Không có người nào trời sinh đã điên cuồng giết người, nhân sinh trên đời, đều sẽ có bất đắc dĩ, đều sẽ có thân bất do kỹ. Đại đa số người chọn đối mặt với khó khăn, vượt qua khó khăn, nắm giữ số mệnh của mình; rất ít người dù bị khó khăn áp đảo, cũng dứt khoác mà đi tới, tự trở mình khi sinh ra đã thất bại; có cực ít người oán trách xã hội, coi người khác là kẻ thù, lấy phương thức cực đoan trả thù xã hội, bọn họ là những người đáng buồn nhất, bởi vì bọn họ tự vây mình trong chiếc lồng, không cách nào thiết lập quan hệ bình thường đối với xã hội, chỉ có thể giết hại bọn họ mới cảm nhận được tình cảm của người bình thường.
Phi trường thành phố M, Ngộ Lỵ dẫn theo tổ viên đưa Văn Mạt trở về thành phố B. Tình hữu nghị giữa hai người trong thời gian ngắn đã tốt hơn, lúc này chia ra lại có chút không nỡ. Nhưng trên thế giới này, tiệc rượu rồi cũng sẽ có lúc tàn, hai người đều là người tính tình phóng khoáng, cũng không làm được việc ôm đầu khóc lóc, yếu ớt bắt tay cười nói, sau đó vẫy ống tay áo một cái, tiêu sái rời đi. Ngô Lỵ nhìn Văn Mạt đi vào bên trong cửa khẩu, rốt cuộc cũng không nhịn được hô lên một tiếng: “Có cơ hội gặp lại sau!”.
Văn Mạt xoay người mỉm cười, sau đó không dừng lại nữa mà bước lên phi cơ. Như vậy cũng tốt, lúc tôi lại tới tìm các người, chỉ có thể nói nơi này của các người lại xuất hiện sát thủ liên hoàn.
Nhưng mà, ai cũng không ngờ tới, cách một ngày hai người lại gặp mặt!
Phi cơ vừa mới đến phi trường quốc tế ở thành phố B, Văn Mạt mở điện thoại di động ra lập tức thu được vô số tin nhắn ngắn, tất cả đều là Ngô Lỵ gửi tới: “Bệnh viện thành phố lại có thêm một bệnh nhân bị bệnh ung thư qua đời, bên cạnh giường bệnh bệnh nhân, hung thủ còn để lại một tờ giấy, trên đó viết: “Ngươi biết ta là ai mà, đúng không? Văn Mạt tiểu thư”.
Người này là nhắm vào mình! Vụ án lần trước lẫn vụ án lần này, hai lần hung thủ đều theo đuôi mình đến những thành phố khác nhau, sau đó giống như phương thức của sát thủ liên hoàn mà giết chết một người, sau đó im hơi biệt tích, cho đến khi cô nhận vụ án kế tiếp…
Người này có mục đích gì? Thành công hấp dẫn sự chú ý của chuyên gia tâm lý học tội phạm có lợi gì đối với hắn?
Văn Mạt lên chuyến bay sớm nhất tới thành phố M. Bệnh viện thành phố bởi vì thời gian trước xảy ra vụ án giết người liên hoàn khiến lòng người bàng hoàng, dẫn đến bệnh viện không có bệnh nhân nào dám đến, khu nội trú chỉ có một con mèo tam thể, vắng ngắt. Lầu 9 nơi hiện trường vụ án, thủ pháp giết người không khác gì sát thủ tử thần, kiểu chữ trên tờ giấy mang theo mấy phần quen thuộc, làm thế nào cũng không nhớ nổi đây rốt cuộc là chữ của ai.
Rốt cuộc cũng trở lại phòng làm việc, Văn Mạt không có thời gian nghỉ ngơi, mở mấy hồ sơ vụ án trước kia mình đã từng phá ra cẩn thận đọc và nghiên cứu.
Quan hệ xã hội của mình rất đơn giản, chỉ có hai địa điểm, từ đơn vị về đến nhà, từ nhà đến đơn vị, không phải trên phi cơ, ngay trên đường đến phi trường, bạn bè cũng không nhiều, người quen thuộc cũng không nhiều, như vậy người chú ý mình tám phần là người có liên quan đến những vụ án trước kia mình từng phá, người thân của tội phạm là có khả năng nhất. Là ai?
Trong tập hồ sơ thật dày, hàng loạt hung thủ khác nhau, người bị hại đáng thương, người không liên quan, thân nhân nạn nhân, thân nhân hung thủ, hơn mười năm người Văn Mạt tiếp xúc đã lên tới con số hàng trăm hàng ngàn, xuyên qua lớp hồ sơ mỏng Văn Mạt thấy chỉ có hung thủ, cô thấy hung thủ do tính cách sai lệch mà tạo thành, thấy động cơ giết người của hung thủ, thấy hung thủ cuối cùng cũng phải đền tội, mà những người khác có liên quan đến vụ án hầu như là hoàn toàn không nhớ gì cả.
Ngay lúc Văn Mạt lạc lối không thể tự kiềm chế trong đống tài liệu cũ thì Hàng Cạnh Nghiêm gõ cửa đi vào, cậu ta đầu tiên là lễ phép bày tỏ áy náy của mình khi quấy rầy đến Văn Mạt, tiếp theo là đặt xuống một phông thư, cuối cùng báo cho cô biết rằng lãnh đạo muốn gặp cô khi cô trở về.
Văn Mạt không thường giao thiệp với lãnh đạo sao khi nghe Hàng Cạnh Nghiêm nói xong nhất thời nhất cá đầu lưỡng cá đại (thường dùng để chỉ trạng thái đau đầu nhức óc khi sự việc quá mức phiền phức, không có cách nào giải quyết), bình thường lãnh đạo không tìm mình nhiều, hơn nữa mỗi lần gọi đến tuyệt đối không thể gọi là vui mừng, Văn Mạt từng bước xê dịch đi tới phòng làm việc của lãnh đạo.