Bản Chép Tay Tâm Nguyện Của Nữ Phụ

Chương 172: Nhặt được một con yêu quái củ cải (9)



Cảm giác có thân thể thật là tốt, cuối cùng cô cũng có thể chạm vào mỗi một món đồ ở thế giới này,

Vũ Tâm nhìn cô với vẻ mặt hâm mộ.

"Bây giờ ta còn chưa thể biến thành hình người nè."

Lời nói của nàng ngược lại đã nhắc nhở Quý Lạc, cô thực sự biến thành hình người không sai, nhưng cô vẫn luôn không rõ là cô đã biến thành thế nào, lỡ đâu một lát nữa lại biến thành củ cải lại thì sao?

Cô không muốn biến thành củ cải đâu.

Vì sao rõ ràng đều là yêu quái, nhưng con hồ ly tinh kia có pháp lực mà cô lại không có?

Ngẫm lại nếu có thể sử dụng tiên pháp, thì sẽ tàn bạo lóa mắt cỡ nào, chuyện hạnh phúc cỡ nào.

"Vũ Tâm ngươi có pháp thuật không?"

Vũ Tâm hỏi lại cô: "Ta có chứ, chẳng lẽ ngươi không có?"

Giọng điệu của nàng ấy hết sức kinh ngạc, tới cả Quý Lạc cũng có chút nghi ngờ có phải mình bị tàn phế không.

Nghe ý trong lời nói của Vũ Tâm thì hẳn là yêu quái đều có.

Mà cô...... Không có.

"Vậy ngươi không có sao?"

Vũ Tâm vừa nói xong, Quý Lạc bỗng nhiên phát hiện có cánh hoa rơi xuống, ngẩng đầu vừa nhìn, thì phát hiện vùng không trung ở trên đỉnh đầu kia đang có cánh hoa rơi xuống mênh mông, hình ảnh nhất thời vô cùng xinh đẹp.

Quý Lạc xoay vài vòng ở dưới trời mưa hoa, hưởng thụ trận mưa kỳ lạ này.

Chờ pháp thuật biến mất cô mới nhớ tới Vũ Tâm.

"Vũ Tâm, ngươi thật là lợi hại."

"Hả?"

Thiếu chút nữa Vũ Tâm đã rớt tròng mắt xuống, nàng còn nhớ rõ lúc nàng còn nhỏ học được pháp thuật này gia gia còn nói chỉ được mẽ ngoài, chính là pháp thuật hạ đẳng nhất.

"Pháp thuật này hết sức đơn giản."

"Nhưng ta không biết." Quý Lạc có chút tiếc nuối, sau đó cô bỗng nhiên nói: "Không bằng ngươi dạy ta đi?"

Vũ Tâm chưa từng dạy người khác pháp thuật, nghe thấy Quý Lạc nói như vậy trong lòng liền khẽ rung động, cũng muốn thử xem.

"Được, Nếu ngươi không biết, vậy bắt đầu từ cơ bản nhất."

Quý Lạc không ngừng nghiêm túc, giống như một đứa trẻ ngoan vậy.

"Đầu tiên, ngươi nhắm mắt lại, sau đó chậm rãi nghĩ đến mưa hoa dưới bầu trời, lúc này hẳn là ngươi có thể cảm giác được thân thể có linh lực, tập trung tinh thần rồi phát huy nó ra."

Quý Lạc làm theo, vài lần trước làm thế nào cô cũng không cảm nhận được linh lực mà Vũ Tâm nói, đến một lần cuối cùng cô rõ ràng cảm giác được thân thể có một loại năng lượng sẽ phá vỡ cơ thể vọt ra.

Khi cô cảm giác được có cái gì đó rơi xuống ở trên đỉnh đầu cô, cô liền vội mở to mắt.

"Vũ Tâm Vũ Tâm, ta thành công rồi."

Vũ Tâm cũng vui vẻ vì cô, "Ừ, thành công rồi."

Quý Lạc lập tức cảm giác cả người đang ngâm mình ở trong vại mật, trong lòng ngọt ngào, xem ra cô vẫn rất có thiên phú đấy.

"Từ từ, hình như có chút không thích hợp!"

Hử?

Quý Lạc ngẩng đầu nhìn lên, vừa nhìn, liền phát hiện quả thật rất không thích hợp.

Chẳng hạn như...... Cánh hoa này không phải chỉ ở vùng trời của các cô thôi sao? Vì sao ở xa cũng có?

Không phải là toàn bộ Thiên Đình đều có mưa hoa rơi đấy chứ?

Quý Lạc và Vũ Tâm liếc nhìn nhau, trong lòng hai người đều lộp bộp một cái, xong rồi, gặp rắc rối.

Dung Ngọc đang luyện chữ ở trên bàn trước cửa sổ, bỗng nhiên thấy hoa mắt, hắn nhìn về phía ngoài cửa sổ, phát hiện là cánh hoa.

Hắn đứng dậy, dùng tay đón lấy một cánh hoa, ngọn nguồn linh lực ở trên hình như là trong vườn hoa nhà mình.

Mà ở đó, có một con củ cải ngu ngốc.

Lúc Dung Ngọc đến, liền phát hiện Quý Lạc đang dùng vẻ mặt mờ mịt mà nhìn trời, bởi vì mưa hoa đến quá mạnh, toàn bộ người của cô bị chôn hơn phân nửa cũng không biết.

Một lát sau, Quý Lạc liền phát hiện cánh hoa không còn nữa, cô liền cười nói với Vũ Tâm: "Pháp thuật biến mất rồi."

"Ngươi đang làm gì vậy?"

Thân thể Quý Lạc lập tức cứng lại, cô quay đầu lại nhìn liền thấy trên tay Dung Ngọc đang nắm một cánh hoa, cánh hoa kia đã hoàn toàn thay đổi.

"Ta......" Lúc này sao có thể ăn ngay nói thật chứ?

"Ta muốn cho ngươi một sự bất ngờ."

"Bản tôn......"

Dung Ngọc đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên cảm ứng được có người tới gần, liền chuyển đề tài, "Bản tôn thấy ngươi vẫn nên biến lại thành củ cải đi."

Nói xong Quý Lạc liền thật sự biến lại thành củ cải, còn bị Dung Ngọc thu vào trong tay áo của hắn, nhân tiện còn bị Dung Ngọc thi hành thuật cấm ngôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.