Bấm Ngón Tay Tính Toán, Tình Địch Là Lão Công Của Ta

Chương 12





Trương Ân nói công việc, là một trò chơi minh tinh thi đấu phát sóng trực tiếp, (cuộc chiến vinh quang) do giải trí Kỳ thị tổ chức đưa vào hoạt động thương mại, chiến đội đội viên cùng minh tinh tổ đội tiến hành đối kháng, chủ yếu giải trí, thi đấu là phụ.
Thi đấu chung kết vào mùa đông sắp tới, tổ chức tranh tài đưa vào hoạt động thương mại như vậy vừa để giảm bớt không khí căng thẳng, thứ hai tuyên truyền cho công ty giải trí, dựa vào hiệu ứng minh tinh tạo khí thế cho trận chung kết.
Nguyên bản nội dung vở kịch nguyên thân không có tiếp nhận công việc này, Lê Hoặc nhìn một chút danh sách tám vị minh tinh khách mời, có cả Hồ Suất Cố An, những người khác đều không nhận ra.
Lê Hoặc ngồi xếp bằng trên thảm len trong phòng khách, đặc biệt tìm kiếm một chút thông tin, mãi không nghĩ ra.
(cuộc chiến vinh quang) trước mắt là trò chơi võng du đỉnh lưu tuyệt đối, lần này khách mời trừ hắn ra, bảy người khác kém nhất cũng là ca sĩ xuất đạo không lâu nhưng nhân khí rất cao, hắn lọt được vào trong danh sách này là xảy ra chuyện gì? Một kẻ không nhân khí không kinh nghiệm không vị trí, như một người qua đường.
Loại người môi giới như Trương Ân sẽ tranh thủ cho hắn cơ hội tốt đến như vậy?
Ngồi lâu có chút lạnh, Lê Hoặc hướng ban công hô một tiếng, "A Đại, lại đây."
Đại Công đang gặm xương nghe gọi, ngậm cục xương bay vội tới.
Chạy được một nửa, con mắt của nó đột nhiên biến thành xám nhạt, động tác chạy như bay dừng lại, thập phần ghét bỏ mà đem xương cốt nhổ ra, bước chân tao nhã kiêu ngạo đi tới.
"Mày phân liệt lợi hại như vậy, ba ba có chút lo lắng đó nha." Lê Hoặc nhu nhu đầu chó, "Mau nằm xuống đất làm gối dựa cho ba ba."
Đại công: "..."
Lê Hoặc tìm tư thế thoải mái trên cái bụng lông của Đại Công mà dựa vào, kiếm vài video giải trí, đặt điện thoại lên giá đỡ trên bàn trà, lấy hộp cơm tự sôi từ trong túi mua sắm ra.
Xế chiều đi siêu thị một chuyến, thật nhiều đồ vật chưa từng nhìn thấy, không nhịn được mua mua mua.
"Ngóng ngóng như vậy, có thể ăn được không?" Lê Hoặc thập phần hoài nghi mình có phải bị nhân viên bán hàng ở siêu thị lừa đảo.
Mấy phút sau, hương vị nồng nặc bay ra.
"Thật là thơm." Lê Hoặc gắp một miếng ngó sen mỏng bỏ vào trong miệng, "Mùi vị thật ngon a."
Thấy Đại Công cũng tiến tới, hắn gắp một miếng thịt cười khanh khách đưa tới trước mặt nó, "Ăn không?"
Đại Công đứng sát bên chân Lê Hoặc, móng vuốt hơi co, thân thể cứng ngắt thanh tĩnh lại, con mắt màu xám nhìn hắn thật sâu, thận trọng há miệng.
Thịt sắp vào miệng thoắt một cái chuyển hướng vào bụng Lê Hoặc.
Lê Hoặc giảo hoạt cười cười, vỗ vỗ đầu chó, "Quên mất, mày không thể ăn cay, chốc nữa lại bị tào tháo rượt."

