Bám Vào Một Vị Vua Hồ Ly Lạnh Lùng

Chương 41: Lông xù xù vô tội



Thiều Nhiễm đang ngủ mơ màng, đột nhiên cảm giác mặt hơi ngứa, tùy tay vỗ vỗ, đụng tới một nhúm lông xù liền lập tức tỉnh lại.

Thiều Nhiễm mở choàng mắt, cũng đối diện với một đám lông xù vô tội nào đó.

Trong không khí im lặng, sau đó một cái đuôi lông xù cũng chạy tới, dán tại trên mặt Thiều Nhiễm cọ cọ.

….. Thiều Nhiễm nhịn hai giây, bình tĩnh đem túm xuống, hung hăng ném sang một bên.

Những cái đuôi lông xù khác cũng cảm thấy Thiều Nhiễm đã tỉnh, vô cùng thân thiết cọ tới.

Hai tay của Thiều Nhiễm không thể đối phó nổi với đám lông xù bừng bừng sức sống kia, ngứa không chịu nổi, rốt cục không nhịn được nữa, hướng con hồ ly vô sỉ bên cạnh rống to: “Du Khinh Trần, anh có thể quản đuôi của mình hay không?! Đừng cho chúng nó ở thời điểm không nên xuất hiện lại xuất hiện!”

Tiếng hít thở của Du Khinh Trần thực đều.

Thế mà giả bộ ngủ! Thiều Nhiễm đang muốn vạch trần người này, lúc này cổ tay lại bị một cái đuôi trói chặt, một cái đuôi khác cố ý gãi gãi chân tay mình, Thiều Nhiễm vừa trốn vừa cầu cứu người này: “Du Khinh Trần!”

Du Khinh Trần nhắm mắt lại, tiếng hít thở muốn đều bao nhiêu liền đều bấy nhiêu.

Thiều Nhiễm: “Nhột….. Du Khinh Trần em biết anh giả bộ ngủ…..hồ ly thối nhột…..”

Thiều Nhiễm lăn qua lăn lại vài cái, nhưng cho dù như thế nào cũng không trốn được đám lông xù này, căn bản không biết xảy ra chuyện gì. Cùng lúc đó, cái đuôi cột lấy Thiều Nhiễm tự động buông ra, ngoan ngoãn rũ xuống.

…… Thiều Nhiễm xoa xoa cổ tay mình, ở trong lòng thầm mắng thật là cái đuôi không được dạy dỗ!

“Rất đau?” Du Khinh Trần giữ chặt tay con người này, cúi đầu thổi thổi cho người ta.

Kỳ thật lông xù trói lại cũng không hề đau, nhưng Thiều Nhiễm nhìn thấy người này để ý  như vậy, nhịn không được muốn cho người này tự trách một chút. Vì thế ngoan ngoãn để cho người này thổi, đáng thương nói: “Ừ, sau này không được dùng đuôi ức hiếp em.”

Du Khinh Trần quả nhiên càng đau lòng, tới gần hôn nhẹ con người này.

Thấy người này như vậy, Thiều Nhiễm đùa vài câu: “Anh sẽ trút giận giúp em sao?”

Du Khinh Trần khó hiểu hỏi: “Làm sao thì mới hết giận?”

Thiều Nhiễm: “Cắt đi, đem những cái đuôi này đều cắt đi.”

Vừa dứt lời, tất cả đuôi nháy mắt đều rụt về, tốc độ nhanh không thể tưởng tượng.

Du Khinh Trần bình tĩnh ho nhẹ một tiếng, giúp người này chỉnh tốt tóc ở trên trán.

“Anh khi nào thì biến đuôi ra?” Thiều Nhiễm ôm lấy thắt lưng người này, nhìn hắn.

Du Khinh Trần khụ một tiếng, tiếp tục đem tóc bị rối loạn chỉnh lại cho tốt.

“…..” Thiều Nhiễm có loại dự cảm không rõ, khóe miệng co rút, “Tối hôm qua biến ra sao?”

