Bạn Có Câu Chuyện Ngắn Nào Hay Muốn Giới Thiệu Không?
Biểu cảm của tôi một lời khó mà tả được.
Cặp mắt đen láy của Tề Triệt giống như có thể nhìn thấu tôi.
“Người đang đứng trên sàn nhảy kia… không phải bạn cậu chứ?”
“Không phải! Tất nhiên là không phải rồi! Bạn của tôi đã về trước rồi, tôi cũng phải về đây.”
Xin lỗi cậu Lí Tư Mộ.
Cậu ráng đi vì hạnh phúc, chuyện cả đời của chị em.
Chỉ có thể để cậu chịu tủi thân thôi.
Tề Triệt nhỏ giọng ừ một tiếng.
“Vừa hay tôi cũng định về, chúng ta đi cùng nhau đi.”
Cậu ấy quay sang tạm biệt mấy người bạn bên cạnh.
Tôi chầm chậm đi theo cậu ấy đi ra cửa quán bar.
Lý Tư Mộ còn đang quẩy nhiệt tình ở bên trong không màng thế sự.
Tôi và Tề Triệt đi đến trạm tàu điện ngầm.
Suốt cả đường đi tôi không dám nói một câu nào.
Tôi cúi đầu nhìn đôi giày trắng.
Tôi thầm thở phào trong lòng: may mà hôm nay không ăn mặc quá cháy phố.
Nếu không đến lúc bị Tề Triệt bắt gặp thì hình tượng đóa hoa nhỏ trong sáng tôi khổ tâm đắp nặn sẽ sụp đổ trong nháy mắt.
Sau khi xuống tàu điện còn phải đi bộ thêm một đoạn nữa mới về đến trường.
Tôi đi rất chậm, đôi mắt vẫn luôn dán chặt mặt đường.
Tề Triệt bất ngờ lên tiếng: “Sau này cậu đừng đến mấy chỗ tạp nham đó nữa, không an toàn.”
“Hả… Ừm.”
“Đến lúc về cũng phải về chung với mấy bạn đã đến cùng mình.”
“Ừm…”
Khoan đã, mấy lời dặn dò này sao nghe có vẻ ngọt ngào dữ vậy.
Tôi nghiêng đầu nhìn Tề Triệt.
“Cậu đang quan tâm tớ à?”
“Ừm.”
Một chữ ừm này của cậu ấy thật êm tai.
Tôi lập tức ngây ngẩn cả người.
“Vậy có phải cậu cũng thích tớ không?”
Tôi hỏi.
Vừa dứt lời tôi lại thấy bản thân mình có hơi liều.
Tính đi tính lại thì tôi với Tề Triệt còn chưa quen biết nhau được hai tháng.
Câu tôi vừa hỏi không chỉ hơi đường đột.
Còn vô cùng không hợp với hình tượng của tôi lúc này.
Nhưng nghĩ kỹ lại thì.
Chuyện tôi thích Tề Triệt người bình thường đều có thể nhìn ra được.
Tề Triệt thông minh như vậy, nhất định cũng biết rõ.
Vậy nên, lúc này cậu ấy mới quan tâm tôi đến như vậy.
Không từ chối lời mời cùng đến thư viện với tôi, còn giúp tôi giải đề.
Tổng hợp tất cả lại với nhau: Tề Triệt cũng thích tôi.
Ánh mắt của tôi chợt lóe sáng, nhìn Tề Triệt chằm chằm.
Đoán chừng Tề Triệt cũng không nghĩ tới tôi lại phóng lao phải theo lao như vậy.
Cậu ấy ho khan hai tiếng.
Tuy là trời tối, ánh đèn đường lại còn mờ ảo.
Nhưng với sự nhạy bén của mình tôi phát hiện tai Tề Triệt đã đỏ ửng.
Hơn nữa qua một lúc lâu tai cậu ấy lại càng đỏ hơn.
“Đi thôi.”
Tề Triệt đẩy gương mặt đang sán tới gần của tôi ra.
Không nói gì đi thẳng về phía trước.
Cậu ấy xấu hổ rồi.
“Tề Triệt, cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tớ.”
“Cậu ồn quá đó.”
Tôi nhanh chân chạy lên mấy bước, nắm lấy cổ tay Tề Triệt.
Cơ thể Tề Triệt rõ ràng có chút cứng lại.
Tôi cố lấy hết can đảm: “Tề Triệt, tớ thích cậu. Chúng ta hẹn hò được không?”
Tề Triệt nhìn tôi một cái.
Cậu ấy không nói gì, chỉ kéo tay tôi đi về phía trước.
Một lát sau tôi mới nghe thấy cậu ấy nhỏ giọng trả lời: “Được.”
Chương 9:
Tôi và Tề Triệt đã hẹn hò.
Quay về ký túc xá tôi kích động thông báo cho Lí Tư Mộ.
Lí Tư Mộ mắng tôi trọng sắc khinh bạn.
Không nghe không nghe, tôi không nghe thấy gì cả.
Ting ting __
Điện thoại vang lên âm thanh thông báo.
Tề Triệt gửi tin nhắn đến.
“Ngày mai tới mua đồ ăn sáng cho cậu, cậu muốn ăn gì?”
“Cái gì cũng được, đồ cậu mua cho tớ đều thích cả.”
“Ừ, cậu ngủ ngon.”
“Cậu cũng ngủ ngon.”
Tôi kích động lăn lộn trên giường.
Cắn chăn để bản thân không bật cười thành tiếng.
Nhưng tôi vẫn cười đến run lên.
Sáng hôm sau tôi gặp Tề Triệt ở trước cửa tòa dạy học.
Cậu ấy mặc một một chiếc áo sơ mi sạch sẽ, tóc mái mềm mại chạm đến chân mày.
Trên lưng đeo chiếc balo, sạch sẽ như nước suối.
Tôi vui vẻ chạy đến chỗ cậu ấy.
“Bữa sáng của cậu.”
“Bây giờ chúng ta đi đâu dạ?”
“Thư viện.”
“…”
Không thể ngờ địa điểm hẹn hò lần đầu của tôi với Tề Triệt lại là thư viện.
Thôi được rồi, ai bảo tôi lại thích một anh người yêu học giỏi cơ chứ.
Tôi cắn một miếng bánh bao.
Đến thư viện, Tề Triệt im lặng xem sách chuyên ngành của mình.
Tôi thấy có chút nhàm chán.
Tôi vốn là người không thích ngồi yên một chỗ.
Lúc trước theo đuổi Tề Triệt phải ngồi ở thư viện suốt một ngày đã thách thức giới hạn của tôi lắm rồi.
Hơn nữa hôm nay là cuối tuần, giáo viên cũng không giao bài tập.
Tôi đọc sách một lúc đã nằm gục ra bàn.
Tề Triệt vẫn ngồi ngay ngắn đối diện tôi.
Bộ dạng này nhìn qua đúng là mỹ cảnh làm người ta vui lòng.
Tôi ngồi ở đối diện nhưng dường như cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cậu ấy.
Nhưng tôi từ từ phát hiện.
Tai Tề Triệt vậy mà dần đỏ lên rồi.
Tôi cười đắc ý.
Cầm bút chọc bàn tay của Tề Triệt.
Sau đó cậu ấy ngẩng đầu liếc mắt nhìn tôi một cái.
“Có chuyện gì sao?”
“Tề Triệt, tôi chán quá à.”
“Vậy cậu đã học thuộc lòng từ đơn chưa?”
“…”
Không cần thiết phải vậy đâu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.