Bại Gia Cũng Khó

Chương 37: Thức tỉnh



Giang Túng nhằm nhoài thông qua khe hở chú ý đến nhất cử nhất động của Nhạc Liên, rón rén trèo xuống cột gỗ, nương theo khe hẹp giữa mạn thuyền và khoang dưới bò vào buồng lái, thuyền phu đã tắt thở nằm trên mặt đất, trên lưng có một vết chém sâu có thể nhìn thấy cả xương, cả cơ thể cơ hồ bị chém đứt thành hai khúc.

Giang Túng từ từ lẻn ra phía trước bánh lái, nhìn bản đồ tìm kiếm nơi quen thuộc.

Thuyền buôn vẫn đang tiến lên, bất tri bất giác trật hướng, thẳng tiến đến nơi có đá ngầm mà kiếp trước Giang Túng từng va vào, cách đó không xa nữa.

Thuyền buôn bỗng nhiên va vào nguồn đá ngầm, nhất thời rung chuyển, thủy quỷ trên thuyền đứng không vững, té ngã dồn dập.

Tên cầm đầu phát hiện dị thường, thấp giọng dặn dò vài thủy quỷ đi lục soát buồng lái, Nhạc Liên nhân cơ hội thoát khỏi vòng vây, tên cầm đầu nhảy người lên hai tay nắm đao chém xuống, bức Nhạc Liên trở về vị trí cũ.

Giang Túng nghe thấy tiếng bước chân ầm ĩ gấp gáp chạy đến, nhanh chóng bò ra ngoài theo khe hẹp, xốc tấm vải dầu lên xé vài túi vải, đổ toàn bộ vào buồng lái.

Bụi xám trắng mù mịt, mười mấy thủy quỷ xông vào không nhìn thấy gì đành phải chém lung tung một trận, Giang Túng lấy mấy túi bột đè lên cửa gỗ, liên tiếp mở một túi rồi lại một túi đổ đầy vào trong buồng lái.

“Nhân cơ hội này đi đầu thai đi.” Giang Túng nheo mắt lại, lấy ra một hộp thuốc nổ, nhét vào khe hở đẩy vào trong buồng lái.

Tiếng nổ kinh thiên động địa vang vọng, thuyền hàng rung động kịch liệt, bỗng nhiên gãy vỡ, bị sóng lớn mãnh liệt bẻ gãy thành hai đoạn.

Hàng hóa, cột buồm, cùng đám người bị hất xuống biển như những con rận, Giang Túng ngã xuống biển, nước biển lạnh băng trong phút chốc đông cứng cả xương cốt của hắn.

Làn nước lạnh băng quen thuộc, những thống khổ dần ập tới, mặc dù trọng sinh, nhưng kết cục vẫn không hề thay đổi.

Nước biển ngăn cách tất cả âm thanh, Giang Túng không hề phát ra một âm thanh nào chậm rãi chìm vào bóng tối, đột nhiên bị một đôi tay ôm chặt lấy hắn, kéo vào trong ngực.

Tựa hồ có người đang ôm hắn trôi nổi, nhưng hắn lại vô lực không thể cử động.

Trong nước, hắn từ từ mở mắt, không biết chính mình đang ở nơi nào, không cảm giác được nước, cũng không cảm giác được hô hấp.

Cách đó không xa, Giang Túng nhìn thấy một nam nhân đang liều mạng cứu một thi thể.

“Nhạc Liên.” Giang Túng muốn lại gần thêm chút nữa.

Khóe mắt Nhạc Liên đã có vài nếp nhăn nhỏ, da dẻ cũng thô đi không ít, gò má có một vết sẹo nhạt, đó là lúc Giang Túng náo loạn đánh hắn, hạ thủ không nhẹ, chiếc nhẫn vô tình cào xước mặt Nhạc Liên.

“Còn đau không.” Giang Túng đưa tay, muốn sờ vết sẹo kia, ngón tay hư vô, trực tiếp xuyên qua thân thể Nhạc Liên, kinh ngạc rút về.

Nhạc Liên ôm một cỗ thi thể bơi về hướng con thuyền nhỏ, dùng sức kéo thi thể lên trên thuyền, dùng xiêm y bao lấy thân thể lạnh lẽo của hắn, ôm hắn thật chặt, đôi mắt trợn đỏ như máu, thành kính mà thống khổ, giống như một người chết.

Giang Túng ngồi trên thuyền nhỏ cùng hắn, thay hắn thử hô hấp của người trong ngực.

“Hắn đã chết, Nhạc Liên.” Giang Túng nói cho hắn biết, nhưng hắn không nghe thấy.

Nhạc Liên kề sát mặt vào cỗ thi thể kia, khóe môi dán chặt vào cái trán vô nhiệt, một thi thể không có khả năng sống lại.

Trong lồng ngực của hắn là một mỹ nhân, cho dù không còn hô hấp, nhưng khuôn mặt lại hết sức tuấn mỹ đoan chính, cặp mắt phượng kia nếu mở ra sẽ hết sức phong tình vạn chủng, cho dù có đặt cạnh hàng vạn xác chết khác cũng sẽ khiến người khác chú ý không thôi.

