Làm Quý Lạc tiếc nuối và đau lòng chính là luyện cho đến khi sẩm tối, cô cũng không có luyện thành công luyện.
Cô vén váy lên đến gối chỗ, thì thấy đã tím xanh một mảnh.
Chẳng lẽ cô thật sự ngu như vậy?
Không đúng, lúc trước cô còn thành công mà.
Nhưng...... Cũng có khả năng là vận **** cũng nói không chừng, Quý Lạc ngồi trên mặt đất, đầu bắt đầu suy nghĩ miên man.
Còn nữa, sao cái nhiệm vụ chi nhánh kia còn chưa có hoàn thành? Không phải hệ thống lừa cô chứ?
【 Bổn hệ thống mới khinh thường lừa cô đấy.】
“Cậu có thể nghe được suy nghĩ trong lòng tôi?”
【 Bổn hệ thống liền trong đầu ngươi, đương nhiên có thể nghe được, vì vậy đừng có lén lút nói xấu. 】
“Vậy vì cái gì còn chưa hoàn thành?”
【 Không nói cho cô. 】
“Tôi......”
Còn trao đổi với hệ thống xong, cổ áo cô đã bị người khác xách lên, tiếp theo cả người cô liền treo ở giữa không trung.
“Fuck!”
Cô trực tiếp dùng tư thế xoay chuyển thân thể mà Dung Ngọc vẫn luôn không làm được mà ôm lấy hắn.
Chờ sau khi cô thấy có cảm giác an toàn rồi mới quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt của Dung Ngọc cô liền ngơ ngác nói: “Ngươi làm gì vậy?”
“Mang ngươi đi chơi.”
Dung Ngọc cũng không để bụng tư thế bám vào hắn giống gấu koala của Quý Lạc, không có chút gánh nặng nào mang cô bay lên.
Quý Lạc chưa từng thấy được cảnh đêm đẹp như vậy, không biết có phải bởi vì nguyên nhân ở trên trời không mà cho dù là đã khuya, cô cũng có thể nhìn thấy ánh nắng chiều như lửa, nhưng mà giây tiếp theo, cô liền cảm giác được một trận cảm giác choáng váng, mặt cô lập tức trở nên trắng bệch.
Thân thể này, không phải là sợ độ cao chứ?
Dung Ngọc cảm giác được cô khác thường, liền hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
“Ta hình như...... Sợ độ cao.”
“Sợ độ cao?”
Có lẽ hắn không biết sợ độ cao là có ý gì, Quý Lạc đang muốn giải thích, cô đã được nhẹ nhàng đặt lên trên một đám mấy, nơi thân thể cô chạm vào là một mảnh mềm như bông.
Thì ra hắn biết, thật lợi hại.
“Đỡ hơn chút nào chưa?”
“Ừm.” Quý Lạc gật đầu, nhưng bởi vì quá thoải mái, vì thế cô lại nói: “Đỡ thì đỡ rồi, nhưng mà bây giờ ta lại có chút mệt, ta muốn ngủ.”
Nói xong, vào oucs Dung Ngọc còn chưa có phản ứng lại thì đã giống một bãi bùn nhão trực tiếp nằm ngủ ở trên mây.
Dung Ngọc thấy cô lạnh đến nỗi co rúm lại, liền không tự giác mà thả chậm tốc độ của đám mây, sau đó bày ra một tầng kết giới, để gió lạnh không thể tiến vào.
Lông mày đang nhíu chặt của Quý Lạc rốt cuộc cũng giãn ra.
Dung nhan khi ngủ của cô điềm tĩnh, tuy rằng thường xuyên sẽ chép miệng, nhưng lại giống như một đứa trẻ, Dung Ngọc sống lâu như vậy, đã từng gặp đủ loại mỹ nhân, nhào vào trong ngực lại càng không ít, nhưng ngu như vậy, vẫn là lần đầu tiên hắn gặp.
Lần đầu tiên nhìn thấy cô, hắn đã động sát tâm, rốt cuộc đối với hắn mà nói, yêu quái ở trong lòng hắn quả thực không có ấn tượng gì tốt cả, nhưng chính là ngốc như vậy, mới có thể khiến hắn quyết định tha cho cô một lần.
Dung Ngọc lại đặt tay tới vị trí trái tim, thật sự, là cô sao?
Quý Lạc bị một mùi hương thu hút tỉnh, nhưng cô không mở to mắt, mà nhắm mắt lại tới gần chỗ phát ra mùi hương, dịch hồi lâu, thân thể bỗng nhiên nặng nề rồi trực tiếp đi xuống rớt.
Dung Ngọc nghe thấy tiếng, buông thứ đồ trong tay rồi lắc mình tới phía dưới của Quý Lạc, lập tức ôm thật chặt.
Lúc này Quý Lạc vừa lúc mở to mắt liền nhìn thấy Dung Ngọc cau mày nhìn cô.
Bộ dáng vẻ mặt khó chịu này là vì sao thế?
Quý Lạc bắt đầu não bổ, chẳng lẽ khi cô ngủ rồi thì Dung Ngọc vẫn luôn ôm cô, nhưng cô lại quá nặng, thế nên hắn không vui?
Cô càng nghĩ càng thấy có lý, thậm chí còn gật đầu.
Hệ thống thật sự là nhìn không được nữa mới thêm một câu, 【 ký chủ, cô là té xuống từ trên kia. 】
Quý Lạc nghe vậy liền ngẩng đầu thì thấy một gốc cây phát ra ánh sáng màu xanh, còn chợt lóe lên.
“Tôi té xuống từ trên đó?”
Dung Ngọc đặt cô ở trên mặt đất, kéo cô lui lại mấy bước về sau, rồi mới hỏi cô: “Ngươi cảm thấy thân cây này lớn lên thế nào?”
Thân cây? Thân cây này hết sức khỏe mạnh, cẩn thận so sánh vậy mà còn có giường đôi xa hoa hiện đại lớn như vậy, Dung Ngọc là muốn cô khen cái cây này?
“Vô cùng khỏe mạnh, thật đấy, cái cây này nhất định là vua cây, nếu có thể tu thành hình người thế nào cũng sẽ phong lưu phóng khoáng, người gặp người thích hoa gặp hoa nở......”