Bài Học Yêu Đương Của Tiểu Ma Vương

Chương 49



Trời tờ mờ sáng, Nghiêm Cẩn mở mắt ra, nhìn đồng hồ, mới hơn bảy giờ, liền quay sang nhìn Mai Khôi đang gối đầu lên cánh tay mình ngủ ngon. Cô bé cuộn người trong lòng cậu, say giấc nồng. Tối qua hai người trò chuyện đến rất muộn, giống như khi còn nhỏ, cô bé ngồi nói, đến lúc mệt rồi thì nằm xuống tiếp tục thao thao bất tuyệt, rồi tới khi thấm mệt thì lăn ra ngủ ngon lành.

Tất cả dường như đều giống với khi còn nhỏ, nhưng Nghiêm Cẩn biết giờ đây rất nhiều việc đã thay đổi, trước đây bọn họ thường xuyên nằm ngủ với nhau, sau đó bị bố mẹ phát hiện, lúc đầu cậu rất sợ hãi, cái gì mà “bắt gian trên giường” phải chịu trách nhiệm kia chứ, sau này thấy không có ai bảo cậu phải chịu trách nhiệm, cậu cũng bình tĩnh lại. Song bây giờ, cậu lại rất hy vọng, mong rằng bố mẹ có thể một chân đá bay cánh cửa này, xông vào đây “bắt gian”, sau đó quát tháo với cậu, buộc cậu phải có trách nhiệm với Con Rùa Nhỏ, không đúng, bắt Con Rùa Nhỏ phải chịu trách nhiệm với cậu, vậy thì tốt quá rồi.

Nhưng bốn bề vẫn yên tĩnh, trong phòng chỉ còn lại tiếng hít thở đều đều khe khẽ của Con Rùa Nhỏ, làm gì có ai đến đạp cửa chứ. Nghiêm Cẩn vén mấy sợi tóc xõa xuống trên má cô bé, nhìn cô bé ngủ mà đôi má đỏ hồng. Cậu biết chịu trách nhiệm gì đó chỉ là mơ ước đẹp đẽ của bản thân mình mà thôi. Đột nhiên cậu nhớ đến khi còn nhỏ mẹ từng nói: “Cái việc tốt này, làm sao đến lượt con”. Bây giờ cậu thật sự đã biết, hóa ra việc tốt này thật sự không đến lượt cậu.

Nhưng cũng chẳng sao cả, Con Rùa Nhỏ hiểu vấn đề chậm, đừng nói là mười tám, xem ra đến cả hai tám e rằng cũng chẳng khác nhau là mấy, chỉ cần cô bé không ghét bỏ cậu, thì tất cả vẫn giống như trước đây, vậy là được. Dù gì cô bé cũng không thích người khác, cậu sẽ đợi, cứ từ từ, cẩn thận hơn, cô bé vẫn sẽ thuộc về cậu.

Cậu chầm chậm rút cánh tay Mai Khôi đang gối ra, thấy cô bé khẽ động vẻ không hài lòng, bèn lấy gối nhét vào lòng cô bé. Mai Khôi lập tức ôm lấy, dụi dụi đầu. Cậu rón rén quay về phòng, tắm rửa xong, đúng tám giờ, điện thoại vang lên, xe của công ty đã đến, đang đợi ở đầu đường. Cảm ơn xong, cậu bảo người ta đi đến quán ăn dùng cơm trước, rồi chín giờ sẽ xuất phát.

Hôm qua biết sự việc không tốt, tránh ngồi phương tiện giao thông công cộng dễ xảy ra phiền phức, cậu liền gọi điện thoại về công ty điều xe đến đón mình. Cậu thu dọn đồ đạc xong, bèn đi gõ cửa phòng Hạ Sinh gọi anh ta dậy, sau đó đi gọi Con Rùa Nhỏ của mình. Mai Khôi mơ màng dụi mắt, vẫn chưa biết mình đang ở chỗ nào, Nghiêm Cẩn ôm cô bé đi vào phòng tắm, bóp kem đánh răng cho cô bé, cầm khăn ướt lau mặt cho cô bé, lúc này Mai Khôi mới tỉnh táo lại.

