Nguyệt Y Nhiên ngủ một giấc tới sáng hôm sau, tới khi cô tỉnh dậy mới nhìn thấy Thu Linh vẫn canh giữ ở bên giường.
Thu Linh được mang theo từ Nguyệt Hoa Quốc, lớn lên bên cạnh chính chủ, cũng coi là trung thành tận tâm.
Lần này nguyên chủ bị Lâm Phán Nhi hãm hại, nàng cũng bị bắt lại, hẳn là hôm qua mới được thả ra, có lẽ sợ quấy rầy mình nghỉ ngơi, cho nên chỉ canh giữ ở bên giường.
"Thu Linh." Nguyệt Y Nhiên gọi một tiếng.
Thu Linh mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy Nguyệt Y Nhiên lập tức thanh tỉnh.
"Công chúa, ngài tỉnh rồi!"
Nguyệt Y Nhiên gật gật đầu, "Thu Linh, chuẩn bị nước cho ta, ta muốn tắm gội."
Hôm qua thật sự là thể lực chống đỡ hết nổi không rảnh quan tâm, bị nhốt trong phòng chứa củi mấy ngày, cô cảm giác quần áo trên người đã bốc mùi muốn chết.
"Vâng!" Thu Linh lập tức ứng tiếng.
Không biết là do vận khí tốt, hay do mình xuyên không, Nguyệt Y Nhiên phát hiện ra vết thương trước ngực không những không chuyển biến xấu mà thậm chí còn bắt đầu kết vảy.
Tắm gội cẩn thận xong, xoa thuốc, thay quần áo sạch sẽ, Nguyệt Y Nhiên lúc này mới cảm thấy bản thân một lần nữa sống lại.
Nếu bây giờ cô đã trở thành chính chủ, vậy thì cô nhất định sẽ trân quý sinh mệnh này, sống thật tốt.
(Sau đây mình xin đổi thành "nàng" cho hợp với cổ trang, chứ để "cô" thì cũng hơi cấn, mà mấy chương đầu mới xuyên thấy để "nàng" cũng không hợp sao á.)
Rất nhanh có người đưa bữa sáng tới, nhưng kèm theo còn có một tin —— Hạ Nhược Liễu tới.
Khi nghe thấy cái tên này, tay cầm muỗng của Nguyệt Y Nhiên đột nhiên khựng lại, toàn bộ suy nghĩ xông lên trong đầu đều là sự hâm mộ và ghen ghét của nguyên chủ đối với Hạ Nhược Liễu.
Hạ Nhược Liễu là chất nữ của Hoàng hậu, cũng là thanh mai trúc mã của Cố Ngôn Chiêu, tài mạo song tuyệt, mọi người đều nói, Hạ Nhược Liễu là người trong lòng của Cố Ngôn Chiêu.
Nhìn Nguyệt Y Nhiên ngây người, trong lòng Thu Linh tràn lên một trận chua xót, "Công chúa, lúc này Lâm lương đệ đột nhiên mời Hạ tiểu thư tới đây, còn mời ngài qua tiếp khách, khẳng định là lòng mang ý xấu, ngài nhất định không thể mắc mưu a!"
Trước đây bởi vì mâu thuẫn với Hạ tiểu thư, Thái tử điện hạ càng thêm chán ghét Công chúa, thậm chí thiếu chút nữa phải chịu trọng phạt.
Hiện tại thân thể Công chúa còn chưa khỏi hẳn, nhất định không thể lại xảy ra chuyện gì.
Nguyệt Y Nhiên lấy lại tinh thần, cười cười tiếp tục ăn cháo.
"Nếu Lâm Phán Nhi đã phí công phu như thế, đến bạch nguyệt quang của Cố Ngôn Chiêu cũng mời tới đây, ta tất nhiên phải đến xem xem."
Không nhanh không chậm dùng xong bữa sáng, Nguyệt Y Nhiên mang theo Thu Linh đi hậu viên.
