Du Khinh Trần không thể hung hăng khi dễ con người này, chỉ trừng phạt một chút liền từ bỏ.
Nhưng [hơi chút] của hắn so với [hơi chút] của Thiều Nhiễm kém rất xa. Thiều Nhiễm chui vào trong chăn, bóp bóp đầu ngón tay: kêu tôi tự mình động, còn ép tôi tiếp tục sắm vai gọi điện thoại, cuối cùng đứng đắn làm một lần….
Người bình thường trong trẻo lạnh lùng như vậy, ở trên giường lại không giống người như vậy!
Thiều Nhiễm thực tức giận, vì thế nổi lên ý xấu trộm quần lót của người này, cố ý đổi thành của mình.
Du Khinh Trần đơn thuần không nghĩ tới còn có thể chơi như vậy, quần lót hai người lại là quần lót cặp, liền giống như lời còn người này nói.
Vừa mới bắt đầu Du Khinh Trần còn không có cảm giác, khi ngồi vào ghế rốt cục cảm thấy không đúng chỗ nào, vẻ mặt phức tạp liếc mặt nhìn con người này.
Thiều Nhiễm còn đang vùi đầu vào bánh mì để che mặt của mình, bởi vậy không biết con hồ ly nào đó đang theo dõi hắn. chẳng qua khinh thường ở trong mắt, không nghĩ ra con người này đang ăn cái gì. Trong mắt người nào đó là cảnh cáo và uy hiếp, ở trong lòng lăn qua lăn lại con người này không biết bao nhiêu lần.
Du Khinh Trần hơi đè nén, mặt không chút thay đổi nói: “Anh về phòng trước.”
“Hả?” Thiều Nhiễm ngẩng đầu, quai hàm phình ra, ánh mắt thuần khiết không tì vết, “Đi làm cái gì?”
Du Khinh Trần: “…..”
Thiều Nhiễm tao nhã dùng bánh mì che mặt, nhìn thấy người này lặng lẽ đỏ mặt, ở trong lòng cười trộm.
Du Khinh Trần nhìn con người này vui sướng khi người khác gặp họa, ngón tay giật giật.
“Anh có chỗ nào không thoải mái sao?” Thiều Nhiễm vô tội mở to hai mắt, biết rõ còn cố hỏi.
Khi con người này nói chuyện miệng hé ra khép lại, bộ dạng vô tội thực câu dẫn, hạ phúc Du Khinh Trần nóng lên, cảm thấy càng phải đè nén.
Thiều Nhiễm buông bánh mì, quan tâm nói: “Có chuyện gì có thể nói ra.”
Thiều Nhiễm không nhịn được nghĩ tới mình toàn thân máu chảy đầm đìa, sợ run cả người.
Du Khinh Trần: “Hắn kỳ thật…..”
Trong lòng Thiều Nhiễm thịch một cái, lập tức ngắt lời người này: “Không phải anh muốn về phòng sao?”
“Không cần vội,” Du Khinh Trần không nhanh không chậm, “Bạn cùng phòng này của con kỳ thật hắn…..”
Thiều Nhiệm điên cuồng ho khan: “Anh không phải muốn về phòng tìm đồ sao? Em biết anh tìm không thấy! không có việc gì, em có thể tìm giúp anh!”
Bạch Trầm: “Ngồi xuống.”
Thiều Nhiễm ủ rủ ngồi xuống.
Bạch Trầm ý bảo đứa con tiếp tục.
Du Khinh Trần: “Con…..”
Thiều Nhiễm ở trong lòng điên cuồng hét lên, im miệng! anh không thấy chật hay sao?! Không thấy chật sao?! Thế mà còn có tâm tình nói chuyện này!
Du Khinh Trần: “Con thích con người kia.”
Sau khi trạng thái hung tàn qua đi Thiều Nhiễm liền sửng sốt.
Bạch Trầm không dự đoán được đứa con sẽ nói chuyện này, cũng hơi sững sờ.
Du Khinh Trần nói xong, đứng dậy đi vào phòng.
“Cháu, cháu đi tìm đồ giúp anh ấy.” mặt Thiều Nhiễm đỏ hồng, nhanh chóng tìm cớ, rời khỏi nơi này.
Trong phòng, Thiều Nhiễm hơi hơi băn khoăn, chột dạ nói: “Anh có khỏe không?”
Du Khinh Trần không nói gì.