Sau khi ăn sáng, ba người đến bên chiếc xe của công ty, hàng ma sư Tiểu Tân mới được bổ sung làm tài xế cười tủm tỉm cầm bình nước khoáng đợi ở bên cạnh, nhìn thấy Nghiêm Cẩn đi đến, liền gọi một tiếng: “Tiểu Ma Vương”.

Nhìn thấy chiếc xe, chân Hạ Sinh như mềm nhũn ra, chiếc SUV khá lớn màu đen, toàn bộ cửa kính đều được dán giấy, không nhìn thấy bên trong, giống như chiếc xe dùng cho đội chống khủng bố xuất hiện trong phim ảnh, Hạ Sinh nhìn nó lại chẳng khác nào con quái vật: “Các người, các người, rốt cuộc các người là người như thế nào?”.

“Người không bình thường lắm.” Tiểu Tân nhìn thấy bộ dạng của Hạ Sinh thì vui vẻ, mở cửa xe, ra hiệu bảo anh ta lên.

Hạ Sinh quay đầu lại nhìn, Nghiêm Cẩn ở phía sau phớt lờ anh ta, mà dắt Mai Khôi vòng qua một bên khác lên xe. Hạ Sinh phân vân, suy tính trong đầu, cuối cùng cũng chắc chắn mình không có khả năng chạy thoát, đành phải lên xe.

May mà trong chiếc xe này lại khá rộng rãi, chỗ ngồi cũng rất thoải mái, không bày những thứ đồ linh tinh bát nháo dọa người. Vừa ngồi ổn định, liền nghe tiếng cửa xe “phập” một cái khóa chặt, Hạ Sinh giật thót mình, quay đầu nhìn Nghiêm Cẩn ngồi ở ghế sau. Cậu đang giúp Mai Khôi đặt ba lô xuống, còn Mai Khôi thì ngáp ngủ, bộ dạng hình như rất mệt mỏi. Hạ Sinh yên tâm hơn một chút, tốt rồi, nhìn hai người bọn họ như thế, chắc không phải là kẻ xấu.

Chiếc xe đã khởi động, Nghiêm Cẩn bảo Tiểu Tân đi đến nhà Hạ Sinh trước, để anh ta tìm những thứ có thể mang theo được. Trong lòng Hạ Sinh lại yên tâm nốt phần còn lại, tốt rồi, cậu công tử này cũng rất biết quan tâm đến người khác, còn biết giúp anh ta mang theo chút tài sản, tuy anh ta thật sự chẳng có thứ đồ gì đáng tiền. Anh ta không hiểu được chủ ý của Nghiêm Cẩn là trước khi đi muốn tìm kiếm một lượt nhà anh ta, không lưu lại chút đầu mối nào cho tên bác sĩ X kia tìm thấy.

Tiểu Tân lái xe đến, đi xong găng tay, xách một chiếc va ly, vào trong nhà Hạ Sinh. Chút nhẹ nhõm vừa mới có của Hạ Sinh lập tức biến mất không còn tung tích, lấy tài sản cho anh ta, làm gì mà phải bày ra dáng vẻ giống như kiểm tra hiện trường vụ án vậy. Nhưng anh ta không dám cử động, bởi vì ánh mắt Nghiêm Cẩn ngồi phía sau như đang dán chặt vào anh ta. Hai mươi phút sau, Tiểu Tân ra ngoài, đem theo một túi hành lý rách của Hạ Sinh ném cho anh ta, bên trong đựng đầy quần áo và vài đồ dùng hằng ngày, Hạ Sinh nhìn nó xem xét, coi như đã lấy được đầy đủ.

Tiểu Tân khẽ gật đầu với Nghiêm Cẩn, tỏ ý đã làm ổn thỏa rồi, Nghiêm Cẩn gật đầu, thế là cả đoàn người bắt đầu lên đường về công ty.

Chiếc xe chạy liền cả mấy tiếng đồng hồ, Hạ Sinh ngồi đến mức đầu óc choáng váng, tuy chỗ ngồi rộng rãi chỉ có một mình, nhưng anh ta lại không dám nằm xuống, đâu giống như cô bé cổ quái ở hàng ghế sau kia. Chiếc xe lái đi chưa được bao lâu, cô bé liền gối đầu lên chân “anh trai - tình nhân” ngủ chẳng còn biết trời đất gì nữa. Người ta còn có áo khoác của anh trai phủ lên, còn có anh trai che chở, tránh khi xe lắc lư rơi khỏi chỗ của mình.

