Nhưng mà nhìn bộ dáng của Quý Lạc, cũng không có thấy không thích hợp, Nguyệt Trì ở trong lòng thoáng thở ra một hơi.
"Đúng vậy, nữ tử thanh lâu luôn luôn như vậy."
Những lời này nghe thì thấy không có gì, nhưng mà tâm Nguyệt Trì vừa mới buông xuống lập tức lại kéo lên, trên mặt hắn hơi có chút khẩn trương, ngữ khí cũng có chút nói lắp: "Ta...... Đối...... Thực xin lỗi."
Quý Lạc cười như không cười, tuy rằng mặt cô mang ý cười, nhưng lại chưa đạt tới đáy mắt.
"Xin lỗi về cái gì? Nếu thật sự cảm thấy có lỗi, không bằng thời điểm xuống núi huynh lại cõng ta?"
Đột nhiên Nguyệt Trì giống như là bị dẫm phải đuôi, "Làm sao cô lại biết?"
"Ta lớn đến vậy rồi, huynh làm thế nào để đem ta đưa tới cái sơn động này, không phải cõng thì chính là ôm, không phải huynh muốn ôm ta xuống núi đó chứ? Ta đương nhiên là không ngại."
Nguyệt Trì muốn nói hai cái hắn đều không nghĩ sẽ làm, nhưng lại như bị ma quỷ ám mà nói ra: "Cõng, ta cõng cô."
"Huynh nói rồi đó."
Trên mặt Nguyệt Trì có một tia đỏ ửng khả nghi, hắn quay đầu ho nhẹ hai tiếng, thanh âm giống như tiếng muỗi kêu, làm tiểu nhân Quý Lạc cơ hồ nghe không thấy: "Ừm, ta nói."
Thật đúng là không nghĩ tới, Nguyệt Trì lại là một người ngây thơ đến vậy, nghĩ đến đây, đột nhiên cô bỗng nghĩ tới Lục Thất Niên, sắc mặt liền biến đổi.
Nguyệt Trì ở bên kia tuy rằng không có nhìn Quý Lạc, nhưng vẫn lặng lẽ đánh giá, thấy sắc mặt cô đột nhiên thay đổi, liền vội chạy tới, vội vã hỏi: "Cô làm sao vậy? Chẳng lẽ là nhiễm phong hàn?"
Quý Lạc thấy bộ dáng nôn nóng của hắn, mày liền nhăn lại, phảng phất một bộ như đang rất khó chịu, nói: "Không biết, có lẽ là vậy."
Nguyệt Trì ở trong lòng mắng chính mình thật không cẩn thận, biết rõ cô nằm ở trên nền tuyết lâu như vậy nhưng lại không có giúp cô đuổi hàn, hơn nữa quần áo chống lạnh cũng chỉ có một cái, hắn trầm mặt nhấp môi rồi đi qua.
Duỗi tay đang định bắt mạch cho cô, ai ngờ Quý Lạc lại thuận thế mà giữ chặt lấy tay hắn, ở thời điểm hắn không kịp phòng ngừa mà dùng một chút lực, thân mình hắn liền nhào về phía cô.
Nguyệt Trì e sợ sẽ áp lên cô, nên bỗng dùng sức, lập tức liền biến thành tư thế hắn ở dưới còn Quý Lạc ở trên.
Quý Lạc cảm thấy như vậy thật không thể tốt hơn, một chút cũng không ngại mà trực tiếp nằm lên trên người hắn, còn Nguyệt Trì thì rõ ràng bị dọa sợ tới mức không nhẹ.
Hai người cách nhau rất gần, thậm chí có thể nói là hơi thở đều đang giao hòa lẫn nhau, Quý Lạc để mặt sát vào Nguyệt Trì, phi thường đứng đắn mà nói: "Huynh ôm ta một cái, xem ta có phải bị nhiễm phong hàn hay không?"
Nguyệt Trì chưa từng cùng người khác phái tiếp xúc qua như vậy, lúc trước ôm Quý Lạc đó là bất đắc dĩ, hơn nữa Quý Lạc cũng không có ý thức, nhưng lúc này trước mắt lại là một nữ tử đang tồn tại một cách chân thật, hơn nữa vừa vặn còn đang cười xinh đẹp mà nhìn hắn, ở thời điểm đại não hắn còn chưa có kịp làm ra phản ứng, thân thể nhưng thật ra lại có phản ứng trước.
Thì ra eo của nữ tử lại nhỏ như vậy, hơn nữa, thật ấm áp. Nguyệt Trì theo bản năng mà ôm chặt Quý Lạc hơn chút nữa.
Quý Lạc đột nhiên đem đầu dựa vào ngực của hắn, Nguyệt Trì mới cảm nhận được sự mềm mại chỉ thuộc về nữ tử, liền nghe thấy Quý Lạc rầu rĩ mà nói: "Huynh muốn bóp chết ta sao?"
Nguyệt Trì liền lập tức thả lỏng sức lực ra, còn ngu ngốc hỏi một câu: "Cái lực đạo này thì thế nào?"
Vừa nói xong, liền phát hiện Quý Lạc đang hài hước mà nhìn hắn.
"Cái lực đạo này thực không tồi, có điều...... Huynh có phải nên buông ta ra rồi không?"
Ngay sau đó, chính là vài giây im lặng lại.
Quý Lạc tận mắt nhìn thấy mặt của Nguyệt Trì càng ngày càng hồng, giống y như một trái táo đỏ, làm người khác nhịn không được mà muốn cắn một ngụm, vẻ mặt của hắn thì lại giống như đang câu dẫn, lại cường ngạnh phải làm ra một bộ dáng cấm dục.
Cũng không biết Nguyệt Trì bỗng nghĩ tới cái gì, vốn dĩ khuôn mặt vẫn còn đang hồng liền đột nhiên chuyển sang trắng, hắn đẩy Quý Lạc ra, rồi nói: "Quý cô nương vẫn là không cần trêu chọc ta."
"Thế nào là trêu chọc, nếu ta thích huynh, thì những gì ta đối với huynh đều xuất phát từ thiệt tình."