Bản Chép Tay Tâm Nguyện Của Nữ Phụ

Chương 149: Thì ra là bệnh kiều (11)



Khi rảnh rỗi, Quý Lạc sẽ luyện trù nghệ ở nhà, đương nhiên những món cô làm cô cũng chưa từng thử một miếng.

Dù sao thì vẻ ngoài của nó thật sự không phù hợp với thẩm mỹ của cô.

Cô nghe nói thứ bảy là sinh nhật của Sở Chu, cơ hội để cô biểu hiện đã tới rồi.

Làm bánh kem, tự mình làm, cũng đủ thành ý rồi.

Vì thế cô liền mời một người Pháp nghe nói là thợ chuyên làm bánh tới dạy cô.

Sau vài ngày học tập, cuối cùng Quý Lạc cũng có thể làm được một chiếc bánh ra hình ra dạng.

Cô không tin Sở Chu sẽ ném bánh của cô trước mặt nhiều người?

Sáng thứ bảy, Quý Lạc liền dậy thật sớm rồi ngồi mày mò ở trong phòng bếp, mẹ Quý nhìn cô dùng hết chai lọ vại bình cuối cùng nhịn không được liền muốn đi tới giúp cô, đều bị Quý Lạc từ chối bằng lời lẽ chính đáng, mỹ danh rằng phải tự tay làm mới có tâm ý.

Mẹ Quý một bên cảm thấy yên tâm một bên lại thấy đau xót trong lòng.

Con gái nhà mình, lớn tới từng này cũng chưa từng thấy nó tự mình nấu cơm cho mình ăn, hiện giờ lại vì một người đàn ông mà thay đổi lớn như vậy.

Sau khi làm xong, Quý Lạc còn tự mình viết vài chữ ở phía trên, sau đó cẩn thận đóng gói lại.

Sở Chu mở tiệc sinh nhật mời cũng không nhiều người, chỉ có một ít bạn bè ở bên ngoài cùng thân thích trong nhà đến dự mà thôi, nhưng cũng có chút sinh ý trong sân người.

Bởi vì vườn hoa trong nhà rất lớn, cho nên mẹ Sở liền tổ chức tiệc tại trong vườn hoa, vừa ngắm hoa lại vừa nói chuyện phiếm, cũng có thể xem là một chuyện thú vị.

Thời điểm Quý Lạc xuất hiện, nháy mắt liền hấp dẫn phần lớn ánh mắt, hôm nay cô lựa chọn một bộ váy dài hở lưng, nhìn từ đằng trước thì thấy ưu nhã hào phóng, nhưng một nửa phần lưng phía sau lại như ẩn như hiện, hơn nữa lưng cô lại trắng nõn như ngọc, khi đi tới liền lập tức hấp dẫn phần lớn ánh mắt của mọi người.

Cô cao ngạo lãnh đạm cũng khiến cho trong lòng rất nhiều người đàn ông ở đây có chút ngo ngoe rục rịch, thậm chĩ nghĩ chờ một lát có nên đi tìm hiểu đây là thiên kim nhà ai hay không.

Quý Lạc trực tiếp bỏ qua những ánh mắt đó, đi về phía Sở Chu, hôm nay Sở Chu thay đổi phong cách bình thường, hắn mặc một bộ tây trang màu đen, bộ quần áo làm nổi bật lên dáng người cao gầy của hắn, hơn nữa khí chất trong trẻo lạnh lùng quanh thân hắn, liền hấp dẫn một vài tiểu thư thế gia đang vây xung quanh hắn.

Mấy người kia nhìn thấy Quý Lạc trông lạ mặt, có thể là con gái của nhà đang hợp tác với Sở Chu.

Tuy rằng Sở Chu không mấy vui vẻ, nhưng rõ ràng thái độ đối xử với cô thì tốt hơn nhiều.

Quý Lạc trực tiếp giẫm giày cao gót bước qua.

Vốn dĩ Sở Chu đang muốn rời đi, nhưng nhìn thấy Quý Lạc đi tới, trong lòng càng thấy phiền phức.

Thấy trên tay cô còn cầm theo một hộp đồ, bước chân hơi dừng lại một chút, không biết vì sao bỗng nhiên nhớ lại bình canh ngày hôm đấy.

Cô đi đường giống như mang theo gió, những cô gái khác đều không tự giác mà nhường đường cho cô.

"Sở Chu, quà của cậu."

Cô đặt bánh kem lên trên bàn, sau đó liền mở ra.

Khiến người khác chú ý không phải là hình dáng của chiếc bánh kem, mà là dòng chữ liêu xiêu vặn vẹo ở chính giữa bánh kem.

TO: Sở Chu đẹp trai nhất, chúc cậu sinh nhật vui vẻ!

Dòng chữ thảm không nỡ nhìn, lại khiến cho Sở Chu thấy ngứa ngáy trong lòng, giống như có một vài con kiến nhỏ đang bò tới bò lui trong đó.

Có một cô gái đứng bên cạnh nhìn không nổi nữa, liền nói một cách châm chọc mỉa mai: "Tôi lớn tới từng này rồi nhưng cũng chưa bao giờ nhìn thấy một chiếc bánh kem xấu như vậy."

Cô gái vừa nói hết lời, những người khác cũng cười theo.

Quý Lạc không thèm để ý chút nào, chỉ nhàn nhạt nói: "Loại người như tôi chú trọng nhất chính là người phát triển đầy đủ hết đức trí mỹ, các người không biết thưởng thức cũng đúng, dù sao thì không phải mỗi người cũng giống như tôi, luôn coi trọng trí tuệ và vẻ đẹp."

"Cô nói vậy là có ý gì?"

Cô gái kia lớn như vậy rồi có lẽ chưa từng bị người khác châm chọc như vậy, nên có chút thẹn quá thành giận.

"Cô nói thế nào thì liền như thế thôi, hơn nữa......"

Biểu tình của Quý Lạc mang theo chút vô tội, "Váy của cô bị rớt rồi."

Lời này cô không có nói đùa, vốn dĩ cô gái kia mặc một chiếc váy cúp ngực ngắn, giờ phút này phần bộ ngực đã có xu hướng rớt xuống dưới, chỉ cần nhìn về phía đấy, thì liền có thể thấy được một mảng trắng bóng.

Cô ta cúi đầu nhìn xuống, nháy mắt liền hoa dung thất sắc*, lấy tay che lại chỗ đó, bỏ chạy không màng hình tượng.

*Hoa dung thất sắc: Khuôn mặt xinh đẹp hoảng hốt sợ hãi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.