Bại Gia Cũng Khó

Chương 39: Dầu cam*



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Dầu cam (me rừng)

“Đừng khóc.” Nhạc Liên nhịn đau di chuyển trên giường, giơ tay lau nước mắt cho Giang Túng, thuận tiện gạt đi bụi đất trên gương mặt u tối cho hắn, kéo vào lòng, hôn một cái trên trán, “Yếu ớt.”

Giang Túng lau mắt, cầm mảnh vải lau tay cho Nhạc Liên, đốt ngón tay cùng móng tay đều được lau sạch một cách tinh tế, vừa lau vừa nhắc: “Đồ ngốc, lúc này ca ca thương ngươi, chăm sóc ngươi rất tốt, ngươi đừng bệnh nặng thêm, giảm bớt tàn tật, chờ xong chuyện rồi ca sẽ mang ngươi về nhà, chúng ta cùng nhau đi chơi.”

Nhạc Liên cong mắt, dáng dấp cao hứng, không nhịn được hỏi: “Ngươi sao vậy.”

Giang Túng không đành lòng nhớ lại, nâng mặt Nhạc Liên lên, thân thiết hôn môi hắn, triền miên cùng đầu lưỡi Nhạc Liên.

Nhạc Liên đỡ eo nhỏ của Giang Túng, rất nhanh liền đổi khách thành chủ, đặt Giang Túng lên gối đầu hung hăng hôn, cực kỳ hưng phấn, không thèm để ý đến vùng bụng đau xót, Giang Túng bị hôn đến mức thở cũng không đều đặn, bị ép nghe những lời Nhạc Liên nói bên tai: “Nhạc Liên yêu thích ca ca.”

“Biết, cẩn thận kéo miệng vết thương bị rách.” Hai ngón tay Giang Túng cản lại đẩy môi Nhạc Liên ra xa, “Ngươi nghỉ ngơi, ta còn có chút việc.”

Nhạc Liên nhíu mày lại: “Ngươi bận cái gì? Chúng ta mất mười vạn cân bột trân châu, ngươi nên nhanh chóng chạy về đặt mua mới phải, không cần phải để ý đến ta.”

“Do tên Vân Hành lòng dạ đen tối độc ác đó, yêu cầu trong vòng bảy ngày phải đưa cho hắn hai….Hai trăm lượng làm thù lao, nếu không hắn sẽ đổi thuốc.” Giang Túng không dám nói ra con số hai trăm ngàn lượng, sợ tiểu Liên bị dọa sợ.

“Hai trăm lượng, bảy ngày, gấp như vậy.” Nhạc Liên nhíu nhíu mày, “Chúng ta còn tiền không?”

“Toàn thân từ trên xuống dưới chỉ còn mười đồng.” Giang Túng thở dài, liền lên tinh thần, “Yên tâm, việc nhỏ.”

Nhạc Liên biết Túng ca vừa có năng lực cùng thủ đoạn, bảy ngày kiếm hai trăm lượng hẳn không phải là việc gì khó, nhưng đáng tiếc tay trắng dựng nghiệp, đã khó lại càng khó hơn, nhất định rất cực khổ.

“Vậy mấy cái chăn bông kia…” Nhạc Liên lo lắng Túng ca tuyệt vọng cùng đường phải đi nhặt mấy thứ rách nát kia.

“Ta cho mấy tiểu ăn mày mỗi đứa vay ba đồng, chờ bọn hắn xúc cát trở về đưa tiền, ta liền đi mua một cái đao.” Giang Túng giúp Nhạc Liên sửa sang lại vài sợi tóc, “Đống chăn này chính là tiền đặt cọc của bọn chúng.”

Nhạc Liên thở dài: “Ngươi không sợ bọn chúng ôm tiền chạy sao? Đều là ăn mày, không có uy tín.”

“Ha ha.” Giang Túng đưa tay ra, phe phẩy trên không trung, “Cảm thấy thế nào?”

Nhạc Liên ngẩn người, gió lạnh thổi vào mặt, ánh mắt sáng lên.

Có lẽ là do địa thế gây nên, hòn đảo này nhỏ này có sự chênh lệch rất lớn về nhiệt độ, ban ngày nóng bức, ban đêm hàn khí bao trùm lạnh thấu xương.

Giang Túng nở nụ cười: “Không trả tiền thì không thể lấy chăn bông, ta đi dạo một vòng trên chợ, tốn bốn mươi đồng mới có thể mua một tấm chăn bông, sự tin tưởng lẫn nhau của bọn ăn mày rất kém, nhất định sẽ không cùng nhau gom tiền mua một thứ nào, chịu một đêm rét lạnh, ngày mai nhất định sẽ ngoan ngoãn mang tiền tới.”