Ngưỡng mộ, đố kỵ và hận, Hạ Sinh vò đầu đến phát đau, trong lòng không bình thường lắm, vì sao cùng là người mà số mệnh lại khác nhau như thế, anh ta thì bị người khác đánh đến sống dở chết dở, người ta thì là đánh người khác đến chết dở sống dở, anh ta không tiền không học hành không bằng cấp không công việc, người ta thì muốn sắp xếp công việc cho người khác thế nào thì sắp xếp, tuy là vị trí dọn dẹp vệ sinh, nhưng muốn bảo xe đến đón thì có xe đến đón, tuy chiếc xe có hơi cổ quái một chút.

Hạ Sinh lại quay đầu lén nhìn một cái, nhưng chạm đúng vào ánh mắt Nghiêm Cẩn: “Nếu anh mệt rồi thì cứ nằm xuống, đừng nhìn ngang liếc dọc, lại để tôi phát hiện anh lén nhìn em gái tôi nữa, tôi sẽ đánh cho anh đến mức không cử động, quét dọn được đó”.

Hạ Sinh nhanh như bay nằm ngang xuống, liền cộc một cái đập đầu vào thành xe, nhưng chỉ dám cắn răng lau nước mắt, mà không dám kêu đau, nhìn mà cũng không được, đây là thế giới gì chứ?

Cuối cùng xe cũng về đến nơi, Hạ Sinh lại lần nữa tự hỏi mình: “Đây là thế giới gì chứ?”.

Chỉ nhìn phòng làm việc rộng rãi của cả một tầng, không đếm rõ được hết các ô phân cách làm việc, rất nhiều người bận rộn chạy qua chạy lại, còn có một đám người lưng đeo đầy các loại trang bị vũ khí đi qua trước mặt anh ta, lúc đi qua bên cạnh còn liếc mắt nhìn anh ta mấy cái. Hạ Sinh nuốt nước miếng, đứng ở góc tường không dám cử động, đám người Nghiêm Cẩn vừa quay về liền vứt anh ta ở đây, chỉ giao cho Tiểu Tân, nhưng Tiểu Tân lại bảo anh ta đợi ở đây, nói mình còn phải đi làm thủ tục. Anh ta một mình đứng đó, cảm thấy bản thân rất giống một con cá nhỏ được thả vào giữa một bầy cá mập, thật là đáng sợ.

Tòa nhà này là kiểu hai tầng thông nhau, Hạ Sinh căng thẳng nhìn xung quanh, cuối cùng bắt gặp khuôn mặt quen thuộc, chỗ hành lang tầng trên. Nghiêm Cẩn và một người đàn ông tuổi lớn hơn cậu ta một chút đi ra ngoài nói chuyện, Nghiêm Cẩn còn chỉ chỉ vào Hạ Sinh, khiến cả người anh ta run rẩy. Người đàn ông kia dáng vẻ giống Nghiêm Cẩn đến tám phần, vừa nhìn là thấy ngay rất uy nghiêm, có khí thế, lẽ nào là bố cậu ta? Quá trẻ. Là anh trai cậu ta? Lại quá già. Hai người đó khua chân múa tay với anh ta xong, lại đi vào trong phòng.

Trong lòng Hạ Sinh hô gọi, Tiểu Tân đại ca ơi, vì sao anh làm thủ tục mà cũng cần nhiều thời gian như vậy, để tôi đứng đây sợ đến chết khiếp rồi.

“Con người?” Hạ Sinh đang sợ hãi, câu hỏi này bất chợt vang bên tai càng khiến anh ta run rẩy, cẩn thận quay đầu, bỗng nhìn thấy một khối cầu nước lơ lửng giữa không trung đang nhìn mình, Hạ Sinh liền lùi lại hai bước dài, bèn cộc một cái lên tường: “Yêu, yêu quái?”.

Câu hỏi vặn của Hạ Sinh khiến khối nước kia vô cùng thích thú, nó cười hi hi, nói tiếp: “Bát Bát, mau nhìn xem, người này thật thú vị, đã rất lâu rồi mình chưa gặp người nào thú vị như vậy”.

