Trên mạn thuyền có chút hỗn loạn, Nhạc Liên vội vã ôm Giang Túng đi vào bên trong thuyền, gõ cửa phòng ngủ của tiên sinh.
Thái độ Nhạc Liên bỗng nhiên cung kính hơn so với khi thấy Hầu gia, thậm chí còn hướng vị đức cao vọng trọng kia cúi thấp đầu: “Vân Hành tiên sinh, ca của ta không thoải mái cho lắm, làm phiền ngài nhìn một chút.”
Vân Hành khéo léo mỉm cười, để đũa xuống, kéo tay áo Giang Túng ra bắt mạch.
Vân Hành tiên sinh cụp mắt xuống, gò má ôn nhu yên tĩnh, nghe nói đã gần bốn mươi, nhưng được bảo dưỡng chu đáo, nhìn ra được khi còn trẻ là một mỹ nhân.
Nhưng hắn cũng không dễ trêu như vậy.
Vị Vân Hành tiên sinh này y thuật tinh xảo, đủ để làm di chuyển cả xác chết, nếu như kính cẩn nghe theo, tâm tình của hắn sẽ tựa như gió xuân ôn hòa, tâm tình không tốt thì sẽ mặc kệ sinh tử của ngươi, xưa nay bất luận phú quý, cường quyền, nếu cưỡng ép hắn chữa bệnh, hắn liền khiến người đó chết bất đắc kỳ tử, chết rồi cũng không biết là ai ra tay.
Nhạc Liên đã từng nghe danh vị Vân Hành tiên sinh thần bí này, tiên sinh nguyện ý đi theo thuyền hàng đã coi như là cho hắn mặt mũi.
Vân Hành tiên sinh chuẩn mạch, xoa xoa tay, chậm rãi nói: “Không quá đáng lo. Chỉ là quá mức sợ nước thôi, ta còn chưa từng gặp qua người mắc bệnh sợ nước nghiêm trọng như vậy.” Tiên sinh mím môi mỉm cười, “Bình thường cũng không thể tạo thành kinh hãi nghiêm trọng như vậy, giống như hắn đã từng chết đuối vậy, hoặc do ta y thuật không tinh thông.”
Vân Hành tiên sinh cầm đũa lên, gắp một đũa trứng, chậm rãi ăn.
“Đã từng chết đuối qua…” Nhạc Liên ngồi bên giường gỗ lo âu nắm tay Giang Túng, Giang Túng nhắm chặt hai mắt, tóm chặt lấy ngón tay Nhạc Liên, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Vân Hành thấy thiếu niên nôn nóng bất an, liền cùng hắn nói chuyện phiếm: “Giang Đại thiếu gia Giang Túng mang tiếng hoa hoa công tử, ta cũng đã từng gặp hắn.”
Nhạc Liên chậm rãi thở phào, buông lỏng một chút: “Tiên sinh cũng đã gặp Túng ca?”
Bên môi Vân Hành treo một nụ cười lạnh nhạt: “Ừ, hắn nói với ta, ‘Tiểu mỹ nhân bạch y xuất trần, không biết ta có may mắn thỉnh công tử đến tiền đường nhắm mắt ngủ nửa ngày, cùng nhau luận chuyện gió trăng’.”
Khóe miệng Nhạc Liên giật một cái, biểu hiện trên mặt nhất thời cứng ngắc, ngượng ngùng ho khan.
Túng ca cư nhiên trước mặt mọi người đùa giỡn Vân Hành tiên sinh, phóng tầm mắt ra cả Nam An rực rỡ, có kẻ nào dám xấu xa nói chuyện như thế với Vân Hành tiên sinh, sợ là còn kết thù lớn.
Vân Hành cười nhạt nói: “Đã bảy, tám năm trước, yên tâm, ta không thù dai.”
“…..” Nhạc Liên đành phải thở dài, “Để tiên sinh chê cười rồi.”
Vân Hành tiên sinh khoan dung độ lượng, ra tay dùng vài ngân châm, Giang Túng trong chốc lát tỉnh lại, bị Nhạc Liên ôm vào một gian phòng khác nghỉ ngơi.
Mãi đến chạng vạng tối, tinh thần Giang Túng mới tốt hơn một chút, ăn nửa bát cháo thịt, uống một ít sữa bò.
Nhạc Liên ngồi bên người bồi hắn, ôm bên hông xoa giúp hắn cánh tay đã tê rần.