“Là thi thể của ta.” Giang Túng sững sờ nói.

Nhạc Liên thống khổ ngẩng đầu lên, nước mắt thuận theo đôi mắt lạnh lùng cao ngạo kia chảy xuống, Giang Túng sợ hết hồn, vội vã giơ tay lau, nhưng lại không chạm được hắn.

Hắn không thể làm gì khác hơn là đem bàn tay hư vô khoát lên mu bàn tay Nhạc Liên, có thể cảm nhận được sự bi thương của hắn.

Đôi tay này tuy quen thuộc nhưng hết sức xa lạ. Vẫn là những đốt ngón tay mạnh mẽ thon dài, nhưng lại mang theo vô vàn vết thương thô ráp, Giang Túng chưa từng sờ qua tay của Nhạc Liên kiếp trước, nguyên lai sờ lên cũng không khiến cho hắn tim đập chân run, rất bình thường.

Chỉ là một đôi tay bình thường, tại sao lại cao thượng như vậy, không chịu liếc nhìn Giang Túng hắn một cái, rõ ràng là thú vật trên đất, nhưng hết lần này đến lần khác lại vờ như mình là sếu hoang cô đơn.

Thuyền nhỏ phiêu dạt về bờ, Giang Túng vẫn đi theo hắn, nhìn Nhạc Liên ôm thi thể của hắn chạy tới chạy lui, đẩy cửa từng y quán, cuối cùng đến nơi ở của Vân Hành, lấy ra toàn bộ tài sản, một phân cũng không lưu lại, quỳ xuống cầu xin Vân Hành cứu lấy thi thể kia.

Giang Túng đứng ngoài cửa sổ nhìn hắn, cười cười: “Ngươi ngu sao, ta chết nhiều ngày như vậy, chỉ có ngươi không chê thối, mau ném đi, nếu còn không ném đi, thêm vài ngày nữa ta sẽ không còn đẹp.”

Vân Hành diệu thủ hồi xuân*, đối với một cỗ thi thể còn có biện pháp gì.

*Diệu thủ hồi xuân: bàn tay vàng, thần diệu.

Cho dù Nhạc Liên có tiêu hao vạn kim, thời gian chết đã quá lâu, thi thể cũng không cứu được.

Giang Túng phụng bồi Nhạc Liên ngồi cạnh biển, nhìn thi thể chính mình dần dần lụi bại.

Nhạc Liên nhìn làn nước dồn dập, lầm bầm lầu bầu: “Sống đến tận bây giờ rốt cuộc là vì cái gì? Ta đã sống ba mươi ba năm, trừ kiếm tiền, chẳng biết sống vì mục đích gì.”

Giang Túng biết hắn không nghe được, nhưng vẫn nhẹ giọng trả lời: “Vì người mình yêu, được không.”

Nhạc Liên nhắm mắt lại, lẩm bẩm cười nói: “Nếu như ngày ấy ta không tiểu nhân cố ý đổi vòng tay thành cỡ nhỏ hơn, có lẽ ngươi sẽ không tức giận như vậy.”

Giang Túng cau mày nhìn hắn.

Nhạc Liên lấy ra một hộp đàn hương nhỏ từ tay áo, lấy ra vòng tay Tử La Lan, nâng tay của thi thể lên, nhẹ nhàng đeo vào, vừa vặn đẹp đẽ.

“Ta đã cưới người khác, không có cách nào giao toàn bộ bản thân cho ngươi, không thể làm gì khác hơn ngoài việc cách xa ngươi một chút, để cho ngươi tuyệt vọng, ta cũng có thể hết hy vọng.” Nhạc Liên nắm chặt lấy tay của thi thể, kề sát ngực, cúi người nhẹ nhàng ôm lấy thi thể, chậm rãi bước đi hướng về phía biển.

“Giang Túng, nếu có kiếp sau, thời điểm ta còn là thiếu niên, nhất định sẽ nói cho ngươi biết, ta thích ngươi.”

Giang Túng vội vã ngăn cản hắn, nhưng bất luận như thế nào cũng không bắt được hắn: “Nhạc Liên.”

Nhạc Liên ôm thi thể Giang Túng chìm vào biển sâu, mãi đến tận chân trời, không bao giờ xuất hiện lại.

Giang Túng như người mất hồn ngồi nhìn từng đợt sóng mãnh liệt, thất thanh rơi lệ, nhẹ giọng nói: “Ngu xuẩn trì độn, ngươi chỉ xứng đáng ôm người chết.”

Bọt nước đánh tới tấp vào mặt, sắc bén đau nhói.

Giang Túng bỗng nhiên thanh tỉnh, phát hiện chính mình vẫn đang trôi nổi trên biển, Nhạc Liên mò được hắn, một tay ôm lấy hắn, một tay quạt nước bơi về phía trước, cách đó không xa có một con thuyền nhỏ.