Hạ Sinh vừa căng thẳng vừa nghi hoặc, nó nói cái gì mà tám tám hay bố bố[1]? Lúc này, anh ta bỗng thấy thứ gì mềm mềm bên cổ, còn cả tiếng chuột kêu “chít chít” nữa, Hạ Sinh quay đầu lại nhìn, một chú chuột trắng béo tròn lông lốc không biết đã trèo lên vai anh ta từ lúc nào. Hạ Sinh hoàn toàn hoảng loạn, cuống quýt khua hai cánh tay, lớn tiếng thảm thiết kêu hòng đuổi chú chuột béo đó xuống, cũng chẳng biết là có đánh trúng không, anh ta chỉ gào hét khua khoắng loạn lên, rồi ôm lấy đầu co rúm lại trong góc tường. Đợi khi bình tĩnh lại ngẩng đầu lên nhìn, khối nước và con chuột đang ở trước mặt anh ta, người trong khắp cả căn phòng đều dừng công việc lại nhìn anh ta, Hạ Sinh rớt nước mắt, nhìn mọi người, ngón tay chỉ vào khối nước và con chuột, nhưng chẳng ai để ý đến anh ta, mọi người lại tiếp tục ai làm việc nấy.

[1] Trong tiếng Trung, phát âm của từ “Bát” gần giống với phát âm của “tám” và “bố”.

“Bát Bát, mày nói đi, anh ta rất thú vị, phải không?” Khối nước lại nói, sau đó con chuột bạch còn thật sự gật mạnh đầu, nhúm lông nhỏ màu nâu trên đầu nó rung rung. Hạ Sinh vừa lau nước mắt vừa khẩn cầu: “Yêu quái, tha mạng đi, tôi không dám nữa đâu”.

“Không dám điều gì?”, khối nước rất hiếu kỳ.

“Tôi cũng không biết.” Hạ Sinh ấm ức, anh ta chỉ tiện miếng nói vậy thôi, truy vấn cái nỗi gì chứ.

“Ồ.” Khối nước cuốn lấy con chuột béo, hai đứa thì thầm không biết nói gì. Hạ Sinh thấp thỏm không yên, lúc này nhìn thấy Tiểu Tân cầm một thứ giống như màn hình điện tử đi đến, liền nhào đến một tay ôm lấy chân Tiểu Tân: “Anh Tiểu Tân ơi, nhà vệ sinh bẩn chưa, tôi muốn đi quét dọn nhà vệ sinh, bây giờ đi luôn, anh mau đưa tôi đi đi”.

Tiểu Tân bật cười khanh khách: “Nhà vệ sinh đang đợi anh đó, anh cũng bình tĩnh chút đi, tôi đưa hồ sơ này cho Boss ký tên là anh có thể đến nhà vệ sinh rồi, đừng sốt ruột”.

“Vậy thì đi ký tên mau đi, mau lên, mau lên.” Hạ Sinh hấp tấp thúc giục, mắt tiễn Tiểu Tân lên tầng hai, đi vào căn phòng vừa rồi bọn Nghiêm Cẩn vào.

Trong phòng làm việc, Nghiêm Lạc nhìn hồ sơ Tiểu Tân mang đến, một mặt ký tên trên màn hình điện tử, một mặt hỏi: “Hắn đang hét quỷ gọi ma gì đó?”.

Tiểu Tân nhịn cười: “Bát Bát và Thủy Linh đang trêu anh ta đó”.

Nghiêm Lạc dặn dò: “Không được cho Hạ Sinh này bùa thông hành, không cho phép anh ta ra khỏi tòa nhà này”. Tiểu Tân đồng ý, cầm hồ sơ điện tử đi ra ngoài.

Nghiêm Lạc nói với Nghiêm Cẩn và Mai Khôi: “Tiếp tục nói kế hoạch của bọn con đi”.

