Tối hôm đó, Ma vương đi đến phong ngủ ở “địa lao”, nhìn thấy bán nhân loại kia đang nâng 《Bách khoa toàn thư sát trận hắc ma pháp cao cấp》 khêu đèn đêm đọc.
Ma vương: “…” Đã mấy ngày, có khó khăn như thế sao? Sớm biết đã nói cấp thấp rồi!
Ivan khép sách lại, “Bệ hạ. Tại sao ngài cũng tới?” Cậu thấy Ma vương nhìn chằm chằm sách trên tay cậu, bỗng nhiên tỉnh ngộ nói, “Ngài là đến nói việc sát trận cao cấp với tôi? Tôi đã làm theo nguyên lý cơ bản, chính là vật liệu trận pháp… Đó là cái gì?!”
Cậu nói đến một nửa, bỗng nhiên kinh hô một tiếng, gắt gao tập trung bên eo Ma vương.
Nơi đó lộ ra một cái chóp đuôi lông bù xù màu đen tinh tế.
Ma vương không quá tình nguyện thò cái tay hắn vẫn luôn giấu sau lưng ra, trong lòng bàn tay nắm một cục lông nho nhỏ, đen thui.
Cảm thấy áp lực bị siết của mình biến mất, ấu miêu lạnh run nhấc đầu nhỏ lên, mở to đôi mắt ngọc lục bảo, kêu lên: “Meo.”
“Mèo của tôi!” Ivan không dám tin kêu lên, sững sờ tại chỗ cũ không dám tiến lên xác nhận, “Đây là mèo của tôi sao? Bệ hạ, ngài tìm mèo của tôi về?”
Ma vương không nói gì, thô bạo ném mèo về phía trước một cái, mắt lạnh nhìn Ivan xông lại tiếp nhận một nắm nho nhỏ này, ôm vào trong lòng vừa khóc vừa cười.
“Nhóc chạy đi đâu? Xin lỗi, anh đối với nhóc chưa đủ tốt, anh không cần tiếp tục phải dùng chú giam cầm, anh sẽ càng nỗ lực, cho nhóc ăn thịt càng tốt hơn, đừng không cần anh, đừng không cần anh…”
“Meo.” Con mèo nhỏ tỉnh tỉnh mê mê kêu.
Chờ Ivan thật vất vả khống chế được tâm tình, ngẩng đầu lên lần nữa, Ma vương đã rời đi chẳng biết tự lúc nào.
Mấy ngày gần đây quản gia sống rất khổ.
Từ khi y bắt một đống mèo nhỏ kia về, Ma vương bệ hạ liền biến đến mức dị thường âm trầm — so với lúc thường còn muốn âm trầm hơn. Cái này cực kỳ đáng sợ.
Có một lần hai người bọn họ bán ác ma thêm vào một con mèo đang cẩn thận ngồi cùng một chỗ ăn cơm, Ma vương chẳng biết vì sao đột nhiên vỗ bàn một cái, nổi giận đùng đùng quay người đi.
Nửa số thức ăn trên bàn đều bị chấn vỡ rồi, Ivan đang cho mèo ăn thịt và quản gia yên tĩnh ăn cơm đều sợ ngây người.
“Bệ hạ thật giống như không thích mèo.” Ivan đang bố trí sát trận bảo vệ pháo đài như hằng ngày, cậu vẽ xong một bút cuối cùng, một bên thu thập vật liệu rơi rải rác khắp mặt đất, một bên tán gẫu với quản gia, “Từ khi giúp tôi tìm mèo về, ngài ấy không bao giờ tiến vào phòng tôi, muốn nói chuyện với tôi đều là cho anh gọi tôi ra. Hơn nữa mèo của tôi cũng biến thành có chút kỳ quái…”
Tâm quản gia cả kinh, trên mặt lại làm bộ tùy ý hỏi: “Hả? Làm sao kỳ quái?”
Ivan liếc mắt nhìn mèo nhỏ vui chơi trên sân cỏ cách đó không xa, nghi ngờ nói: “Trước ở nhân giới, tôi nuôi nó ba tháng, nó đều không làm sao lớn được, lúc này mới không tới một tháng, tôi cảm thấy được nó… Thật giống mập không ít.”
“Mập không ít” thật sự là cách nói tương đối uyển chuyển rồi. Thực tế là một cục nắm nhỏ màu đen một tháng trước còn có thể nâng trong lòng bàn tay, đã biến thành một cục bự chảng.
Quản gia biết Ma vương cực kỳ lưu ý chuyện này, nỗ lực bỏ hoài nghi của Ivan đi: “Sinh vật Ma giới đến nhân giới sẽ ức chế sinh trưởng.” Y bịa bừa bãi, “Hơn nữa thức ăn của pháo đài Ma vương chúng ta tốt như vậy, dài mập một tí… Cái này, cũng là chuyện bình thường.”