“Không có chuyện gì, lo lắng sao.” Giang Túng coi như không có chuyện gì xảy ra, ngồi húp cháo, sắc mặt hồng nhuận, buông lỏng nói, “Mệt không, ta nặng như vậy, ngươi ăn chưa, ăn một chút đi.”
Nhạc Liên lắc đầu, “Ngươi rất nhẹ.” Ôm vào trong ngực như mảnh lông chim tái nhợt.
“Còn chưa ăn, ngươi đút ta sao.” Nhạc Liên đùa giỡn.
Giang Túng quay người lại, múc một muỗng cháo, cố ý múc nhiều thịt, đưa tới bên mép Nhạc Liên: “Ngự trù trên thuyền không tệ, ta cố ý thuê từ Nghênh Xuân lầu, lần này lại đi xa, ngươi không cần phải tự làm khổ chính mình.”
“Yếu ớt.” Nhạc Liên cong mắt, âm thầm thụ sủng nhược kinh mà ăn đồ Giang Túng đút.
Hắn đã từng cho là hắn đã bị tất cả mọi người vứt bỏ, mà Giang Túng đã cho hắn biết, hắn nũng nịu cũng sẽ có người đáp lại, chiều theo hắn.
Một đường gió êm sóng lặng, không có sóng gió gì quá lớn, thuận đường xuôi gió đến Triều Châu, lúc đi bỏ ra mười ngày, ngoại trừ lúc về mất mười ngày, còn lại ba tháng, về lý sẽ đủ.
Triều Châu quả thực lạnh thấu xương, Giang Túng khoác lớp áo cừu thật dày, tay ôm lò than, gió rét lạnh vẫn chui vào tận xương tủy.
Kiếp trước mặc dù hắn đã từng đi qua rất nhiều địa phương, nhưng đây là lần đầu tiên hắn đi Triều Châu, ngại bên này lạnh lẽo, nhiều lúc giao hàng đều phái mấy chưởng quỹ, người hầu bàn đến, Giang Túng không rảnh tự mình đi đến đây để chịu tội.
Chỗ này khô lạnh, gió lạnh khô cằn như lưỡi đao, tay ôm lò than, mu bàn tay lộ ra đều cóng đến cứng đau khó chịu.
Nhạc Liên thay hắn chà xát tay: “Bờ sông, bến thuyền đều lạnh, chờ tháo hàng xong, vào trong thành sẽ ấm áp hơn nhiều.”
Giang Túng khép kín lớp áo lông cừu lại, hàm răng lạnh run lên, “Ta tay chân lẩm cẩm, không thể so với mấy thiếu niên như ngươi được.”
Dứt lời liền nghĩ hiện tại hắn bất quá cũng mới hai mươi sáu, thật phiền muộn, nguyên lai thân thể còn đang trẻ mà lại không thể so với mấy thiếu niên.
Hai người nhìn hàng một chút, trân châu thoạt nhìn bình thường không có gì lạ, dưới ánh mặt trời tỏa sáng lóng lánh.
Giang Túng cau mày: “Đây không phải là Bích Thủy lưu ly ở Nam An sao, ở đây lại gọi là trân châu Hải Thạch?”
Nhạc Liên tỉ mỉ kiểm tra một chút: “Có lẽ do cách gọi bất đồng ở mỗi địa phương, triều đình xướng danh vang dội, người bình thường cũng không dám dùng, dĩ nhiên là trân quý.”
Giang Túng cười nhạo: “Bích Thủy lưu ly ở chỗ chúng ta năm trăm văn một cân, ở đây lại muốn ba lượng một cân, quả thật có tiền cũng không thể mua được.”
Đặt trước ba mươi vạn cân trân châu Hải Thạch, trước tiên đưa một nửa tiền đặt cọc, chín mươi vạn lượng bạc, số còn lại đợi hàng hóa đầy đủ rồi bù đắp sau.
Hiện tại trân châu vẫn đang được mò, phái sư phó đi ra chỗ đá ngầm đào, ba mươi vạn cân, dù sao cũng phải mất mấy chục ngày, mấy ngày này không có việc gì, Giang Túng ở yên không được, đi chơi loanh quanh trong thành.
Triều Châu cùng Địch tộc ở sát bên, trong thành có không ít đại hán du tẩu Địch tộc bán áo khoác da gấu, răng báo, vật phẩm cũng là hiếm có đối với người chưa từng thấy qua.
Đám tiểu hài nhi Địch tộc mặc áo khoác gấu đen cầm giỏ rao hàng, chạy đến bên người Giang Túng, nhẹ nhàng túm túm góc áo Giang Túng, nháy đôi mắt to, không thuần thục nói Hán ngữ: “Đại ca đẹp đẽ, lê lạnh, mua nha.”
