Ngày hôm sau, Nguyệt Trì quả nhiên tuân thủ hứa hẹn, sáng sớm đã gọi cô dậy.
Vì để thu hút ánh mắt của người khác, Quý Lạc vẫn như cũ lựa chọn một bộ váy áo tiên sắc, có điều cô chỉ trang điểm nhẹ, rốt cuộc bối cảnh cũng là rừng đào, nếu như mà trang điểm đậm thì không khỏi có vẻ quá diễm tục.
Trên tóc cô cũng chỉ cài một cây trâm bạch ngọc, cả người chỉ cần nhìn qua đã làm người khác chú ý mà lại không có vẻ nhạt nhẽo.
Chờ khi cô trang điểm xong rồi ra mở cửa, Nguyệt Trì nhìn qua mà có chút thất thần, cô thấy vậy liền biết mình trang điểm đã thành công.
Quý Lạc cười khe khẽ mà đi qua, cầm lấy tay của Nguyệt Trì, rồi nói: "Đi thôi."
Ngày hội hoa đào thực không phải nói chơi, hoa đào ở nơi này rõ ràng so với nơi khác thì nhiều hơn rất nhiều, từng đóa từng đóa sinh trưởng, liếc mắt một cái nhìn lại, làm người ta không khỏi cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Đi dạo ở trong rừng hoa đào, cánh hoa rơi như mưa, cảnh này giống trong tranh vẽ ra, cũng khó trách người ta nghĩ ra ngày hội như vậy ở nơi này.
Hôm nay những người tới nơi này du ngoạn phần lớn đều có đôi có cặp, rất nhiều nam nữ chưa lập gia đình đều đến ngày hội này để tìm người có duyên.
Đi tới đây, Quý Lạc liền phát hiện có rất nhiều ánh mắt liên tiếp nhìn về phía hai người bọn họ, trong đó có nam cũng có nữ, Quý Lạc nhìn Nguyệt Trì ở bên cạnh.
Hôm nay hắn ăn mặc cũng không có gì đặc biệt, một đầu tóc đen dùng dây cột tóc màu trắng buột lên, một thân tơ lụa tuyết trắng, nhưng mà khí chất phiêu dật xuất trần của hắn lại có loại nói không nên lời, chỉ cần lẳng lặng đứng ở nơi đó, cũng khiến cho người ta cảm giác được một loại cao quý Thanh Hoa.
Vốn dĩ nhìn qua thì thấy rất đẹp mắt, nhưng bộ dáng không dính khói lửa phàm tục như vậy lại bị hai cái diều trên tay hắn phá hủy, Quý Lạc không khỏi cười khúc khích, Nguyệt Trì nghe tiếng lập tức quay đầu lại, vẻ mặt khó hiểu.
Quý Lạc vẫy vẫy tay, nói: "Không có gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy có chút cao hứng."
Nguyệt Trì không hiểu rốt cuộc Quý Lạc là đang cười cái gì, nhưng mà nghe được Quý Lạc nói cô thấy cao hứng, ở dưới ánh mắt của mọi người, hắn liền cười nhạt, không biết đã làm bao nhiêu người ở đây hít thở không thông.
Quý Lạc rõ ràng đang đứng ở bên cạnh hắn, nhưng có lẽ là do Nguyệt Trì quá mức hấp dẫn người khác, thế nên có rất nhiều nữ tử chưa lập gia đình có loại cảm giác nóng lòng muốn thử, Quý Lạc không nghĩ sẽ đi trêu chọc mấy nữ tử đó, vì thế liền lập tức kéo Nguyệt Trì đi.
Ở phía sau cô, Nguyệt Trì vốn dĩ nhìn có vẻ vô tội, lại đang đắc ý cười cười.
Hai người thả diều trong chốc lát, Quý Lạc liền cảm thấy có chút mệt, đang định ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc, đột nhiên bỗng nhìn thấy cách đó không xa cũng có hai người đang chơi diều, bất đồng chính là, nữ tử thì rất nhập tâm chơi, còn nam tử đứng ở bên cạnh tựa hồ hình như không muốn tham dự.
Quý Lạc định thu hồi lại ánh mắt, nhưng nam tử kia như là có cảm giác, liền quay đầu lại vừa lúc đối mặt với Quý Lạc.
Sau một lúc lâu, cũng cười cười, nhưng cùng với nụ cười của Nguyệt Trì thì rất khác nhau, cái loại tươi cười này, mang theo thập phần lạnh lẽo, mà người đang cười đó, đúng là Mộ Lãnh.
Nói như vậy, vị ở bên cạnh hắn, hẳn là Mai Âm Âm?
Thật đúng là cô không chủ động tìm nàng ta, thì chính nàng ta lại chủ động tìm tới a.
Mộ Lãnh vốn nghĩ rằng sẽ thấy đối phương mặt lạnh mà nhìn mình, ai ngờ được Quý Lạc lại tươi cười ngọt ngào với hắn, hai má ửng hồng, nụ cười kia đẹp đến giống như yêu tinh.
Sau khi Quý Lạc cười xong, liền làm biểu tình muốn nói lại thôi, trong mắt phảng phất như có vô số tình ý, nhẹ nhàng liếc nhìn Mộ Lãnh một cái, rồi liền không nhìn hắn thêm nữa, lại quay đầu cùng Nguyệt Trì nói chuyện.
Giây phút trước Mộ Lãnh giống như còn đang ở thiên đường, nhưng giờ phút này lại về tới mặt đất, làm sao mà hắn cam tâm được? Hai mắt hắn phát hỏa mà nhìn chằm chằm bóng dáng của Nguyệt Trì, trong lòng là một mảnh ghen tuông.
Bởi vì bị Quý Lạc làm nhiễu loạn cảm xúc, thế nên lời nói kế tiếp của Mai Âm Âm, hắn cũng không có nghe thấy, chỉ tùy tiện đáp ứng vài tiếng, Mai Âm Âm là người cẩn thận cỡ nào, lập tức liền nhận thấy được hắn không thích hợp.