Du Khinh Trần bình tĩnh phủ quyết: “Đương nhiên không phải.”

“….” Im lặng hai giây, Thiều Nhiễm nhếch nhếch mày, “Lại đây, lại gần em một chút.”

Nghe giọng nói là biết có chuyện không tốt, nhưng Du Khinh Trần vẫn ngoan ngoãn tới gần con người này.

Quả nhiên, Thiều Nhiễm hơi chuyển động chân, hơi đá đá người này: “Anh nói dối.”

Du Khinh Trần giải thích với con người này, tốc độ không nhanh không chậm: “Nếu thời điểm làm biến ra, em khẳng định sẽ cảm giác được.”

Thiều Nhiễm: “Em sao có thể cảm giác được! sau đó em liền ngủ em…..”

Nói được một nửa Thiều Nhiễm liền bị nghẹn, nhịn không được lại đá đá người này.

“Sau này không được xằng bậy.” Sau một lúc lâu, Thiều Nhiễm buồn bã nói.

Thanh âm Du Khinh Trần so với người này còn buồn hơn: “Sớm biết như vậy thì đã xằng bậy rồi.”

Phải xằng bậy….? nghe được chỉ lệnh những cái đuôi mọc lên như nấm, lại đều xông ra.

Thiều Nhiễm trừng mắt nhóm lông xù.

Nhóm lông xù vốn muốn thể hiện hữu hảo với Thiều Nhiễm liền sát lại với nhau, cậu dựa vào tôi, tôi dựa vào cậu, cũng không dám mò tới phía trước.

Thiều Nhiễm: “ba……”

Nhóm lông xù đều run đầu lên.

Thiều Nhiễm tiếp tục: “hai….”

Nhóm lông xù rụt lui, rốt cục trước khi Thiều Nhiễm há mồm rất nhanh rụt về.

Du Khinh Trần: “…..” sợ hãi như vậy, thật sự không muốn thừa nhận là đuôi của mình.

Thiều Nhiễm trừng xong lông xù, tiếp tục trừng đầu xỏ gây ra chuyện.

Du Khinh Trần tiến sát lại gần con người này, còn nghiêm túc nói: “Nhiễm Nhiễm…..”

Thiều Nhiễm không nhịn được lúc người này nùng tình ở bên tai mình kêu, vành tai liền nóng lên, thân thể cũng nóng, giống như là có dục hỏa đốt trong người, phải bình tĩnh một lát mới nói: “Ban ngày đừng kêu như vậy.”

“Ừ,” Du Khinh Trần nghe theo, tự cảm thấy tri kỉ bổ sung thêm một câu, “Vậy buổi tối chúng ta có thể kêu như vậy.”

“Em…..” Thiều Nhiễm vừa mới nói một chữ, liền phát hiện một cái đuôi lông xù sợ hãi cọ cọ chân mình.

Du Khinh Trần bình tĩnh thu hồi lông xù.

Thiều Nhiễm: “…..”

Khi rời giường mặc quần áo, Thiều Nhiễm không cẩn thận duỗi thắt lưng, lộ ra cái bụng trắng nõn, sau đó lại phát hiện đuôi của Du Khinh Trần lại dài ra.

Thiều Nhiễm nhìn người này.

Du Khinh Trần giải thích: “Có thể là dao động của kì động dục lần hai.”

Xương sống thắt lưng còn đau Thiều Nhiễm nắm lấy cái gồi, thật muốn đập người này: “Rõ ràng kỳ động dục lần thứ nhất còn chưa qua!”

Thế nhưng còn lần thứ hai? Thật muốn chia tay với con hồ ly đáng sợ này.

Cái giường này thực sự rất là khốn khổ, còn chưa ra khỏi phòng, đuôi của con hồ ly nào đó đã hiện ra vài lần, nghiêm trọng quấy nhiễu hành động của mình.

“hôm nay làm sao vậy? vì sao đuôi lại thường xuyên hiện ra như vậy?”

Du Khinh Trần vẫn là câu nói kia : « Có thể là kỳ động dục sắp tới. »

Thiều Nhiễm: “…. Anh có mấy kì động dục?”