Thiều Nhiễm sốt ruột lay quần người này, miệng nói: “Nhanh cởi ra, đừng để chật sẽ bị hỏng…..”
Du Khinh Trần đè lại tay con người này.
Thiều Nhiễm có cảm giác tay người này nóng lên, nội tâm càng tự trách, nhìn ánh mắt người này còn nghiêm túc nói: “Cho dù bị hỏng em cũng không để ý!”
Du Khinh Trần: “…..”
“Sau này không được nói giỡn nữa,” Thiếu Nhiễm kéo tay người này, hơi lo lắng, “Hiện tại anh có cảm giác kỳ quái gì không?”
Du Khinh Trần gật đầu.
Thiều Nhiễm: “Rất đặc biệt hả?”
Du Khinh Trần không trả lời, qua một lát ghé vào tai người này nói nhỏ: “Cứng.”
“….” Thiều Nhiễm ngửa đầu nhìn người này, đột nhiên mếu miệng: “Anh có phải thích cảm giác bị trói buộc hay không?”
Du Khinh Trần không hề nghĩ ngợi: “Không thích.”
Thiều Nhiễm coi như không nghe thấy, ôm lấy cổ người này: “Du Khinh Trần anh sao lại có loại thú vui này, nhìn không ra anh lại là người như vậy ~”
Du Khinh Trần nghiêng đầu, nhịn không nói chuyện.
“Anh nghe em phân tích,” Thiều Nhiễm tới gần hôn lên cằm người này, “Rõ ràng chật như vậy, cũng không muốn cởi ra, nói không chừng trong tiềm thức còn thực hưởng thụ loại cảm giác này, anh nói khẩu vị này có nặng hay không?”
Du Khinh Trần nhắm mắt lại: “Im lặng.”
“Thực rõ ràng bị em chọc chúng nên thẹn quá thành giận,” Thiều Nhiễm tới gần tai người này trêu chọc, chân còn dán vào cọ cọ, “Anh không thể nhìn thẳng vào mình sao? Em lại không chê anh ~”
Du Khinh Trần chịu không nổi những lời ngả ngớn này, mặt vừa hồng vừa trắng: “Em đây là…..”
Thiếu Nhiễm nháy nháy mắt, thực chờ mong những lời nói của Du Khinh Trần. xằng bậy? đùa với lửa? không biết xấu hổ?
Du Khinh Trần: “Tới ngày.”
Thiều Nhiễm trừng lớn mắt, lập tức bị sợ hãi rồi, không nghĩ tới Du Khinh Trần có thể nói ra những lời này! Bộ dạng này không biết là tức giận tới mức độ nào rồi?
Du Khinh Trần cũng bị lời nói thô tục của mình làm cho sợ hãi, nhanh chóng ngậm miệng lại, vành tai nóng lên.
Không khí im lặng trong chốc lát, Thiều Nhiễm nháy nháy mắt: “Anh vừa rồi nói cái gì? Lặp lại lần nữa.”
Ngón tay Du Khinh Trần đỏ lên, không để ý tới con người này.
“Haiz,” Thiều Nhiễm lắc đầu, nhìn thực đau lòng, “Du Khinh Trần anh thật sự càng ngày càng thô tục, thế nhưng còn học những lời hạ lưu này?”
Du Khinh Trần không chịu nổi những lời nhục nhã này, nghiêng đầu.
Thiều Nhiễm hôn lên mặt người này, trong mắt mang theo ý cười: “Thật sự khiến em nhìn với cặp mắt khác xưa.”
Sau một lúc, Du Khinh Trần bình tĩnh nói: “Đứng lên trước, anh thay quần áo.”
“Nói đi chứ,” Thiều Nhiễm nghiêm túc nói: “Có gì phải thẹn thùng?”
Mặt Du Khinh Trần không chút thay đổi: “….. Đổi quần lót.”
“Hả, có chuyện như vậy sao,” Thiều Nhiễm hiểu ra, tiện đà hỏi, “Trời đang còn sáng, sao lại phải đổi quần lót?”
….. Du Khinh Trần không muốn nói cùng người này.
Thiều Nhiễm thấy người này không trả lời, trực tiếp tìm đáp án.
Du Khinh Trần đè lại tay con người này, cũng tạo ra khoảng cách, vẻ mặt cũng mất tự nhiên.
