Bạn Có Câu Chuyện Ngắn Nào Hay Muốn Giới Thiệu Không?
Tầm mười phút sau.
Tôi quay về chỗ của mình và Lí Tư Mộ.
“Nhanh vậy đã xong rồi á?”
Tôi: “…”
Không được, phải kiềm chế.
Tôi thường hay học ké lớp của Tề Triệt.
Cậu ấy vẫn mặc đồ theo phong cách sạch sẽ thoải mái như trước.
Liếc mắt nhìn một cái sẽ thấy thật bắt mắt, thật sự vô hại với cả người lẫn vật.
Tôi đột nhiên ngẩn người, cứ luôn cảm thấy Tề Triệt ngày đó ở quán bar với người trước mặt không phải là một.
Chàng trai này không phải có hai nhân cách đó chứ?
Tôi nheo mắt nhìn Tề Triệt chằm chằm.
Mặt tôi càng lúc càng kề sát.
Tề Triệt đang chép bài bỗng dùng mu bàn tay chặn trước mặt tôi.
“Khương Bạch, đang đi học đó, cậu rụt rè chút được không?”
Tôi sững người.
Lập tức có phản ứng lại.
Không phải, thanh niên xấu xa này đang nghĩ gì chẳng biết?
“Tề Triệt…”
Tôi cũng có chuyện muốn hỏi cậu ấy.
Vừa lên tiếng giáo viên đang giảng bài trên bục cũng quay xuống nhìn tôi.
“Bạn nữ ngồi bên cạnh em học sinh nam mặc áo trắng.”
Tề Triệt là người mặc áo trắng.
Bạn nữ ngồi cạnh cậu ấy… tôi á?!
Tôi ngơ ngác nhìn giáo viên.
Giáo viên mỉm cười bình dị ôn hòa, dễ gần.
“Đúng rồi, em đó, trả lời cho tôi một câu hỏi.”
Câu hỏi gì cơ chứ?
Tôi chỉ tới ngồi ké lớp thôi mà.
Tôi chậm rãi đứng dậy.
Ánh mắt của mọi người xung quanh đổ dồn về phía tôi.
Tôi có hơi xấu hổ.
Nhìn Tề Triệt ngồi bên cạnh tôi đột nhiên váng đầu.
“Chuyện này… báo cáo giáo viên, em muốn đề nghị cho người nhà thay em trả lời.”
Khắp phòng học vang lên tiếng cười náo nhiệt.
Trong ánh mắt của giáo viên lóe lên tia vui vẻ đợi hóng chuyện.
Tôi kéo kéo ống tay áo của Tề Triệt.
“Tề Triệt…”
Cậu ấy ho khan mấy tiếng rồi cũng đứng lên.
Không biết vì sao mà tai cậu ấy đỏ như sắp rỉ máu đến nơi vậy.
Không dám nhìn lên bục giảng.
Trả lời câu hỏi xong thì nhanh chóng ngồi xuống.
Tôi khen ngợi cậu ấy: “Tề Triệt, cậu giỏi thật đó.”
Tề Triệt lại ho khan.
Bảo tôi ngoan ngoãn không được nói chuyện nữa.
Tôi ừ một tiếng.
Cho đến khi chuông tan học vang lên.
“Tề Triệt, chúng ta cùng đi ăn cơm nha?”
Tôi giúp Tề Triệt dọn đồ, tủm tỉm cười hỏi cậu ấy.
Tề Triệt còn chưa trả lời, giáo viên đang dọn đồ cũng đi đến.
“Tề Triệt.”
“Thầy ạ.”
Tiếng thầy này là tôi gọi.
Trong tiết của người ta không nghiêm túc nghe giảng tôi cũng khó tránh khỏi có hơi chột dạ.
Giáo viên vui vẻ cười, ánh mắt thân thiện nhìn tôi.
“Em là bạn gái của Tề Triệt à?”
“Hả… Dạ vâng ạ.”
Tôi vừa nói xong giáo viên gật đầu.
“Được, hôm nào em ghé nhà thầy ăn cơm nhé.”
“… Sao ạ?”
Tôi hơi ngỡ ngàng, ánh mắt mờ mịt.
Tề Triệt lai ho khan: “Đây là bố tôi.”
Tôi: “…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.