Du Khinh Trần tự hào nói: “Anh cũng không biết có bao nhiêu nữa.”

Ý tứ là [sẽ có vài kì, em chuẩn bị sẵn sàng đi. Cũng không phải tất cả yêu quái đều lợi hại như vậy, vận khí của em rất tốt, có thể quen biết anh.]

Thiều Nhiễm…… thật muốn đạp người này.

Thiều Nhiễm: “Ngoan ngoãn ngốc ở trong nhà, có muốn ăn cái gì không?”

Du Khinh Trần nhìn người này, mỉm cười: “kem ô mai.”

….. bị đùa giỡn nghiện rồi sao? Thiều Nhiễm nhíu mày: “Đừng để cho em nghe thấy mấy chữ này.”

Vì thế Du Khinh Trần thực tự giác cho rằng chỉ có thời kì đặc biệt mới có thể ăn kem ô mai, ví dụ trước khi làm thì sẽ hôn môi, còn ở những thời điểm khác cũng không cho ăn.

Sau khi Thiều Nhiễm rời đi, Du Khinh Trần không biết cái đuôi không có tiết tháo khi nào lại lộ ra, thân thể hơi vô lực.

Du Khinh Trần bỏ qua sự không chút thoái mái của thân thể, nhớ tới Thiều Nhiễm nhịn không được muốn cười, ngẩng đầu liền nhìn thấy Bạch Trầm đang nhìn mình.

“Trong khoảng thời gian này vui vẻ không?” Bạch Trầm hỏi.

Du Khinh Trần không nói gì, cũng bình tĩnh giống như trước đây, nhưng đáy mắt nhu hòa đã bán đứng bản thân.

Bạch Trầm nhìn con, hơi không đành lòng, nhưng rốt cục vẫn quyết tâm nói: “Biết vì sao ta muốn tới nhân giới tìm con không?”

Biểu tình Du Khinh Trần cứng đờ, một lúc lâu mới nặn ra được một chữ: “Biết.”

Bạch Trầm hỏi: “Cho nên con tính toàn làm sao?”

Du Khinh Trần không nói lời nào.

“Trở về đi,” Bạch Trầm thở dài, “Quay về yêu giới sẽ tốt hơn một chút.”

Du Khinh Trần: “Con biết.”

« Con vẫn thực tỉnh táo như vậy, » Bạch Trầm lộ ra một nụ cười vui mừng, tản thưởng nhìn hắn, « Ta biết con sẽ không đưa ra quyết định sai lầm. »

Du Khinh Trần nhắm mặt lại, sau một lúc lâu liền há miệng, thanh âm hơi khô khốc : « hơi luyến tiếc. »

Bạch Trầm : « Con người kia ? »

Du Khinh Trần gật gật đầu, khi nghĩ tới Thiều Nhiễm, trong lòng liền được lấp đầy.

Trầm mặc một lát, Du Khinh Trần rốt cục mở miệng : « muốn ở bên hắn lâu hơn một chút. »

Tuy rằng con hồ ly trong nhà kia luôn lấy kem ra trêu chọc mình, nhưng Thiều Nhiễm vẫn ngoan ngoãn mua đồ cho người ta : « Này, kem của anh. »

Du Khinh Trầm ôm thắt lưng của con người này, sửa đúng : « Kem ô mai của anh. »

« Này, » Thiều Nhiễm đẩy đẩy người này, kích động nhìn bốn phía, « Còn có người khác mà. »

Du Khinh Trần : « Đi rồi. »

Trong lòng Thiều Nhiễm mừng như điên, lập tức ôm lấy cổ người này, cho người này một cái hôn thật vang dội.

« Được hôn có thoải mái không ? » tâm tình Thiều Nhiễm rất tốt, nghĩ tới trong phòng không có người khác, tay lén lút vói vào trong quần áo người này, ngả ngớn nói, « Hả ? »

« Khụ khụ ! » Một tiếng ho khan xa lạ truyền tới.