“Khi quay về, con đã đi xác nhận rồi, một trong hai người đàn ông đó chính là giáo viên trong Hiệp hội siêu năng lực của Hạ Bồi, tên Hùng Đông Bình, cho nên người còn lại kia rất có khả năng chính là bác sĩ X. Bây giờ chúng ta có đầu mối rất quan trọng, xác nhận ông ta là đàn ông, trên dưới bốn năm mươi tuổi, thậm chí còn biết hình dáng của ông ta, tiếp theo đây, chúng ta đã có mục tiêu để điều tra rồi. Ông ta lợi dụng năng lực tâm ngữ của Hùng Đông Bình, trước mắt vẫn đang tích cực tìm kiếm mẹ của Con Rùa Nhỏ, có thể thấy mẹ của Con Rùa Nhỏ nếu như không có siêu năng lực, thì là có thứ mà ông ta rất mong muốn, cho nên ông ta vẫn luôn không chịu buông tay. Chúng ta bây giờ có Con Rùa Nhỏ, em ấy cũng có thể dùng năng lực tâm ngữ để tìm kiếm bác sĩ X này. Chúng ta dùng chiêu “gậy ông đập lưng ông”. Trước mắt, thân phận tâm ngữ giả của Con Rùa Nhỏ vẫn chưa bị bại lộ, chính là điểm mạnh của chúng ta.”

Nghiêm Lạc chuyển sang Mai Khôi: “Con có thể làm thế nào?”.

“Con có thể dò tìm hình ảnh của hai người đó trong đầu mọi người, nếu như có ai từng tiếp xúc với bọn họ, ấn tượng tương đối sâu, thì con có thể dò tìm ra được, sau đó căn cứ vào tư liệu của hình ảnh, tìm thấy vị trí hành động của bọn họ. Nhưng mà, con phải ở trong khu vực hoạt động của bọn họ thì mới có thể dò tìm được.”

“Trước đây bọn họ vẫn luôn hoạt động ở thành phố này, bố ơi, con cảm thấy có thể thử xem. Cứ coi như con cùng Mai Khôi đi dạo phố là được, thử tìm kiếm một chút ở trong thành phố này. Lần trước, chúng ta không hề có một chút đầu mối nào, lần này coi như là có đột phá to lớn rồi.”

Nghiêm Lạc nghĩ một lát: “Bọn con ở Trấn S cùng xuất hiện với Hạ Sinh, nếu như có sự ra tay của Hùng Đông Bình, họ cũng có thể dùng phương thức giống như vậy tìm được manh mối Hạ Sinh bị ai đưa đi. Ví dụ như mấy tên xã hội đen bị con dạy dỗ, nhân viên phục vụ của hàng ăn, chủ nhà trọ, trong đầu họ chắc chắn có hình ảnh bọn con ở cùng với Hạ Sinh”.

©STE.NT

“Điều này con cũng nghĩ tới rồi. Bên phía bác sĩ X kia vốn dĩ đã biết đến công ty chúng ta, ông ta cũng rất rõ chuyện chúng ta đang tìm ông ta, cho nên cứ coi như bọn họ biết chúng ta đưa Hạ Sinh đi, có phát giác gì, thì cũng không biết được Con Rùa Nhỏ là tâm ngữ giả. Trong đầu những người đó, Con Rùa Nhỏ là em gái của con, chuyện này bác sĩ X cũng sớm đã biết, nếu không thì lúc đầu ông ta sẽ không lựa chọn xuống tay với trường học của Con Rùa Nhỏ. Nhưng Hạ Sinh bị đưa đi, thì sẽ bị tâm ngữ giả lùng tìm tin tức trong đầu, bọn họ chắc cũng có thể đoán được.”

Bố con hai người nhìn nhau, đồng thanh cùng nói ra một cái tên: “Hạ Bồi”.

“Hùng Đông Bình có quan hệ khá thân với Hạ Bồi, nếu như bọn họ chắc chắn là Hạ Bồi, thì sẽ nghĩ mọi cách để tiếp xúc với cậu ta, đồng thời cũng cho chúng ta cơ hội.” Suy nghĩ này của Nghiêm Cẩn nhận được sự tán đồng của Nghiêm Lạc. Dùng Hạ Bồi để yểm hộ cho Mai Khôi, công việc dò xét thật sự sẽ được giữ bí mật hoàn toàn và an toàn.

Nghiêm Cẩn lại nói tiếp: “Trong chuyện này còn có mấy điểm, bác sĩ X kia vẫn luôn đi tìm mẹ của Con Rùa Nhỏ, nhưng trước nay chưa từng tìm đến chú Mai, còn cả Con Rùa Nhỏ, điều này chứng tỏ mấy năm đó bác sĩ X hoàn toàn mất đi hành tung của mẹ Con Rùa Nhỏ, nhưng ông ta biết năng lực của bà ấy, và chứng tỏ trước đây bọn họ nhất định từng có tiếp xúc. Bọn họ đã điều tra bên này, biết được sự tồn tại của Con Rùa Nhỏ, nhưng trước nay chưa từng hoài nghi về quan hệ giữa hai người, con bạo gan đoán rằng, trong mấy năm đó, mẹ của Con Rùa Nhỏ đã từng đi phẫu thuật chỉnh hình”.