Đứa nhỏ Địch tộc chân đi cà nhắc giơ rổ nhỏ lên, bên trong tràn đầy mấy quả lê đen thui lạnh cóng, muốn cho Giang Túng nếm thử.
Nhạc Liên nghiêng đầu dùng chóp mũi chà xát vành tai Giang Túng: “Là thổ sản ở đây, nếm thử một chút không.”
Giang Túng ngồi chồm hổm xuống, nhận quả lê từ trong tay tiểu hài nhi Địch tộc, cắn một cái, thơm ngát mười phần, hắn vừa định nói mua thêm vài quả, tiểu hài nhi Địch tộc duỗi tay nhỏ ra, giảo hoạt nở nụ cười: “Đại ca đẹp đẽ, mười lượng bạc.”
Giang Túng híp mắt hừ cười: “Tiểu quỷ, còn nhỏ như vậy liền học được cách ăn tiền.”
Tiểu hài nhi cười cợt: “Ngươi cắn một cái, mười lượng bạc.”
Giang Túng suy tư: ”Lê ngươi bán đều có vị thịt lợn sao?”
Tiểu hài nhi Địch tộc sững sờ: “Thịt lợn?”
Giang Túng ngạc nhiên, đưa quả lê đến trước mặt đứa nhỏ: “Vị thịt lợn, ngươi nếm thử xem.”
Tiểu hài nhi kinh ngạc đến gần ngửi một cái, liền cắn, nhai nhai, vẫn là vị đông lê.
Giang Túng nở nụ cười, đưa tay ra: “Cắn một cái mười lượng bạc, ngửi một chút năm lượng.”
“Xú lão tử!” Tiểu hài nhi thở phì phò chạy đi.
Nhạc Liên kéo tiểu hài nhi lại, cho một ít tiền lẻ, mua hơn hai quả lê, bọc lại, đưa Giang Túng cầm ăn.
Giang Túng dựa vào Nhạc Liên vừa cười vừa ăn: “Tiểu tử muốn đấu cùng ta, lúc ta đang kiếm tiền hắn còn chưa đẻ ra đấy.”
Nhạc Liên nhẹ nhàng nắm vành tai hắn: “Ca, ngươi cũng chỉ là một tiểu hài nhi, chưa trưởng thành.”
Giang Túng tình nguyện.
“Nếm thử một chút, tạm được.” Giang Túng nhét một miếng cuối cùng vào miệng Nhạc Liên, lạnh lẽo trong veo.
Nhạc Liên cau mày: “Ăn không ngon, tại sao ngươi lại thích ăn vật này.”
Giang Túng vừa ăn vừa nói: “Tiểu hài nhi, là thương nhân đối với vật mà mình ghét, phải hiểu vì sao người khác thích nó, chứ không phải là hỏi tại sao người ta lại thích nó.”
“Lúc trở về mua một khối băng để chở lê về đi.” Giang Túng thờ ơ giao phó.
Giang Túng cười cười: “Này chính là muốn cho Cẩn Châu chưa thấy qua việc đời nếm thử một chút.”
Đi dạo trong chốc lát, lại có tiểu hài nhi Địch tộc mang theo giỏ nhỏ chạy tới, cầm lấy một quả táo đỏ thẫm, dập đầu nói với Giang Túng: “Ăn quả! Ca ca sinh hài tử!”
Giang Túng không nhịn được cười, nghiêm túc chọn vài quả, đưa đến trước mặt Nhạc Liên: “Thấy không, ăn quả, tiểu Nhạc Liên của chúng ta sinh ra vài hài tử béo tròn đi.”
Nhạc Liên ngưng trọng nói: “Chỗ này thật sự có nam nhân sinh con, ngươi đừng đùa, Địch tộc có vu cổ.”
Giang Túng nhịn cười: “Vậy không phải là đại phúc sao, vậy được, tối nay liền sinh, ngươi sinh hay ta sinh? Haha.”
Nhạc Liên: “Tại sao ngươi lại không tin….”
——
Cùng lúc đó, hiệu buôn Tung Hoành ở Cẩn Châu.
Giang Hoành đang ngồi trong hiệu buôn uống trà kiểm sổ sách, đại ca khởi hành đã được nửa tháng, đến nay cũng không hồi âm một chữ, khiến Giang Hoành lo lắng không thôi.