Nhạc Liên cười cười: “Cũng may là ngươi có cách, chỉ một trăm đồng, đi làm một ngày ở phòng thu chi cũng đã đủ.”

“Ngươi vẫn còn non lắm, chỉ có thứ quý giá mới giữ được lâu dài, làm công cho người khác sao có thể kiếm được nhiều tiền, bảy ngày hai mươi….Hai trăm lượng, đó không phải một con số nhỏ.” Giang Túng tức giận chỉ tiếc rèn sắt không thành thép gõ trán hắn, “Nói cho ta nghe một chút, thứ quý giá nhất trên đảo này là cái gì?”

Thời điểm Nhạc Liên bị thương nặng, ý thức mơ hồ, nhưng khứu giác thương nhân nhạy bén vẫn khiến Nhạc Liên tinh tế tỉ mỉ chú ý đến đặc điểm của hòn đảo.

“Ta cũng chỉ biết sơ sơ, đại khái là đá vàng.”

“Ừ, hài nhi dễ dạy.” Giang Túng xoa xoa đầu hắn, “Đi ngủ sớm một chút.”

Nhạc Liên lo âu nhìn chằm chằm hắn: “Chớ làm loạn, ngươi không cần phải để ý đến ta, trước tiên xử lý chuyện trân châu đã.”

“Không sao, ngươi yên tâm, ca ca hiểu rõ.” Giang Túng qua loa an ủi, hiện tại bọn họ không có bạc để đặt mua mười vạn cân bột trân châu, cũng không nhắc đến tên lang trung lòng dạ hiểm ác kia, vừa mở miệng đã đòi hai mươi vạn lượng, miễn cho tinh thần của Nhạc Liên không yên, bỏ lỡ thời điểm chữa thương tốt nhất.

“Ai chứ bảo bối nhi của ta thì ta không thể mặc kệ được.” Giang Túng nhẹ nhàng xoa bóp những đốt tay thon dài của hắn, “An tâm dưỡng thương, ca ca sẽ luôn ở bên cạnh ngươi.”

“….” Nhạc Liên cổ quái nhìn hắn, cảm thấy từ sau khi thuyền hàng bị chìm, thái độ của Giang Túng đối với mình rất lạ, cưng chiều dụ dỗ như một tiểu hài nhi vậy.

“Ta sẽ không chết.” Nhạc Liên yên lặng cúi đầu liếc mắt nhìn thương tổn trên người, sau đó giương mắt ngơ ngác nhìn Giang Túng, giống như một thiếu niên mắc bệnh nan y đang nhìn kẻ sắp trở thành góa phụ, thương hại không thôi.

Giang Túng bị ánh mắt này nhìn đến phát sợ, ồn ào nói: “Chết cái gì, còn nói hưu nói vượn nữa ta sẽ ném ngươi vào hố phân.”

Ừ, như vậy mới đúng là Giang Túng.

Nửa đêm trên giường nhỏ, Giang Túng nghiêng người ôm cánh tay Nhạc Liên, Nhạc Liên vùi đầu vào lồng ngực uể oải của Giang Túng ngủ, lệ thuộc giống như một con chó nhỏ.

Giang Túng ngủ hơn một canh giờ, ngoài cửa sổ trời còn chưa sáng, rón ra rón rén kéo Nhạc Liên ra khỏi lồng ngực, cúi đầu hôn mi tâm Nhạc Liên một cái, phủ thêm xiêm y bước ra cửa.

Nhạc Liên từ từ mở mắt, yên lặng nhìn Túng ca ngáp dài bước ra khỏi nhà.

——

Giang Túng ngáp ngắn ngáp dài đi tới đầu tường, chầm chậm nói: “Ai…thật là lạnh.”

Mười mấy tên ăn mày vừa thấy Giang Túng, lập tức cùng nhau tiến lên, mấy tên trông có vẻ cường tráng nhào tới đè Giang Túng lên tường.

Giang Túng nheo mắt phượng, mỉm cười nhìn bọn họ: “Này, cái bang luôn luôn ngay thẳng, cũng đừng khi dễ những người làm ăn như ta.”

Tên ăn mày thô lỗ cầm gậy gỗ thô để ngay cổ Giang Túng, cả buổi tối bị đông cứng đến mức tím bầm cả môi, tức giận uy hiếp: “Trả chăn bông lại cho chúng ta.”

Giang Túng đưa tay ra: “Trả tiền cho ta trước đã, ta cho nhóm các ngươi vay sáu mươi đồng, ngoại trừ tên tiểu tử kia phải đưa mười đồng, số còn lại chỉ cần đưa ta chín đồng, tổng cộng 181 đồng.”

