Nhạc Liên, nắm đến mức khớp xương cứng ngắc đau đớn.

Giang Túng triệt để ngất đi, mềm nhũn nằm trong lồng ngực Nhạc Liên.

Thời điểm đen tối nhất của kiếp trước, lúc đó tựa như cũng có một đôi tay ôm lấy hắn, dùng lồng ngực ấm áp sưởi ấm thân thể lạnh như băng của hắn, khi đó hắn không thể mở mắt, ngũ giác còn chút thanh tỉnh, mơ hồ nghe thấy tiếng người kia gào thét, tuyệt vọng mà đau lòng.

Lúc ở trong lồng ngực đó, tựa như hắn đã hoàn toàn chết đi, không còn liên quan đến nhân gian kiếp trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.