Ivan nói: “Là thế này phải không? Có thể tính khí nó cũng thay đổi tốt hơn, lúc còn ở nhân giới…”
Cậu bỗng nhiên ngưng miệng lại, quay về phía quản gia nở nụ cười, nói: “Không có gì, chung chung thì mèo sẽ lớn lên mà. Cám ơn anh theo tôi đến giữ gìn trận pháp.”
Kỳ thực quản gia rất muốn tiếp tục thám thính ý nghĩ của cậu với mèo, nhưng thế sẽ lộ ra là quá tận lực, chỉ có thể tiếp lời: “Không có gì, đều là bệ hạ dặn dò, lúc ngài ấy ra khỏi thành bảo nói tôi nhất định phải bảo hộ bên người ngài.”
“Bệ hạ nhìn qua rất hung ác, nhưng thực chất người rất tốt.”
Khóe miệng quản gia giật một cái, lần đầu tiên nghe được có người hình dung Ma vương làm cả Ma giới nghe tiếng đã sợ mất mật kia như vậy. Hỏi cậu: “Cậu không sợ ngài ấy sao?”
“Tại sao phải sợ ngài ấy? Ngài ấy đã cứu mạng tôi, còn giúp tôi tìm mèo về.”
Ivan thu thập xong vật liệu, thấy quản gia ngồi xổm người xuống chuẩn bị ôm mèo, ngăn cản nói: “Đừng! Nó không thích người khác ôm…”
Cậu còn chưa nói hết, chỉ thấy con mèo nhỏ dịu ngoan vùi trong khuỷu tay quản gia, vặn vẹo mấy lần, lật bụng ra bắt đầu ngủ.
Ivan nhìn chằm chằm một nhúm lông trắng nhỏ ở bụng mèo, sắc mặt trở nên có chút không dễ nhìn.
Quản gia ý thức được hành động trong lúc vô tình của mình này hình như chọc Ivan mất hứng, vội vã bổ cứu nói: “Nó thật giống như buồn ngủ, cậu ôm về đi?”
“Không cần…” Ivan miễn cưỡng nở nụ cười, “Thay người ôm sẽ bị đánh thức, ngài bị liên lụy thì có thể ôm một chốc nhé? Tôi về trước thả đồ xuống rồi tới tìm anh.”
Hai người nói lời từ biệt ở cửa pháo đài, Ivan đi xuống trở về gian phòng của mình, quản gia ôm mèo hướng lên trên tìm được Ma vương.
Y luôn cảm thấy, Ivan đã bắt đầu hoài nghi con mèo này là giả, chuyện này vẫn nên đúng lúc báo cáo bệ hạ tốt hơn.
Ivan cũng không phải hoài nghi mèo là giả.
Cậu cơ hồ xác định.
Âm thanh con mèo này với mèo của cậu có chút khác biệt nhỏ bé, tính cách càng là hoàn toàn khác nhau, hơn nữa cậu mới vừa mới thấy rõ, hình dáng của túm lông trắng trên bụng kia cũng không giống nhau.
Ma vương đang dùng một con mèo khác lừa cậu.
Ivan mệt mỏi ngồi bên giường, tâm biết ước chừng là mèo của cậu đã chết thật rồi, đến Ma vương cũng không tìm được, cũng không biết làm sao hoàn toàn tức giận với dạng này của Ma vương.
Vì để cho cậu cao hứng trở lại, thậm chí làm ra chuyện như vậy à…
Từ sau khi ma ma ở cô nhi viện qua đờ, lần đầu tiên có người lưu ý cảm thụ cậu như vậy, Ivan sờ sờ ngực trái mình, cảm thấy nơi đó nhảy lên đến đặc biệt lợi hại.
Một tay Ma vương mang theo con mèo không hăng hái kia, lạnh lùng hỏi: “Cho nên vì sao nó mập như vậy?”
Meo meo (1) tội nghiệp mong chờ meo vài tiếng, nhưng đáng tiếc ở đây chính là hai tên ác ma không có tí lòng đồng tình nào, đối với việc nó kêu thảm thiết không hề bị lay động.
(1) Nguyên văn là 猫咪 (miêu mễ), tui không chắc là để kiểu gì cho đúng, nên dùng cách gọi này để gọi yêu con mèo thôi
“Không biết, mèo sơ sinh khác trong tù cũng không mập như vậy mà… Nó theo ngài Ivan được ăn ngon?”
