Mục La La đỡ Thạch Cảnh đã bất tỉnh nhân sự vào phòng chuyên dành cho khách.
Tuy Thạch Cảnh ở trên giường không có ý thức, nhưng trong miệng vẫn lẩm bẩm gọi tên của Quý Lạc.
Quả thực Mục La La đã nhìn thấy Quý Lạc, trong nháy mắt đó cô rất hoảng loạn, nhưng nghĩ một hồi cô liền bình tĩnh lại, không nói đến việc bên cạnh Quý Lạc có một soái ca, cô cùng Thạch Cảnh đã như vậy rồi, dựa vào cái gì mà mình phải nhường cho cô ta.
Vị hôn thê thì sao chứ, cuối cùng ai thua ai thắng còn chưa biết đâu.
Cô tới gần Thạch Cảnh, sau đó thẹn thùng gọi một tiếng, Thạch Cảnh theo phản xạ có điều kiện mà ôm chặt lấy cô.
Đầu tiên Mục La La làm bộ làm tịch mà giãy giụa hai cái, sau đó thì cùng hắn hôn môi, âm thanh nước miếng vang lên trong phòng, vô cùng thối nát.
Chỉ trong chốc lát, hai người liền thuận lợi mà quấn lấy nhau.
Mà ở góc bên phải sau cùng của căn phòng, có một cái camera mini không tiếng động mà quay lại tất cả.
Bên này Quý Lạc đã uống mấy chén, đầu óc mê mang hỗn loạn, liền dựa vào trên sô pha, Sở Chu thấy tình huống của cô không được tốt lắm, cũng ngồi ở bên cạnh cô, nhẹ nhàng đặt đầu cô lên trên vai mình.
"Làm sao vậy? Không thoải mái sao?"
Giọng nói của dịu dàng, thấy Quý Lạc nhăn mi lại còn đưa tay lên xoa giúp cô.
"Ừm......"
Quý Lạc mang theo chút giọng mũi, trong giọng nói tất cả đều là tủi thân.
Sở Chu nghe xong tâm liền mềm nhũn, vốn dĩ muốn nói vài câu với cô trong nháy mắt liền nuốt xuống.
Người hắn yêu, thì nên được cưng chiều.
"Chúng ta trở về đi."
"Anh không tham gia tiếp sao?"
Sở Chu đỡ cô đứng dậy, "Em cũng biết đây là hoạt động thân cận ẩn giấu, vì vậy không hợp với anh."
Nói xong, hắn bỗng bế Quý Lạc lên, Quý Lạc liền cảm động, đưa tay ôm lấy cổ hắn, in một nụ hôn mềm mại thơm mát lên bên cạnh má hắn, sau đó liền nhắm mắt lại, thả lòng cả người ra.
Bởi vì người này là Sở Chu, cho nên cô mới tin tưởng.
Vốn dĩ Sở Chu tự mình lái xe tới, nhưng hắn sợ mình lái xe thì sẽ không chăm sóc tốt Quý Lạc được, thế nên cuối cùng hắn liền bỏ xe lại, ôm Quý Lạc đi rồi ngăn lại một chiếc taxi ở trên đường.
Sau đó, Quý Lạc cái gì cũng không biết.
"Ưm......"
Ngày hôm sau lúc tỉnh lại, Quý Lạc cảm giác đầu mình giống như muốn nứt ra.
Quả nhiên bản thân vẫn không thể buông thả như vậy được, dù sao thì tửu lượng cũng không được tốt.
Cô đang xoa đầu, thì Sở Chu bỗng bưng một chén canh tới.
"Canh giải rượu, mau uống đi."
Quý Lạc bưng lấy, giống như con chó nhỏ mà ngửi một cái, ngửi thấy mùi dường như không tệ, lúc này cô mới yên tâm mà uống.
Chua chua ngọt ngọt, hương vị quả thực không tệ.
"Anh làm sao?"
Sở Chu nhướng mày: "Ở đây còn có ai khác sao?"
Cũng đúng, bình thường nấu cơm đều là do Sở Chu tự mình làm, giờ chỉ là một chén canh giải rượu, có lẽ cũng không làm khó được hắn.
Chờ Quý Lạc uống xong, Sở Chu liền sờ đầu cô, sau đó nhận lại chén.
"Em ở nhà đừng chạy loạn, hôm nay anh phải đi công ty một chuyến?"
Chỉ có một mình cô? Vậy chẳng phải sẽ buồn chán đến chết sao?
"Em đi với anh."
"Ừm."
Sở Chu đồng ý vô cùng sảng khoái, hắn sảng khoái như vậy ngược lại khiến cho Quý Lạc liếc mắt nhìn.
"Vốn anh cũng muốn đưa em đi theo, nói em ở nhà chỉ là một đề nghị trong đó mà thôi."
Vô sỉ!
Đi cùng với Quý Lạc, nhân viên sớm đã thành thói quen, trong lòng bọn họ đã cho rằng đây chính là phu nhân tương lai.
Chỉ trong một ngày, không thể nào tưởng tượng nổi văn phòng vốn còn ngăn nắp liền biến thành nhà của người nào đó, ở đâu cũng có đồ ăn vặt, mà chủ của những món đồ ăn đó đang ngồi trên sô pha chơi trò chơi.
Lúc thư kí tiến vào, thấy cảnh tượng như vậy thiếu chút nữa đã bị hù chết.
Phải biết rằng ông chủ của bọn họ rất thích sạch sẽ, ai ngờ rằng ông chủ chỉ liếc mắt nhìn Quý Lạc một cách cưng chiều. Không hề có ý tứ khó chịu.
Đây chính là sức mạnh của tình yêu sao, thư kí thầm hâm mộ ở trong lòng, thầm nghĩ bản thân có nên tìm một người bạn trai hay không.