Bạn Có Câu Chuyện Ngắn Nào Hay Muốn Giới Thiệu Không?

Chương 4



Tôi cố gắng xây dựng cho bản thân mình hình tượng cô gái dịu dàng ngoan ngoãn yêu học tập.

Nhưng tôi cũng không thể đăng lên vòng bạn bè được.

Ai biết Tề Triệt có xem vòng bạn bè của tôi không.

Trong lúc tôi đang rối rắm không biết đi bước tiếp theo thế nào.

Không ngờ hôm nay trong lúc đi ăn cơm ở căn tin trường.

Vậy mà trùng hợp lại gặp được Tề Triệt.

Hơn nữa cậu ấy còn quên mang thẻ cơm!

Đúng là trời cũng giúp tôi mà.

“Cậu dùng của tớ đi.”

Tôi cười tủm tỉm đưa phiếu cơm cho cậu ấy.

Tề Triệt nhìn tôi một lúc lâu.

Tôi còn tưởng cậu ấy đã nhận ra tôi rồi cơ.

Không ngờ cậu ấy lại cầm thấy thẻ cơm rồi nói cảm ơn.

Kế tiếp cậu ấy lấy điện thoại di động ra.

“Để tôi chuyển lại cho cậu.”

Tôi cũng quen với việc này rồi.

Tôi mở mã QR trong ứng dụng Wechat lên.

Sau khi cậu ấy quét mã thì có hơi bất ngờ.

“Tối qua chúng ta vừa mới kết bạn, tớ là Khương Bạch.”

“À, là cậu à.”

Đúng là trầm tĩnh hệt như Wechat của cậu ấy.

Khi tôi quay về ký túc xá mới phát hiện Tề Triệt đã chuyển khoản đến.

Là tiền cơm trưa nay.

Nhưng tôi không nhận mà chuyển ngược về.

Tôi vừa chuyển ngược lại đã thấy Tề Triệt gửi một dấu chấm hỏi đến.

Thì ra cậu ấy đang hoạt động.

[Tiền cơm trưa nay cậu không cần trả lại cho tớ đâu.]

[Không đáng bao nhiêu cả cậu không cần khách sáo.]

Hai câu đối thoại đơn giản.

Đối phương không trả lời.

Tôi chau mày nghi ngờ không biết mình có nói gì sai không?

Tôi lập tức gửi cho cậu ấy thêm một tin nữa.

[Hay là ngày mai cậu mời tớ uống nước đi, coi như là cảm ơn. Cậu biết tớ học lớp nào không?]

Một lát sau, đối phương trả lời lại một chữ được.

Hôm nay, mái tóc vốn được buộc đuôi ngựa thường ngày của tôi được chuyển thành kiểu đoan trang thục nữ.

Cố gắng làm đến mức người ta nhìn thấy tôi đều sẽ nghĩ ngay đến “ánh trăng sáng.”

Lần này tôi chọn một bóng râm đối diện với lớp của Tề Triệt.

Dáng người cậu ấy cao ráo, đứng ở góc ngoài cùng phía dưới bên trái.

Huấn luyện viên vừa nói bên phải xoay.

Cậu ấy lập tức hướng về phía tôi.

Tề Triệt: “…”

Tôi: “…”

Tề Triệt rõ ràng đã thấy tôi.

Cậu ấy ngước mặt nhìn tôi một cái.

Có chút kinh ngạc ngoài ý muốn.

Tôi cười tủm tỉm vẫy tay với cậu ấy.

Tề Triệt không dám nhìn tôi.

Lúc bọn họ nghỉ ngơi tại chỗ tôi đã thấy cậu ấy bị một đám người vây quanh.

“Này, Tề Triệt, người đối diện là ai vậy? Nhìn cậu suốt cả buổi sáng rồi đấy.”

Đối diện chính là tôi.

Tề Triệt không nói gì, lại nhìn thoáng qua chỗ của tôi.

Sau đó cậu ấy đứng lên đi về phía tôi.

Chàng trai cao hơn mét tám đứng trước mặt tôi.

Trực tiếp che đi ánh sáng của tôi.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn cậu ấy.

Chỉ nhìn được mỗi xương hàm và gương mặt của cậu ấy một cách mơ hồ.

Đúng là một đóa hoa lạnh lùng khiêm tốn dịu dàng.

Tôi không ngờ Tề Triệt lại bất ngờ ngồi xổm xuống.

“Khương Bạch.”

“Hả?”

Cậu ấy vậy mà lại nhớ rõ tên tôi.

“Tôi mua nước cho cậu.”

Cậu ấy đưa cho tôi một chai nước.

“Tớ mở không được.”

“…”

Tính cách của Tề Triệt thật tốt.

Cậu ấy giúp tôi vặn nắp chai sau đó giao lại cho tôi.

Tôi mỉm cười đưa tay nhận lấy.

“Cảm ơn cậu.”

Mấy ngày tiếp theo.

Tôi tiếp tục xuất hiện ở trước lớp của Tề Triệt.

Làm cho các bạn trong lớp của cậu ấy gần như đều biết tôi.

Lúc bọn họ nghỉ giải lao.

Tề Triệt tới đưa nước cho tôi.

Cuối cùng không nhịn được lên tiếng hỏi: “Cậu không đợi ở lớp mình mà qua đây làm gì?”

“Tớ không cần phải tập luyện, mà chỗ này còn mát mẻ.”

Ngày học quân sự đầu tiên tôi ngất xỉu.

Mấy lớp bên cạnh đều biết cơ thể tôi không khỏe, không cần học quân sự.

Tề Triệt không nói gì, giống như không biết nói gì.

“Ừm, Tề Triệt, tối nay chúng ta cùng nhau ăn cơm được không?”

Tôi mặt dày ngồi ở đây mấy hôm.

Ngoài việc làm cho mọi người nhớ mặt, cũng kéo gần khoảng cách với Tề Triệt hơn.

Nhưng Tề Triệt còn chưa kịp nói gì.

Huấn luyện viên lớp cậu ấy đã hô.

“Này! Bạn học kia, nhanh về hàng đi! Muốn hẹn hò thì đợi kết thúc buổi học lại tiếp tục!”

Mấy bạn học phía sau cười ầm lên.

Tình huống này xấu hổ muốn chết.

Tới tôi còn ngẩn cả người, chỉ một lúc mà mặt mày đã đỏ bừng lên.

Tề Triệt ho khan hai tiếng.

Mấy ngày học quân sự kế tiếp, tôi và cậu ấy đều không dám nhìn nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.