Ma vương phiền não ấn ấn lông mày, hắn biết Ivan vô cùng nhạy cảm, tuyệt đối là nghi ngờ. Chẳng qua nghĩ đến vừa nãy quản gia nói cho hắn biết, Ivan không muốn ôm mèo trở lại, tâm không khỏi mừng thầm một trận, thậm chí hi vọng con mèo này lại mập một chút, tăng hoài nghi của Ivan.
Nhưng nghĩ tới bán nhân loại cho là hắn chết rồi mà khóc sướt mướt, Ma vương miễn cưỡng đè xuống ý nghĩ như thế.
“Xem ra con mèo này không thể dùng.” Ma vương tiện tay ném mèo cho quản gia, “Giết đi, lại vào chỗ tù chọn con nhỏ.”
Quản gia cau mày nói: “Nhưng chắc mèo đột nhiên nhỏ đi cũng sẽ bị phát hiện?”
“Vậy ngươi nói làm sao bây giờ?!” Ma vương buồn bực nói.
Con mèo này thay hắn vào đó, cả ngày bị bán nhân loại đút đồ ăn, vuốt lông, tại chỗ hắn không nhìn thấy, nói không chắc còn có thể sờ sừng của bán nhân loại, nằm nhoài trên mái tóc mềm mại ngủ…
Đã rất lâu hắn không sờ tới cặp sừng ác ma nhỏ kia rồi!
Đợi đợi… Ma vương đột nhiên thông suốt, nếu tất cả mèo đều không thích hợp…
Quản gia đang chăm chú suy nghĩ đối sách, bỗng nhiên nghe thấy Ma vương bệ hạ rầm rì hỏi: “Ngươi có biết hay không… Chính là… Loại kia…”
“Cái gì?” Quản gia không giải thích được hỏi.
Ma vương rốt cục vẫn nói ra: “Phép thuật có thể biến ác ma trở về kỳ ấu niên.”
“Có.” Quản gia nói, Ma vương còn chưa kịp cao hứng, liền nghe y nói tiếp, “Năng lực của người làm phép cần cao hơn so với người bị làm phép mới có thể thành công, ngoại trừ ngài, hẳn là tôi cũng không có vấn đề gì, tại sao bỗng nhiên ngài hỏi như vậy? Muốn đối phó người nào sao?”
Ma vương bỏ ý nghĩ hoang đường này đi, “… Không, thuận miệng hỏi. Đi thôi, đến địa lao xem có thích hợp hay không.”
Quản gia kỳ quái liếc mắt nhìn hắn, ôm mèo cùng hắn đi ra ngoài.
Có thể y quên một chuyện quan trọng rồi, đó chính là Ivan từng nói, thả vật liệu xuống rồi sẽ đến tìm y.
Ivan vốn chuẩn bị đến tàng thư các tầng 17 tìm quản gia, nhưng mới vừa đi tới tầng 11 thì nghe thấy bên trong có động tĩnh.
Toàn bộ trong pháo đài Ma vương, chỉ có Ma vương, quản gia và cậu ở, mà Ma vương chưa từng hạn chế cậu không thể đi chỗ nào, Ivan không suy nghĩ nhiều, đi vào tầng trệt cậu chưa từng đặt chân qua này.
Hai vị ác ma cấp cao đang lựa mèo từ trong đống mèo, cảm thấy bán ác ma tới gần, thần sắc hai người đều biến đổi.
Quản gia bước nhanh ra ngoài, cản Ivan tìm theo tiếng mà đến lại.
“Quản gia đại nhân, quả nhiên là ngài ở đây sao?” Ivan thấy trong tay y trống rỗng, hỏi, “Mèo của tôi đâu? Đang ngủ ở nơi nào sao?”
“Đúng… Nó, tôi đặt nó ở tầng 17.”Quản gia thẳng đờ người đổ mồ hôi lạnh, một lòng muốn vội vàng dẫn cậu đi, “Tôi dẫn cậu đi lấy nhé. Đi bên này — “
Ma vương nghe hai người đi ra ngoài, tâm lý buông lỏng, bỗng nhiên con mèo dưới tay kêu một tiếng: “Meo.”
Ma vương: “…”
Quản gia: “…”
Ma vương ở trong phòng giam cùng quản gia ở ngoài phòng giam đều ngơ ngẩn, chỉ có Ivan phản ứng cực nhanh đẩy quản gia ra vọt vào.
Ivan: “…”
Cậu khiếp sợ cúi đầu nhìn mười mấy con mèo con màu sắc khác nhau, liền ngẩng đầu nhìn Ma vương đứng giữa đống mèo, cuối cùng đưa ánh mắt đặt trên người con mèo nhỏ mập mạp màu cam kia trên tay Ma vương.