Mai Khôi kinh ngạc “á” lên một tiếng, Nghiêm Cẩn vỗ vào tay cô bé, tiếp tục nói: “Còn có một điểm, Hạ Bồi vẫn luôn bình an vô sự ở trong trường học, nhưng những tâm ngữ giả khác lại bị bắt đi toàn bộ. Cách nghĩ của con hôm qua là năng lực của Hạ Bồi quá yếu, bác sĩ X không để ý tới, nhưng sau đó lại nghĩ, ngoại trừ Hùng Đông Bình ra, bọn họ vẫn cần tâm ngữ giả khác để làm thực nghiệm”.

“Thực nghiệm gì?”, Mai Khôi xen lời. Nghiêm Cẩn lại vỗ vỗ vào tay cô bé, nói tiếp: “Cho nên chỉ có hai khả năng, một là thực nghiệm đã thành công, Hùng Đông Bình làm tiên phong mũi nhọn, trở thành kiểu vũ khí thực dụng, bọn họ không cần phải mạo hiểm bắt người nữa; hai chính là thân phận của Hạ Bồi có phải có gì kỳ lạ không?”.

“Vậy em đi thăm dò anh ta là sẽ biết được”, Mai Khôi lập tức tự tiến cử.

Nghiêm Lạc khẽ gật đầu: “Con nói đúng, vậy bây giờ chúng ta đã có ba đầu mối, một là hình dáng bên ngoài của bác sĩ X, con tìm nhân viên kỹ thuật đến vẽ hình dáng, chúng ta kết hợp với phía cảnh sát cùng điều tra, thứ hai là chuyện mẹ Mai Khôi có khả năng đã chỉnh hình, chuyện này đích xác có thể giải thích được vì sao cô ấy có thể tránh được sự truy bắt nhiều năm như vậy của bác sĩ X, hơn nữa chuyện có một khoảng quá khứ trống không. Bệnh viện chỉnh hình, đầu mối này có thể điều tra một chút. Thứ ba chính là Hạ Bồi. Bố sẽ sắp xếp Hạ Bồi đến thẩm tra Hạ Sinh một chút, đẩy công lao lấy được đầu mối của bác sĩ X sang cho Hạ Bồi, ngoài ra, sẽ phái người giám sát nghiêm ngặt cậu ta. Còn chuyện Mai Khôi dùng năng lực tâm ngữ tìm kiếm, chỉ hai đứa bọn con tiến hành là được”.

Nghiêm Cẩn và Mai Khôi gật đầu, định xong kế hoạch, tất cả đều tiến hành theo sự sắp xếp.

Ngày hôm sau, Nghiêm Cẩn và Mai Khôi quay lại trường học, một nhóm bạn bè nắm chắc cơ hội tụ tập. Mẫn Lệ lên tiếng kêu gào đầu tiên: “Tiểu Ma Vương, lâu như vậy không quay về, tôi tưởng cậu chết rồi chứ”.

“Cút đi.”

“Anh ấy đã yêu khỉ cái rồi, cho nên không quay về.” Mặc Ngôn dùng ngữ khí bình tĩnh quen thuộc nói lời khó nghe.

“Cút”, Nghiêm Cẩn vẫn không khách khí với họ như thường lệ.

Mai Khôi ở bên cạnh bật cười khanh khách, thật vui vẻ, anh trai quay về rồi, ngay đến lời nhiếc mắng của mọi người cũng trở nên có ý nghĩa như vậy.

“Mọi người có làm hết trách nhiệm bảo vệ Con Rùa Nhỏ của tôi không? Đến đây xếp hàng, để tôi thẩm tra từng người một”, Nghiêm Cẩn trưng ra dáng vẻ nghiêm túc, mọi người đồng thanh đáp: “Đi chết đi”.

Trong phòng học của một bên khác, Hạ Bồi đang điền vào bảng xin tốt nghiệp, thì nhận được một cuộc điện thoại: “A lô, đúng vậy, tôi là Hạ Bồi. Thầy giáo? Là thầy phải không?”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.