Xa xa đã nhìn thấy Lâm Phán Nhi đang đứng ở bên hồ, đứng đối diện nàng ta một thân bạch y chính là Hạ Nhược Liễu.
"Thái tử phi tới có chút muộn." Lâm Phán Nhi nhìn thấy Nguyệt Y Nhiên, trong lòng vui mừng.
Vừa rồi nàng còn tưởng Nguyệt Y Nhiên có phòng bị, không chịu lại đây đâu.
Quả nhiên, Nguyệt Y Nhiên vừa nghe đến tên Hạ Nhược Liễu là không kiềm chế được.
"Nếu Lâm lương đệ đã mời, lại có Hạ tiểu thư đến thăm, bổn phi tất nhiên sẽ tới."
Vừa nói, ánh mắt Nguyệt Y Nhiên nhìn về phía Hạ Nhược Liễu.
Váy trắng gấm dài, ống tay rộng thướt tha, bao quanh eo là dải lụa thêu màu xanh lam nhạt, tóc đen vấn một nửa, cài trâm ngọc, vừa đoan trang vừa tao nhã.
Mặt trái xoan, mày lá liễu, một đôi mắt phượng khẽ nhếch, trong sự đoan trang lại mang lên vài phần vũ mị phong tình.
Nhìn thấy Nguyệt Y Nhiên đánh giá mình, thần sắc Hạ Nhược Liễu như thường, hơi hơi nhún người, "Gặp qua Thái tử phi."
"Hạ tiểu thư không cần khách khí." Nguyệt Y Nhiên cười vẫy vẫy tay, tủm tỉm lên tiếng, "Hôm nay Hạ tiểu thư thật là xinh đẹp, làm bổn phi không rời được mắt."
Hạ Nhược Liễu sửng sốt, không ngờ tới Nguyệt Y Nhiên sẽ khen mình, sau khi hồi thần, lại cười nói: "Thái tử phi quá khen, Nhược Liễu thẹn không dám nhận."
Nguyệt Y Nhiên tiếp tục cười tủm tỉm: "Hạ tiểu thư không cần khiêm tốn, nếu bổn phi mà là nam nhân, nhất định tới cửa nhà Hạ tiểu thư cầu thân."
Thần sắc trên mặt Lâm Phán Nhi trở nên cổ quái, Nguyệt Y Nhiên mỗi lần nhìn thấy Hạ Nhược Liễu không phải đều chịu kích thích sao, hôm nay uống nhầm thuốc gì vậy?
Nhưng, Lâm Phán Nhi cũng không nghĩ nhiều, khi liếc mắt nhìn thấy Cố Ngôn Chiêu đang đi tới, câu môi cười lạnh, lập tức nói: "Hạ tiểu thư, Thái tử phi, không bằng chúng ta đi vào trong đình ngồi."
Sau đó, khi mọi người cất bước đi về hướng đình, Lâm Phán Nhi âm thầm duỗi chân ngáng, lại dùng sức đẩy, Nguyệt Y Nhiên đứng không vững, trong lúc hoảng loạn ngã về phía Hạ Nhược Liễu đang đi ngay cạnh bờ hồ.
Đứng từ xa nhìn, giống như Nguyệt Y Nhiên cố ý muốn đẩy Hạ Nhược Liễu xuống hồ!
"Thái tử phi ngài......"
Lâm Phán Nhi đang chuẩn bị vu hãm Nguyệt Y Nhiên, nhưng lời tiếp theo còn chưa kịp nói ra thì nhìn thấy Nguyệt Y Nhiên động tác nhanh nhẹn, túm chặt Hạ Nhược Liễu, lưu loát xoay người một cái, trực tiếp kéo người trở lại trên bờ.
Sau đó, Nguyệt Y Nhiên giơ chân, đá bay Lâm Phán Nhi vẫn đang ngây người ở một bên vào trong hồ nước......!
*****.