"..." Đại công cao lãnh quay đầu, không muốn phản ứng hắn.
Sau khi ăn xong, Lê Hoặc dựa vào Đại Công xem video giải trí.
Điện thoại di động đột nhiên vang lên, một tin nhắn nhắc nhở.
【 Cố An: Nhận được thông báo rồi? 】
Thấy tin nhắn, Lê Hoặc còn có cái gì không hiểu, lúc này mới hồi tưởng lại.
【 Là anh an bài cho tôi? 】
【 Cố An: Đúng đó, một người chơi chán lắm.


Loại thi đấu giải trí này không cần tranh nhất nhì, phi thường thoải mái, nhưng độ nhận biết đến người xem lại lớn, là cơ hội tốt để nổi tiếng.
Cố An không có giao tình với nguyên thân, nếu chỉ vì tẻ nhạt thì tùy tiện trong vòng bằng hữu đăng một tin, khối người muốn tham gia.
Hơn phân nửa là muốn trả lại ân tình tấm bùa kia cho hắn.
【 cảm ơn anh Cố, nhưng tôi không tham gia.


Kỳ thực nguyên thân là hội đùa(?), Lê Hoặc chỉ có thể tiếp thu tin tức tương quan, chỉ nhìn qua video thao tác, tự mình cảm thấy không thể chơi được.
【 Cố An: Rất đơn giản, coi như là chơi với tôi đi, anh trai kéo cậu nha~ 】
Để điện thoại di động xuống, Lê Hoặc xem thêm vài video, không cầu tinh thông, ít nhất không thể làm trò cười cho thiên hạ, nửa giờ sau hắn liền nằm dài trên người Đại Công, ngủ.
Đại công tiểu tâm dực dực* điều chỉnh tư thế, như đang che chở hắn trong lồng ngực, dùng miệng ngậm thảm trên ghế salông, kéo tới đắp lên người hắn.
*cần thận, cẩn trọng, tỉ mỉ

Người trong ngực giật giật, vươn mình một cái, chân dài đè lên người, hoàn toàn xem hắn là gối ôm.
"..."
Tóc đen mềm mại che lại gương mặt trắng nõn, Đại Công muốn vén sợi tóc lên, nâng lên mới phát hiện không phải tay mà là móng vuốt, hắn nhìn chằm chằm Lê Hoặc ngủ rất lâu, ngước mắt nhìn về phía điện thoại đang truyền phát video.
Biệt thự nơi nào đó, Bùi Dực Thần tắm xong từ buồng tắm đi ra, bắp thịt đẹp đẽ,đường nét giấu bên trong áo tắm, hắn đeo mắt kính, nguyên bản hai con mắt màu xám biến thành màu đen.
Cầm điện thoại di động lên, một cú điện thoại gọi ra ngoài.
"Kỳ Nghiêu? Thi đấu minh tinh lần này Bùi thị tài trợ, tôi muốn dùng thân phận nhà tài trợ có mặt."
Điện thoại bên kia, tổng giám đốc mới của Kỳ thị Nhâm Kỳ Nghiêu đầu óc mơ hồ, "...!Đột ngột như vậy? Trước không phải nói không có hứng thú sao?"
Bùi Dực Thần nghĩ đến người nào đó ăn đồ ăn nhanh, âm thanh nghe không ra tâm tình, "Hiện tại có hứng thú."
Cúp điện thoại, ngón tay hắn vạch một cái, điện thoại di động màn hình biến thành trắng đen.
Mở ra công tác địa phủ, phát tin tức nhờ giúp đỡ.
【 quân chủ nuôi trẻ: Nhãi con cả ngày ăn đồ ăn nhanh, làm sao bây giờ? 】
【 Diêm La lão Tần: Dùng rác thải làm đồ ăn? Đây là dằn vặt ai đó.


【 Quỷ dữ ấm ức: Rác thải ăn ngon không? Tại sao muốn ăn rác thải? 】
【an ổn cùng bạch vô thường: Các vị đại ca lầu trên, đồ ăn nhanh chỉ là thực phẩm không dinh dưỡng, không phải rác thải trong thùng rác này nọ.