“Được rồi,” Thiều Nhiễm ôm tay, bĩu môi thỏa hiệp, “Vậy anh đổi đi, anh đổi đi.”
Du Khinh Trần: “…..”
Thấy người này không có hành động gì, Thiều Nhiễm đùa với người này: “Luyến tiếc cởi sao?”
Du Khinh Trần: “Đừng nhìn chằm chằm vào anh.”
Thiều Nhiễm không thu lại tầm mắt, không hề e lệ nói: “Chỉ là thay quần áo mà thôi, có gì đâu? Em cũng không phải chưa thấy qua.”
Tóm lại da mặt của Du Khinh Trần vẫn mỏng, thật sự không làm được chuyện cởi quần áo trước mặt người khác, vì thế hai người liền giằng co trong chốc lát.
“Được được,” Thiều Nhiễm không có định lực, rất nhanh liền thỏa hiệp, bĩu môi, “Em sẽ quay người đi.”
“Thật keo kiệt,” Thiều Nhiễm đưa lưng về phía người này, chống cằm lầm bầm, qua một lát thuận miệng nói, “Có nên thuận tiện giải quyết luôn không?”
Động tác của Du Khinh Trần cứng đờ: “Không có, đừng nói lung tung.”
…. Giấu đầu hở đuôi. Thiều Nhiễm oán thầm ở trong lòng, không biết là nghĩ tới cái gì, cười xấu xa nói, rất nhanh quay đầu lại. Vì thế chính diện chào đón tiểu Khinh Trần.
Em…..! nháy mắt Thiều Nhiễm hơi khó thở, mềm mềm yếu yếu nói: “Em chỉ muốn xem có bị hỏng hay không.”
Thế nhưng!! Trong lòng Thiều Nhiễm có một vạn tiểu nhân đánh cho dữ dội, vừa rồi nhìn thấy cái kia bị dọa sợ tới mức không rõ, mờ mịt nhớ tới một ít đồ vật này nọ. Trong phòng im lặng trong chốc lát, Thiều Nhiễm cảm thấy rất lúng túng, nhìn người này nói: “Anh ăn cái gì mà lớn đến như vậy?”
Mới nói xong liền cảm thấy không ổn, nhanh chóng sửa miệng: “Ý của em là anh rất lợi hại.”
Những lời này giống như là có ý khác, Thiều Nhiễm cắn cắn môi mình: “Ý của em là thực hâm mộ anh, phát dục…. em không có ý khác, đúng là như vậy.”
Trong phòng vẫn thực im lặng, hồ ly buồn bực lại không phản ứng với mình, Thiều Nhiễm chỉ đành thực cẩn thận xoay người….
Du Khinh Trần không biết từ khi nào đã đứng ở sau mình, mặt không hề thay đổi, dáng người cực tốt, đương nhiên đã ăn mặc chỉnh tề, toàn thân đều được vây rất chặt chẽ.
Tầm mắt Thiều Nhiễm không tự giác liếc về phía hạ thân người này, chỉ liếc một cái liền rời đi.
“Có bị hỏng hay không?” Thanh âm Du Khinh Trần vang lên.
Thiều Nhiễm điên cuồng lắc đầu.
Du Khinh Trần nâng tay, xoa xoa đầu người này.
Thiều Nhiễm: “Kỳ thật cái gì em cũng không thấy.”
Du Khinh Trần nhếch mày: “Thật không?”
“Ừ,” Thiều Nhiễm như con gà mổ thóc gật đầu, “Em thật sự cái gì cung không thấy.”
Thấy phản ứng của con người này lớn như vậy, Du Khinh Trần hơi bất đắc dĩ: “Thấy cũng không trách em.”
Thiều Nhiễm: “Thật sao?”
“Ừ.”
Thiều Nhiễm lại hỏi: “Anh không ngại sao?”
Du Khinh Trần nhìn bộ dạng cô vợ nhỏ của người này, nhỏ giọng an ủi nói: “Không ngại.”
“Em đây thu lại lời nói vừa rồi!” trong mắt Thiều Nhiễm sáng ngời, “Em cũng chưa được nghiêm túc quan sát một lần?”
“….” Du Khinh Trần mím môi, thái độ không cho.
Thiều Nhiễm nhắc nhở: “Vừa rồi anh nói không ngại.”
Du Khinh Trần nghĩ nghĩ, bình tĩnh nói: “Ngày khác đi.”