Thiều Nhiễm sợ tới mức chân mềm nhũn, suýt nữa bị tê liệt ở trong lòng ngực người này, khi ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của Bạch Trầm đang nhìn mình.

Thiều Nhiễm vội vàng tạo khoảng cách với người này, tay cũng từ trong quần áo người này đi ra, cúi đầu, bất an xoa xoa tay.

Bạch Trầm : « Không phải bạn cùng phòng sao ? »

Thiều Nhiễm biết bị bại lộ, đơn giản cũng không gạt nữa, kiên trì nói : « Cháu….. là cháu nói dối. kỳ thật cháu cũng không phải là người nhu thuận đáng yêu, lúc trước….. cháu…. »

Thiều Nhiễm nói năng hơi lộn xộn : « Kỳ thật cháu chính là người vừa rồi a di nhìn thấy. »

Trong phòng im lặng vài giây, đối với Thiều Nhiễm đang chờ phán quyết mà nói, giống như là mấy thế kỷ.

Rốt cục, Bạch Trầm mở miệng nói : « Ta về yêu giới trước. »

Trong lòng Thiều Nhiễm rụt rè, có phải là không chấp nhận không?

Du Khinh Trần gật gật đầu.

Đi được vài bước, Bạch Trầm dừng lại bước chân, quay đầu nhìn Thiều Nhiễm : « Rất nhu thuận đáng yêu. »

Thiều Nhiễm mở to hai mắt : « Cảm ơn a di!”

Bạch Trầm nghe vậy, cười nhẹ lắc đầu.

Người đi ra ngoài rồi, Thiều Nhiễm ôm lấy cổ người này, ở trên mặt người này hung hăng hôn một cái, qua một lúc mới nhớ tới cái gì, hơi khó hiểu: “Trước khi đi vì sao lại lắc đầu?”

Du Khinh Trần ghé vào bên tai con người này, nhỏ giọng nói: “Có lẽ đối với xưng hô kia không  hài lòng.”

Tim Thiều Nhiễm đập thình thịch, trong lòng vui vẻ giống như chim sơn ca đang hót líu lo.

Du Khinh Trần buồn cười, nhéo nhéo mặt con người này: “Nắm tay áo của anh làm gì?”

Thiều Nhiễm thả tay ra, cho người này một cái ôm thật chặt, quả thực hạnh phúc muốn chết.

Du Khinh Trần ôm chặt con người này, nây tay xoa xoa đầu hắn.

Thiều Nhiễm vừa chuẩn bị nến còn chuẩn bị rượu vang, vui vẻ chạy tới chạy lui, mất rất nhiều thời gian mới chuẩn bị xong xuôi.

Không khí trên bàn cơm rất lãng mạn, Thiều Nhiễm cảm giác thật thành tựu, nhịn không được muốn cùng chia sẻ với Du Khinh Trần.

Thiều Nhiễm hưng phấn chạy tới phòng khách, sau đó phát hiện Du Khinh Trần ngồi trên sô pha, vừa im lặng lại nhu thuận, sườn mặt cùng lỗ tai lại thản nhiên đỏ lên.

Phản ứng đầu tiên của Thiều Nhiễm là: hồ ly ngốc có phải trộm uống rượu hay không?

Trên sô pha hai cái gối ôm cũng rất thân thiết dựa vào  nhau, cùng với Du Khinh Trần cô độc tạo ra hai hình ảnh đối lập!

Du Khinh Trần càng khó chịu, mạnh mẽ tách hai cái gối ôm ra, ôm một cái trong đó, thâm tình nói: “Nhiễm Nhiễm ~”

Thiều Nhiễm: “….”

Vài giây ngắn ngủi, thâm tình trong mắt rất nhanh liền chuyển thành ai oán: “Anh thích em, em lại…..”

Nói xong lạnh lùng nhìn gối ôm, giống như là nhìn tình địch.

….. uống rượu vào thật biết diễn! Thiều Nhiễm sững sờ tại chỗ, ôm bụng cười như điên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.