Đang xoa sống mũi nghỉ ngơi, liền nghe thấy tiếng huyên náo bên ngoài, mấy đại hán lưng hùm vai gấu xông vào, đều cầm côn bổng, khí thế hùng hổ.
Giang Hoành cả kinh, nhanh chóng đứng lên, cảnh giác dựa vào vách tường, lão chưởng quỹ bên cạnh sợ đến mức hai chân run cầm cập hỏi: “Tráng sĩ….Làm cái gì vậy?”
Một tên nam nhân rụt rè sợ hãi tiến vào cửa, Giang Hoành còn nhớ hắn, lần trước hắn cầm giá y đến cầm cố.
Con bạc bị đánh đến sưng mặt sưng mũi, chỉ vào Giang Hoành mắng: “Là nó, Lôi đại ca, chính tại hắn, hắn không chịu chi bạc cho ta, ta mới không có tiền trả cho ngài! Đều do hắn!”
Giang Hoành cũng nhận thức được đại hán cầm đầu này hung thần sát ác, là kẻ chuyên làm cho Thành Vận tiền trang, Lôi Báo.
Giang Hoành nhẹ nhàng đẩy lão chưởng quỹ đi, mấp máy nói hắn đi tìm người, chậm rãi nói: “Lôi đại ca, hiểu nhầm rồi…Người này ta chưa từng thấy qua hắn.”
Con bạc chửi ầm lên, lúc này cầm giá y ném xuống: “Tiểu tử thúi, vậy bây giờ ngươi mau lấy bạc ra.”
Lôi Báo chậm rãi đến gần, dao bầu kề bên má trắng mịn của Giang Hoành, thấp giọng uy hiếp: “Tiểu Giang chưởng quỹ, hắn nợ ta ba ngàn lượng, ngươi hẳn là phải biết nên làm thế nào.”
Giang Hoành run rẩy dựa vào tường, Lôi Báo muốn mình thay con bạc gánh số nợ này, tai họa bất ngờ gì đây.
Thấy Giang Hoành chần chừ, Lôi Báo đột nhiên giơ tay lên, lưỡi dao bầu theo hướng cổ Giang Hoành bổ xuống, Giang Hoành trợn mắt lên, bị dọa đến cứng cả người, một lọn tóc chậm rãi rơi xuống.
Lôi Báo nhẹ nhàng kéo tay Giang Hoành, uy hiếp nói: “Đôi tay này của chưởng quỹ còn phải gảy bàn tính…Chặt đi thật đáng tiếc.”
“Không muốn….” Giang Hoành siết chặt nắm đấm, muốn rút tay về, khổ sở cầu xin, “Lôi đại ca, ta đi lấy ngân phiếu cho ngài.”
Lôi Báo không tin hắn, đột nhiên đè tay Giang Hoành xuống, từ trên cao hạ đao, giơ tay chém xuống.
Một tiếng xé gió vang lên, một luồng hơi lạnh trong nháy mắt bao phủ toàn thân, Giang Hoành kinh ngạc sững sờ, trước mắt trống rỗng, quanh thân đột nhiên yên tĩnh, trước mắt Giang Hoành có một cây thương, mũi thương xuyên qua vách tường khoảng một thước, huyết tinh tràn ngập.
Dao phay trong tay Lôi Báo rơi xuống đất, một tiếng giòn giã, đầu lâu mất thế từ trên cổ chậm rãi tuột xuống, lăn ở trên mặt đất.
Sắc mặt Tùy tiểu Hầu gia uy nghiêm bước vào, cúi người một tay ôm lấy Giang Hoàng đã hồn phi phách tán, thân thể co ro dựa vào hõm vai Tùy Lam, cánh tay Tùy Lam giơ lên rút trường thương ra khỏi vách tường.
Xung quanh vang dội ầm ĩ, hàng hóa trên kệ va chạm đinh đương, khí tức sát phạt bức lui mấy chục đại hán.
Khí tức chiến thần hết sức mạnh mẽ, không kẻ lưu manh du đãng nào có thể tưởng tượng được, mấy tên đại hán nhất thời nhũn đi, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, co cẳng bỏ chạy.
Con bạc liên tục khóc lóc cầu xin tha mạng: “Hầu gia, Hầu gia khai ân, tiểu nhân không dám nữa!”
Hộ vệ Hầu gia ở bên ngoài xì xào bàn tán.
Dạ Phong: “Dám bắt nạt thương hộ dưới mí mắt Hầu gia, hắn có mấy cái đầu.”
Dạ Ảnh: “Hầu tiểu phu nhân cũng dám đụng, chém đầu là đã nhẹ tay.”