Bản Chép Tay Tâm Nguyện Của Nữ Phụ

Chương 11: Vườn trường Mary Sue (9)  



Lời Quý Lạc nói quả thật có tác dụng rất lớn, Bạch Liễm chỉ cần tưởng tượng đến khả năng Quý Lạc nói bậy về cô với Tưởng Phi, cô liền lập tức muốn đi tìm hắn, đương nhiên, cô cũng tin tưởng Quý Lạc sẽ không có nói ra sự kiện kia, bằng không Tưởng Phi nhất định đã tìm đến cô rồi.

Nhưng mà hôm nay cô đã biết được, thì ra Quý Lạc không phải là một người hoàn toàn vô hại, mà là người phi thường giảo hoạt, cô ta muốn trộm mà cướp đi Tưởng Phi, cô Bạch Liễm nhất định sẽ không để cô ta thực hiện được.

Thời điểm giờ ngọ* ăn cơm, Bạch Liễm liền đi lớp học của Tưởng Phi để tìm hắn, nhìn thấy biểu tình có chút không kiên nhẫn của hắn, trong lòng cô lộp bộp một chút, lập tức muốn hỏi rõ ràng.

*Từ 11 giờ đến 13 giờ trưa

Nhưng mà Tưởng Phi so với cô thì càng nhanh hơn.

"Có phải em đã nói chuyện chúng ta với những người khác?"

Bạch Liễm vừa nghe, lập tức liền tức giận, ngữ khí cũng không tốt: "Chúng ta vốn dĩ chính là người yêu, vì sao không thể nói?"

Đương nhiên là không thể nói, hắn còn chưa có quyết định tốt muốn cùng ai ở bên nhau đâu. Bất quá Tưởng Phi vẫn là nhẫn nại mà giải thích: "Chúng ta hiện tại vẫn là học sinh, em học tốt như vậy, anh không muốn chuyện này làm ảnh hưởng đến kết quả học tập của em, chẵng lẽ chúng ta cứ yêu trộm như vậy không tốt sao?"

Trộm? Dựa vào cái gì mà Bạch Liễm cô đi nói chuyện yêu đương còn phải trộm, chẳng lẽ cô thực nhận không ra người sao?

"Vậy anh đưa bữa sáng cho Quý Lạc, không sợ người khác nói gì sao?"

"Cô ấy không phải bạn tốt của em sao? Đương nhiên là phải giúp cô ấy mua."

Nhắc tới Quý Lạc, thần sắc Tưởng Phi ôn nhu đi không ít, phảng phất như lại thấy được khuôn mặt tươi cười điềm mỹ kia của Quý Lạc.

Biến hóa của hắn đương nhiên không thoát được đôi mắt của Bạch Liễm, hiện tại Bạch Liễm chỉ nghĩ tới muốn đem Quý Lạc đi bầm thây vạn đoạn.

"Cô ta mà được coi là bạn tốt sao, bạn tốt mà lại ở trước mặt anh nói bậy về em, cô ta chính là một tiện nhân, không xứng làm bạn tốt của em."

Bạch Liễm ôn nhu giờ đã không còn nữa, hiện tại cô đã bị ghen ghét làm cho mất lý trí, nói chuyện cũng mất đi chừng mực. Lúc trước vì Quý Lạc không để cô nếm được tư vị ghen ghét, cho nên cô lý trí, nhưng hiện giờ cô đã ném phân nhỏ trí tuệ kia đi rồi.

"Em nói cái gì?"

Tưởng Phi vẻ mặt thất vọng, hắn không nghĩ tới Bạch Liễm lại là cái dạng người này, dùng ngôn ngữ ác độc để chửi bới người khác.

Bạch Liễm nhìn thấy biểu tình của Tưởng Phi, cũng ngây ngẩn cả người, chẳng lẽ Quý Lạc nói bậy đã thành công?

Thấy Bạch Liễm không cảm thấy có lỗi đối với lời nói khi nãy, Tưởng Phi lắc lắc đầu, ngữ khí cũng bắt đầu lạnh dần.

"Quý Lạc vốn chưa từng nói bậy nữa điểm về em, cô ấy chỉ nói với anh, phải hảo hảo mà quý trọng em, nhưng còn em, bụng dạ hẹp hòi, không những không biết quý trọng đoạn hữu nghị này, ngược lại lại đi nói xấu cô ấy."

Cái gì? Bạch Liễm đột nhiên phục hồi lại tinh thần, mới nhớ ra Quý Lạc căn bản chưa từng nói rằng cô ta nói bậy về cô trước mặt Tưởng Phi, nhưng mà cô lại ngoan ngoãn đi vào bẫy rập do Quý Lạc thiết kế, cô đúng là ngu ngốc mà.

Nhưng việc quan trọng trước mắt chính là làm thế nào để Tưởng Phi không so đo với lời cô nói vừa rồi.

Nghĩ vậy, sắc mặt Bạch Liễm liền nhu hòa đi không ít, tay ôm lấy cánh tay của hắn, làm nũng mà đong đưa hai cái, thanh âm nũng nịu nói: "Thực xin lỗi A Phi, em không nên như thế, bị ghen ghét làm che mờ đi đầu óc, em bảo đảm, lần sau sẽ không như vậy nữa."

Khuôn mặt nghiên lệ thanh tú, ánh mắt ôn nhu như nước làm Tưởng Phi có một chút hoảng hốt, hắn dần mềm lòng, nhưng bỗng có một gương mặt kiều mị khác cũng xâm nhập vào đầu hắn, hắn nghiêm mặt lại, rồi rút tay ra khỏi Bạch Liễm, xoay người đưa lưng về phía cô.

"Anh cảm thấy vẫn là nên ngẫm lại mối quan hệ chúng ta đi."

Nói xong, Tưởng Phi cũng không quay đầu lại liền đi. 

Toàn bộ biểu tình của Bạch Liễm liền trở nên vặn vẹo, ánh mắt tràn ngập oán hận, cô ngắt lấy một đóa hoa từ bụi hoa bên cạnh, lòng bàn tay nắm lại dần dần buộc chặt, cho đến khi cánh hoa bị chà đạp đến không còn hình dạng mới đem tàn hoa vứt xuống mặt đất, liền rời khỏi.

Sau khi cô đi, cách đó không xa có một người đi ra, người này chính là Quý Lạc.

Cô đi đến chỗ bụi hoa vừa bị Bạch Liễm tàn phá trước mặt, cúi người xuống, ngửi ngửi mùi hương của hoa, tiếp theo nhẹ nhàng vuốt ve cánh hoa, như là đang vuốt ve một bảo bối trân quý.

【 Lạc Lạc, cô ta sẽ không làm gì ngươi chứ? 】

Nhị Linh thấy lúc Bạch Liễm đi thì ánh mắt ngoan độc, liền cảm thấy Bạch Liễm tuyệt đối là muốn làm cái gì đó.

"Không sợ, còn không biết là ai chỉnh ai đâu."

Quý Lạc cười lạnh, Bạch Liễm, mặc kệ cô có kế hoạch gì, kế hoạch kia cũng chỉ sẽ khiến cô thân bại danh liệt nhanh hơn mà thôi.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.