【 Quỷ đế lão Triệu: Hoặc khiến hắn ý thức rằng đồ ăn nhanh rất nguy hại, hoặc không cho hắn có cơ hội ăn được, muốn nhãi con khỏe mạnh lớn lên, vẫn là nên cẩn thận chăm sóc.



Bùi Dực Thần suy nghĩ một chút, đứng dậy vào thư phòng, tìm trong máy tính một đống giáo trình mỹ thực, vừa đọc vừa ghi vào notebook.
Một tuần lễ sau, Lê Hoặc ngồi xe Trương Ân đi tới trường quay phát sóng trực tiếp.
Lần này minh tinh thi đấu trong sân bãi của trận chung kết mùa đông, phía chủ sự mời đông đảo đại lão giới kinh doanh đến trường quay quan sát, khán giả trường quay một nửa đến từ thành viên dự bị(?) mỗi chiến đội, còn lại một nửa là fan hâm mộ.
(?)trong qt ghi miến quần
Dừng xe xong, Trương Ân sâu kín nhìn về phía Lê Hoặc, "Đây là cơ hội tôi vất vả vì cậu tranh thủ, cậu biểu hiện thật tốt cho tôi."
Bên cạnh nguyên thân sao toàn là mấy người không cần mặt mũi, Lê Hoặc sửa soạn lại quần áo, có chút buồn cười, "Đây không phải là Cố An giúp tôi an bài sao? Có mao tiền nào liên quan tới anh?"
Không nghĩ tới bị vạch mặt tại chỗ, Trương Ân rát mặt, kéo cửa sổ lên liền lái đi.
Không có hắn càng tốt hơn, Lê Hoặc một mình đi vào hậu đài, hoá trang trước khi vào trận, còn có làm quen theo quy trình, cái gì cũng cần phải quen biết.
Thật vất vả từ hậu đài tìm tới phòng hóa trang, hắn lại không biết nên tìm chuyên gia trang điểm nào, kéo đại một người.
"Mỹ nhân đạo trưởng!"
Một cô gái trên đầu có mấy cái kẹp cố định tóc đột nhiên lẻn đến trước mặt Lê Hoặc, cười đến rất xán lạn, "Tôi chờ anh đã lâu!"
"Cô là?" Lê Hoặc khẳng định mình không quen biết cô.
"Tôi là chuyên gia trang điểm của anh, anh cứ gọi tôi là San San."
Lê Hoặc đi theo cô, tới ngồi tại một chỗ hóa trang gần cửa, "Vừa nãy cô gọi tôi là gì?"
"Mỹ nhân đạo trưởng á, Dương Môi sớm gửi cảnh phim của anh vào trong nhóm, không nghĩ người tới hôm nay là anh, hôm qua tôi hưng phấn đến ngủ không được đây." San San mang khẩu trang, sờ da dẻ Lê Hoặc, tuy rằng không cần, nhưng cô vẫn giúp hắn đơn giản dưỡng da qua một lần, như vậy lớp trang điểm sẽ không dễ bị trôi đi.
Có người trung gian quen biết, hai người câu được câu không mà hàn huyên.
Trong mắt Lê Hoặc, hai cô gái này như hai con sẻ nhỏ, líu ra líu ríu, có chút ầm ĩ cũng rất có sức sống.
Cùng các cô tán gẫu, hắn giống như trẻ ra một chút.
Trong một phòng nghỉ khác, Hạ Dương mắt cá chân quấn băng gạc, ngồi trên xe lăn, thần sắc hắn uể oải, vành mắt đen trũng, trang điểm đều không che được.
Huấn luyện viên của hắn Long Tề ngồi ở bên cạnh, lo lắng vô cùng mà thở dài, "A Dương, nếu cậu không muốn tham gia, tôi kêu Cam tử qua đây thay cậu."
Hạ Dương mộc mộc lắc đầu, "Thôi, đến đều đã đến, bọn họ khó có được một ngày nghỉ, đừng giằng co nữa."
Lúc này, biên đạo gõ cửa đi vào, giảng giải tỉ mỉ quy trình phát sóng trực tiếp cho bọn họ một lần.

