“Không phải nàng muốn hôn sao? Không biến thành người thì sao hôn được? Chẳng lẽ nàng muốn bản tôn hôn một cây củ cải?”
Cũng không phải là vậy, nhưng cô làm sao lại biến thành người được vậy? Chẳng lẽ thật ra Dung Ngọc Tiên Tôn có năng lực này?
“Tiên Tôn, ngươi có thể biến ta thành người sao?”
Dung Ngọc thả cô xuống, nhướng mày lên, “Chẳng lẽ nàng cho rằng bản tôn không có chút năng lực này?”
Vậy là do bản thân cô ngu? Không, phải là hệ thống, nhiệm vụ kia của nó đã gạt cô.
Dung Ngọc thấy biểu tình trên mặt cô vẫn luôn thay đổi, lại kết hợp với lời nói cô thì cũng đoán ra được sơ sơ.
“Chẳng lẽ nàng cho rằng bản tôn hôn nàng thì nàng có thể biến thành người hả?”
"Bộ không được sao?”
Quý Lạc sợ hắn nói không được, bởi vì như vậy cô sẽ không nhịn nổi nà muốn đồng quy vu tận (2) với hệ thống.
(2) Đồng quy vu tận [同归于尽], sát nghĩa là “cùng nhau đi đến tận cùng”, hay nói cách khác ở đây là “cùng nhau chết”
“Đương nhiên là được, nàng muốn biến thành người thì có thể nói thẳng với bản tôn, đừng có...... Như vậy.”
Lúc nói đến nửa câu sau, Quý Lạc rõ ràng cảm giác được Dung Ngọc đang cười nhạo cô.
Quý Lạc vốn đang muốn bác bỏ vài câu, ai biết được trời bỗng nhiên sầm xuống, một vùng đen như mực, có một loại khủng bố như dã thú sắp bị thả ra.
Chuyện này hết sức không bình thường, theo lý mà nói thì Cửu Trọng Thiên không có trời mưa, bình thường toàn thấy mặt trời lên cao, hôm nay bỗng nhiên như vậy, nhất định là có dị thường.
Lúc này một con thanh điểu (3) bay tới, chít chít nói vài câu với Dung Ngọc, Dung Ngọc lập tức nhíu mày lại.
(3) Thanh điểu: sứ giả của Tây Vương Mẫu.
Ngay cả vẻ mặt của Dung Ngọc cũng như thế này, xem ra thật sự có chuyện sắp xảy ra rồi.
Chờ thanh điểu bay đi, Dung Ngọc quay đầu lại nghiêm túc nói với Quý Lạc: “Trong mấy ngày tới ngươi cứ đợi ở đây, ta sẽ dặn dò người trong điện, nếu muốn ăn gì thì tự mình nói.”
“Ừm.”
Quý Lạc nhìn thân ảnh Dung Ngọc lập tức biến mất, trong lòng có chút trống trải, cô thất thần nhìn về chỗ Dung Ngọc biến mất.
Ai ngờ còn chưa tới nửa giây, thân ảnh Dung Ngọc lại xuất hiện ở trước mặt cô lần nữa.
Hắn dùng một tay kéo Quý Lạc vào ngực, sau đó để lại một nụ hôn ở khóe môi cô, ánh mắt sâu lắng tựa biển, mênh mông như sao trời.
“Ngoan ngoãn chờ ta trở lại, đừng chạy lung tung.”
“Ừm.”
Quý Lạc dùng sức gật đầu, được sự cam đoan của cô, Dung Ngọc mới hơi yên lòng, nếu có thể thì hắn không muốn để củ cải ngu ngốc này ở đây một mình, nhưng mà hắn càng không nỡ để cô gặp phải nguy hiểm, đến lúc đó nếu như không thể chú ý đến cô thì nguy hiểm như vậy sẽ đến bất cứ lúc nào.
Hắn tạo ra một tầng ấn ký trên người Quý Lạc, sau đó mới nói: “Ta đi đây.”
Quý Lạc vẫn là một chữ "ừm".
Nếu Dung Ngọc Tiên Tôn bảo cô chờ, vậy cô sẽ ở đây chờ hắn về, không đi đâu hết.
Dung Ngọc không có ở đây liền không có ai chơi với cô, cô đành phải đi tìm Vũ Tâm nói chuyện, ngày đầu tiên còn có thể miễn cưỡng vượt qua, nhưng mà vào ngày hôm sau, một thiếu niên có dáng dấp như búp bê sứ bỗng đến.
Từ ánh mắt đầu tiên hắn nhìn thấy Quý Lạc liền cong môi, sau đó đánh giá Quý Lạc từ trên xuống dưới, “Ngươi là con (4) củ cải kia?”
(4) Ở đây dùng từ "con" là vì Quý Lạc hiện đang là yêu quái củ cải.
“Ngươi biết ta?”
Chẳng lẽ cô đã nổi tiếng ở tận trên trời rồi sao?
“Ừm, gặp qua một lần, hôm nay ta tới đây là để đưa Vũ Tâm đi.”
Hiển nhiên Vũ Tâm rất quen với hắn, trong giọng điệu khi nhìn thấy hắn đầy vui vẻ.
Sau đó nàng nói với Quý Lạc: “Ngươi đi không?”
Lúc trước Quý Lạc sẽ chạy đi, nhưng mà bây giờ cô đã đồng ý với Dung Ngọc Tiên Tôn, sẽ chờ hắn về.
Cô lắc đầu, Ninh Nam thấy vậy liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, trước đó hắn đã bị Dung Ngọc đặc biệt cảnh cáo, đây còn dám thừa dịp hắn không có ở đây mà bắt cóc củ cải nhà hắn chứ.
Sợ Quý Lạc thay đổi chủ ý, Ninh Nam liền ôm Vũ Tâm nhanh chóng chạy lấy người, Vũ Tâm còn lấy cành lá vẫy về phía Quý Lạc, Quý Lạc cũng nâng tay lên đáp lại nàng ấy, mãi đến khi không nhìn thấy nàng ấy nữa mới buồn bã mất mát mà buông tay.