Giang Túng thất thần quan sát gương mặt trẻ tuổi bóng loáng trước mặt, thử thăm dò kêu một tiếng: “Nhạc Liên?”

Chưa kịp kêu thành tiếng liền ho khan kịch liệt, đầu óc quay cuồng, bị Nhạc Liên ôm lấy, nhẹ vỗ lưng hắn.

“Túng ca…” Đôi mắt Nhạc Liên đỏ ửng, hình như vừa mới khóc, giọng mũi nghẹn ngào, vui mừng ôm Giang Túng một cái, tiếp tục kéo theo hắn bơi, víu lấy con thuyền, đẩy Giang Túng lên thuyền nhỏ.

Giang Túng muốn kéo hắn lên, lại đột nhiên cứng đờ, thấy làn nước quanh thân Nhạc Liên đỏ ngầu.

Sắc mặt Nhạc Liên tái nhợt như tờ giấy, vô lực bò lên thuyền nhỏ, Giang Túng dùng hết sức túm Nhạc Liên lên, trên bụng hắn cắm một mảnh gỗ, xiêm y tràn trề huyết sắc.

“Tiểu Liên.” Giang Túng cố gắng trấn định, khom lưng đỡ hắn, nhẹ giọng dỗ hắn, “Yên tâm, ta có chuẩn bị, trước khi lên đường đã phái người cài lên chỗ đá ngầm hơn nghìn con thuyền nhỏ, đề phòng bất trắc, cách đó không xa có một hòn đảo, trên bờ có dân làng cùng dược liệu, chẳng qua chỉ là thương tích nhẹ, không nghiêm trọng.”

Thuyền nhỏ xuôi dòng mà đi, ngoài khơi yên tĩnh, rất nhanh liền có thể thấy được hòn đảo hẻo lánh kia.

Nhạc Liên nắm lấy tay Giang Túng, chậm rì đan mười ngón tay lại, ôn hòa nói: “Không đau.”

Giang Túng đau lòng, khom người xuống hôn Nhạc Liên không ngừng, nức nở nói: “Đừng sợ.” Hắn không dám tùy tiện rút mảnh gỗ kia ra, sợ rút ra máu sẽ chảy không ngừng.

Nhạc Liên nở nụ cười, không nói thêm lời nào.

Thuyền nhỏ phiêu lưu một ngày, rốt cuộc cũng nhìn thấy hòn đảo nhỏ kia, Giang Túng liều mạng lấy tay chèo thuyền, vừa đến vùng nước cạn liền ôm Nhạc Liên lên bờ.

Đảo nhỏ so với tưởng tượng cơ hồ còn hoang sơ hơn, thôn trang đơn sơ, thương nhân đi chân đất ngồi trên chiếu rao hàng, Giang Túng tìm một nhân gia chịu thu nhận hai người, lập tức quay người muốn đi tìm lang trung.

Nhạc Liên mỏi mệt nắm lấy cổ tay hắn: “Đừng nên ra ngoài.”

Giang Túng lo lắng đẩy tay của hắn ra: “Ngươi chờ ta, chỗ này cho dù hoang vu cũng phải có lúc bệnh tật, ta không tin nơi này không có người biết chữa bệnh!”

Nhạc Liên ngước mắt, khẩn cầu nhìn hắn: “Đừng rời bỏ ta.”

Hắn chẳng qua chỉ bị thương nhẹ, cầu khẩn Túng ca đừng rời bỏ hắn.

Giang Túng mím môi, kín đáo lấy bạc ra đưa cho lão thái thái, cầu lão thái thái đi tìm người biết chữa bệnh, cũng may chỗ này còn dùng được bạc, nhưng ngân phiếu lại không thể.

Nhạc Liên lục lọi tìm kiếm bàn tay Giang Túng, Giang Túng thuận theo hắn, chỉ mong Nhạc Liên mạng lớn, có thể tránh được tai nạn này.

“Ta chăm sóc ngươi.” Vành mắt Giang Túng đỏ ửng, nắm lấy tay Nhạc Liên kề sát bên môi, “Ngươi còn trẻ, con đường về sau vẫn còn rất dài, sẽ không có chuyện gì, đừng sợ.”

Trong mơ, hắn đã tận mắt nhìn thấy Nhạc Liên của kiếp trước tuyệt vọng tự sát.

Nếu như những mộng ảo đều trở thành sự thật, nỗi đau mất đi người mình yêu này, hắn không muốn nếm trải lần thứ hai.

Nhạc Liên miễn cưỡng cười cười, nhẹ nhàng nắm lấy tay Giang Túng, lạnh nhạt nói: “Thời điểm tắt thở, nắm lấy tay người mình thích, kiếp sau sẽ trở thành phu thê, ngươi biết không.”

Giang Túng sửng sốt, ngơ ngác nhìn hắn.

Nhạc Liên thấy không thể chọc hắn cười, liền nói: “Là nương nói cho ta biết, có lẽ do ta nhớ nhầm.”

Giang Túng đờ đẫn nói: “Không nhầm.”

Là thật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.