“Cái bang, ta cho các ngươi nợ, các ngươi chỉ cần xúc đất một ngày, tuy cực khổ nhưng sẽ có được mười bảy đồng, nếu ta không cho các ngươi vay ba đồng để ăn uống, các ngươi sẽ không có sức lực để làm việc, ta chính là một hiệu buôn chân chính, chăn bông kia là vật thế chấp, các ngươi không chuộc về thì sẽ phải mua mới, góp lại mua một cái chăn bông bốn mươi đồng cũng được, chờ sau này nhiều tiền lại tiếp tục mua cái mới.”

Tên ăn mày cường tráng sờ sờ cằm, gật gật đầu.

Tên ăn mày khác la lên: “Vậy những ngày chưa có đủ tiền để mua thì chúng ta phải chịu lạnh sao?”

Tên ăn mày cường tráng cảm thấy có chút mất mát, dẫu sao hắn cũng đứng đầu trong đám này, mua chăn mới hắn sẽ được xài trước, nhưng những người không được xài sẽ không vui, thậm chí còn có thể đánh nhau tranh giành.

Kế gây ly gián xích mích Giang Túng đã từng làm rất nhiều lần, huống chi đối thủ lại là mấy tên ăn mày không có đầu óc.

“Đưa ta chín đồng, các ngươi sẽ được nhận lại chăn bông nguyên vẹn, các ngươi cũng còn lại tám đồng tiền, đủ để ăn uống no say hai ba ngày, tương lai tiếp tục xúc đất không cần phải vay bạc từ chỗ ta nữa, thiếu nợ thì trả tiền, vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa, đã là nam nhân tuy không dư dả nhưng cũng đều là người chính trực, đạo lý này tất phải hiểu.” Giang Túng khẽ nhếch cằm nhìn bọn họ.

Cuối cùng cũng thu hồi được 180 đồng, Giang Túng đi đến hiệu rèn lấy đao, thế chấp 100 đồng, chỉ cho thuê một ngày.

Lúc thuyền nhỏ của bọn họ tới bờ liền thấy một đám rừng dầu cam lớn, Giang Túng sờ soạng vài cây, lấy đao chặt các nhánh khô của những cây đại thụ.

Bỏ ra một canh giờ chặt được khoảng mười cân nhánh cây, chất trong túi vải cũ khiêng về nơi ở tạm thời.

Bình thường Giang Đại thiếu gia vai không thể gánh, tay không thể xách, chưa bao giờ làm việc nặng, lòng bàn tay bị mài đỏ ửng, vai cũng bị túi vải mài xước da xước thịt, thoáng đụng vào đã cảm thấy đau đớn.

Giang Túng lấy mấy nhánh cây bên trong túi vải ra, mượn lão thái thái cái nồi lớn, rửa sạch sẽ hai cân, ném vào nồi nấu.

Mới đầu không khống chế tốt lửa, khét đáy nồi, Giang Túng sặc đến rơi nước mắt, cầm khăn mặt che mũi tiếp tục nhóm lửa, dằn vặt nửa ngày miễn cưỡng nấu ra được ba cân nhựa dầu cam.

Nhạc Liên nói không sai, trên đảo này đá vàng rất quý giá, nhưng thứ có giá trị nhất thì không một ai trên hòn đảo này biết.

Nhựa dầu cam là loại vật chỉ có ở phương Bắc lạnh lẽo, rất nhiều người không biết nấu nó với cùng một lượng nước nhất định có thể làm ra được dầu đốt đèn, kiếp trước, lúc Giang Túng ba mươi sáu ba mươi bảy tuổi phát giác được cơ hội làm ăn này, kiên quyết độc quyền nhựa dầu cam, bán với giá cực đắt, giá vốn lại không cao, chỉ cần nghĩ ra biện pháp liên lạc với những thương nhân bên ngoài, sẽ không khó bán.

Nhựa dầu cam là con đường tiền tài của Giang Túng kiếp trước, bây giờ đành phải chắp tay dâng cho người khác để lấy tiền đổi mệnh, muốn hắn lấy ra toàn bộ tài sản đổi lấy mạng của Nhạc Liên, hắn không thể không đáp ứng.

Giang Túng ngồi bên nồi, chờ nhựa dầu cam khô, một bên liếc nhìn đống giấy nháp tạm thời được coi như sổ sách, ngồi trên kệ bếp, lấy mảnh than được mài nhỏ chậm rãi ghi chép.

Chỉ còn năm ngày.

Nhạc Liên đứng sát cửa sổ, nương theo ánh sáng nhìn Giang Túng đang nghiêm túc nhóm lửa trong phòng bếp.

“Nhất định không chỉ là hai trăm lượng.” Nhạc Liên yên lặng nhìn hắn, tay đỡ lấy vết thương đang đau nhói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.