Bản Chép Tay Tâm Nguyện Của Nữ Phụ

Chương 171: Nhặt được một con yêu quái củ cải (8)



Dung Ngọc mở mắt ra, ánh mắt rơi xuống trên người hai con tiểu yêu đang ríu rít cách đó không xa.

Quý Lạc đang trò chuyện rất vui vẻ, bỗng nhiên cảm thấy phía sau lưng chợt lạnh, nếu cô biết Dung Ngọc đang ở cách đó không xa mà nói, thì cô chắc chắn sẽ không nói ra lời như vậy.

Nhưng mà cô lại không biết.

Ngón tay Dung Ngọc nhẹ nhàng yếu ớt điểm về phía Quý Lạc một cái, Quý Lạc vốn vẫn là củ cải lập tức biến thành người.

Nếu là củ cải mà nói thì bị chôn dưới đất còn không sao, mấu chốt là biến thành người rồi, Quý Lạc lập tức liền cảm thấy mình như đang bị kẹp, tức ngực khó thở.

Má ơi, đất này không phải cũng là loại đất hồi nguyên kia chứ? Nghịch thiên thật mà.

Chẳng qua biến hình lúc này thật sự có loại đau buồn nhàn nhạt.

Vũ Tâm thấy Quý Lạc bỗng nhiên biến thành hình người, giọng điệu vô cùng vui vẻ: "A, ngươi cũng biến thành hình người rồi kìa."

Thân hình Dung Ngọc ở trên cây bỗng nhiên biến mất, lập tức liền đến phía sau Quý Lạc.

Quý Lạc không phát hiện, Vũ Tâm bên cạnh cô vậy mà mắt sắc thấy được, vội hô lên một tiếng: "Dung Ngọc Tiên Tôn!"

"!!!"

Quý Lạc đang buồn bực sao mình ra được đây, thì lúc này Dung Ngọc xuất hiện quá đúng lúc, quả thực chính là cứu tinh mà.

Cô quay đầu lại, liếc mắt đưa tình nhìn Dung Ngọc, hy vọng Dung Ngọc có thể nhìn hiểu cô.

Dung Ngọc luôn thông minh lại ồ một tiếng.

"Đôi mắt của ngươi sao vậy?"

Ánh mắt Quý Lạc lập tức trở nên hung ác, sau đó sợ Dung Ngọc trả thù mà vội che đi.

"Dung Ngọc Tiên Tôn, ngươi mau giúp ta."

"Được."

Dung Ngọc đồng ý vô cùng sảng khoái, khiến cho Quý Lạc còn có chút không quen hắn như vậy.

Sau đó nàng liền thấy Dung Ngọc dùng tiên pháp biến hóa ra một...... Cái xẻng.

"Tự đào đi."

Cô biết mà, sao Dung Ngọc có thể tốt bụng như vậy, thì ra vẫn muốn chỉnh cô.

"Nhưng mà tay ta cũng bị chôn ở trong rồi."

Ngụ ý chính là để Dung Ngọc đào giúp cô.

"Vậy thì dễ thôi."

Mộtđạo ánh sáng dừng ở trên người Quý Lạc, đôi tay Quý Lạc lập tức được thoát ra từ trong đất.

"Thế là tốt rồi, ngươi có thể tự đào."

"Ngươi......"

Quý Lạc bị Dung Ngọc chọc giận đến nỗi hoàn toàn nói không nên lời, nếu hắn có thể giải thoát đôi tay của cô, thì không thể dùng pháp thuật giải cứu cô ra sao?

Dung Ngọc này thật đúng là đủ xấu xa mà.

Đào liền đào, ai sợ ai chứ!

Dung Ngọc thấy Quý Lạc tức giận cầm lấy cái xẻng, thật đúng là chuẩn bị đào, lập tức bật cười.

Lâu như vậy Quý Lạc còn chưa từng thấy hắn cười, nụ cười này của hắn thật đúng là có loại cảm giác tiên phong đạo cốt.

Hơn nữa...... Thật sự rất đẹp trai.

Đôi mắt cô đều thể hiện hết.

Dung Ngọc thấy Quý Lạc đang đào lại đột nhiên nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt quả thực như sắp muốn dính ở trên người hắn vậy.

"Thế nào, ta đẹp sao?"

"Ừm ừm."

Quý Lạc gật đầu, gật một cái còn sợ không đủ nên liền không ngừng gật liên tục vài cái nữa.

Động tác của cô khiến Dung Ngọc hết sức vui sướng, quyết định giải cứu cô.

Vì thế giây tiếp theo, Quý Lạc liền ra khỏi đất, yên ổn mà đứng ở trên mặt đất.

Hơn nữa Dung Ngọc còn thuận tiện giúp cô rửa sạch quần áo một chút, bùn đất ở trên cũng đã không còn.

"Ngươi chơi vui ở chỗ này đi, chờ lát nữa ta tới tìm ngươi."

"Ừ."

Quý Lạc được giải cứu ra thì tâm tình hết sức sung sướng, sau khi cô thấy Dung Ngọc biến mất mới hỏi Vũ Tâm: "Vừa nãy sao ngươi không nói gì hết vậy?"

"Ta...... Không dám."

Cô vẫn luôn cho rằng cô coi như là chân chó rồi, đối mặt với Dung Ngọc cũng không dám xụ mặt, không nghĩ tới ở đây còn có kẻ càng nhát gan hơn.

"Ngươi biết không? Chưa từng có ai dám nói Tiên Tôn đẹp, ngươi là người thứ nhất ta gặp đấy, ta quá bội phục ngươi."

"Vì sao?"

Còn không dám khen hắn đẹp? Nếu mỗi ngày đều có người như vậy khen cô thì cô chắc chắn sẽ đẹp tới cả trong lòng luôn đi. Đương nhiên trừ lúc cô làm diễn viên, những người đó căn bản không biết con người chân chính của cô.

"Ngươi không biết đâu, năm đó cũng có người nói với Tiên Tôn như vậy, bây giờ người kia đoán chừng còn đang luân hồi ở đường thú vật đấy."

"......"

Nguy hiểm thật, Quý Lạc bỗng nhiên nghĩ có chút sợ, vừa nãy coi không nên bị sắc đẹp mê hoặc, may là tâm tình Dung Ngọc tốt mới không so đo với cô.

"Chẳng qua ngươi sống lâu như vậy rồi sao?"

"Ha ha, ông nội ta nói cho ta biết."

"......"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.