"Biểu diễn mở màn giải trí thú vị sau, các đội viên cùng khách mời có thể tự theo ý mình mà lập tổ đội, bất quá vì tránh cho hiện trường hỗn loạn, chúng ta đã sắp xếp xong tổ đội nhân viên, đây là danh sách."
Long Tề nhìn một chút danh sách, "Cùng A Dương tổ đội chính là Hồ Suất với Trác Dật sao?"
Biên đạo: "Đúng, Trác Dật là khách mời minh tinh nặng kí nhất, cùng Dương Thần hợp tác là cường cường liên thủ, tương đối có thứ đáng xem."
Long Tề đưa danh sách cho Hạ Dương, "A Dương, cậu xem một chút, có cần thay đổi ai không*?"
*trong qt là biệt ký xóa liễu, t kb nên đoán vậy.
Hạ Dương không hứng thú lắm quét mắt nhìn danh sách, chưa nhìn tới hai cái tên kia, lại bị một cái tên khác hấp dẫn.
Biên đạo cùng Long Tề chỉ thấy đột nhiên hai mắt hắn sáng lên, chỉ vào một cái tên nào đó kích động hỏi: "Lê Hoặc này, có phải là cao cao gầy gò, lớn lên rất đẹp trai?"
Hạ Dương là đội trưởng của TGP* cũng là trụ cột, đến nay vẫn duy trì 100% tỷ lệ thắng, tám lần tham gia thi đấu các giải cỡ lớn trong ngoài nước, tám lần lấy FMVP, không có một lần thất thủ.
*chắc là tên đội
Đừng nói những người khác, chính là huấn luyện viên Long Tề cũng nhẹ nhàng yên tâm, không thể tin được ở trong tay hắn có thể đào tạo ra một thiên tài như vậy.
Ngày hôm nay thi đấu giải trí với ngôi sao, TGP là đội ngũ đoạt giải quán quân nổi bật nhất, yêu cầu chính thức nhất định phải tham gia, mà nhân viên có thể tự mình chỉ định thành viên trong chiến đội.
Như Hạ Dương cấp bậc đại thần này, trong đội đương nhiên không nỡ để hắn tham gia, lúc thường huấn luyện đã rất cực khổ rồi, căn bản không cần thiết động tay vì loại thi đấu giải trí này, hao tâm tốn sức.
Hắn dựa vào là thực lực, không phải là kẻ bất tài, nhân khí* đối với hắn mà nói không có ý nghĩa gì.
*độ nổi tiếng, độ phổ biến
Có thể gần đây trạng thái tinh thần Hạ Dương xuất hiện vấn đề, mặt thường thường lộ vẻ sợ hãi, nửa đêm la to, bác sĩ tâm lý nói có thể do áp lực quá lớn.
Long Tề cùng cấp trên của câu lạc bộ thương lượng, quyết định cho hắn tới tham gia thi đấu giải trí này, muốn hắn thả lỏng một chút.
Kỳ thực một tuần lễ trước cả đội liên hoan, Hạ Dương ngã gãy xương, mấy ngày sau tốt hơn chút, mọi người trong đội không chú ý tới, qua vài ngày hắn lại biến thành bộ dạng kia.
Nguyên bản là một thanh niên thẳng thắn, nay mỗi ngày tự bế, điều này làm Long Tề hoài nghi, quyết định này của hắn có phải sai rồi không, thả lỏng không thành, trái lại càng gia tăng áp lực, quả thực cái được không đủ bù đắp cái mất.
Thấy Hạ Dương đối với một cái tên phản ứng lớn như vậy, biên đạo cùng Long Tề đều rất kinh ngạc.
Hai người nhìn kỹ tên này một chút, đừng nói Long Tề, ngay cả biên đạo cũng không quen biết.
===========================
editor: anh gian manh quá nha anh Thần, nhập vô Đại Công nữa chớ:v.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.