Đồng Đồng cứng người ngay lập tức, cánh tay đang buông thõng nắm thành đấm, giọng nói phát ra từ kẽ răng: “Thai sư bố cậu…”
Chu Du nghe được cậu này, vỗ trán một cái: “Quên mất còn có micro.”
Đồng Đồng: “… …”
Lời này không có micro thì có thể nói sao?
Người ở dưới bục cũng nghĩ đến cái này, toàn trường cười vang.
Lần này Đồng Đồng giận thật, cậu cần mặt mũi nhất.
Vứt mặt mũi ngay trước toàn trường thế này, cậu tuyên bố tại chỗ cậu không hề quen Chu Du.
Chu Du đang tạo tin vịt của cậu.
Vì chứng minh sự trong sạch, cậu đá bay Chu Du xuống khỏi sân khấu.
Quay lại phòng học, Đồng Đồng vẫn chưa hết giận, rút một đề thi bắt đầu điên cuồng làm.
Chu Du cẩn thận xích qua: “Vậy buổi tối cậu có đi gặp mẹ với tôi nữa không?”
Chu Du hỏi xong đợi ba giây, tiếp đó vỗ tay một cái, mặt mũi tràn đầy chắn chắc: “Tôi biết ngay cậu vẫn đi cùng tôi! Tôi biết mà sao cậu có thể giận tôi thật chứ.”
Lúc nãy Đồng Đồng vẫn chưa nói tiếng nào cả: “???”
Chu Du lại tự nói tiếp: “Biết rồi! Biết cậu không giận thật! Tình cảm giữa chúng ta không cần giải thích.”
Đồng Đồng: “… …”
Cuối cùng Chu Du đập một phát: “Được rồi, tôi cũng không phải loại người hẹp hòi! Tôi cũng tha thứ cho cậu!”
Đồng Đồng trừng mắt, thật sự nhịn không được phì cười, mặc dù nhanh chóng kìm lại.
Trang Khiêm ngồi một bên xem toàn bộ quá trình, bắt đầu suy tư cách hai người này giao tiếp với nhau.
Lúc sau cậu ta hiểu được, đây là một màn trình diễn cá nhân độc nhất vô nhị thuộc về Chu Du—— tặc mặt dày.
Trang Khiêm nhớ đến nhiệm vụ đêm qua hai người này giao cho mình, cầm một tờ giấy nháp lơ đãng đi lên phía trước: “Giáo viên thể dục muốn tôi điền một ít tư liệu, các cậu phối hợp.”
Trang Khiêm không cho bọn họ cơ hội nói chuyện trực tiếp hỏi: “Họ tên.”
Chu Du: “Cậu không nói nhảm chứ.”
Đồng Đồng rút ra một tờ bài thi viết: “Đồng Đồng.”
Trang Khiêm: “Giới tính.”
Chu Du tự hào: “Soái ca.”
Đồng Đồng hít sâu một hơi: “… Nam.”
Trang Khiêm hỏi trọng điểm: “Sinh nhật.”
Đôi mắt hai người không có hứng thú gì tỏa sáng long lanh.
Chu Du thả con tép, bắt con tôm: “Ngày 30 tháng 7, cung Sư Tử!”
Đồng Đồng chửi thầm một câu, sinh nhật Chu Du đã qua từ tháng trước nữa rồi.
Vậy lần tỏ tình của cậu phải đợi đến tháng 7 năm sau mới tỏ tình được hả??
Nhất định không được rồi.
Trang Khiêm thấy Chu Du nháy mắt với mình: “Đồng Đồng thì sao?”
Chu Du giống như không để ý lắm, thật ra tai đã dựng thẳng lên rồi.
Tâm trạng Đồng Đồng không tốt nói: “… Ngày mốt.”
Oh yeah!
Chu Du lặng lẽ cho Trang Khiêm một like.
Một người vui vẻ một người lo.
Trang Khiêm nhìn vẻ mặt của hai người, nghĩ ngợi, diễn kịch cho mình: “Wow! Chẳng lẽ không có ai muốn biết sinh nhật của tao à?!”
Không ai trả lời cậu ta.
Trang Khiêm suy nghĩ: “Vậy… sinh nhật tôi vào tuần tới này! Rất gần sinh nhật Đồng Đồng! Khéo thật.”
Đồng Đồng cúi đầu bực bội làm bài thi, một tờ lại một tờ, làm luôn cả bài thi của Chu Du.
Chu Du bên này bị hứng khởi xông lên tận đầu, nghĩ đến cái áo lông chồn có thể tặng đi, lại nghĩ đến thời gian ngay hôm kia, đứng lên nâng bàn mười cái như nâng tạ.
Hai người đều không để ý đến cậu ta.
Trang Khiêm bất lực lại tuyệt vọng, tiện tay túm một người lại, lôi hai trăm đồng trong túi ra: “Muốn biết sinh nhật tôi không?”
Người kia đoạt lấy tiền mặt: “Ngài nói.”
——
Trước khi tan học, Chu Du nhận được tin nhắn của mẹ hắn, nói là đến trước. Hẹn gặp mặt sau khi tan học.
Sau khi tan học, Chu Du trực tiếp lôi kéo Đồng Đồng đón xe đến một nhà hàng Tây.
“Tối qua tôi đã quyết định chỗ ăn cơm, một nhà hàng tạm được cách trường học gần nhất.” Chu Du nhìn liếc nhìn đại sảnh đánh giá, “Chỉ là hơi đơn giản, không rộng thoáng lắm.”
Đồng Đồng nhìn đại sảnh tráng lệ sáng lấp lánh, nhíu mày kéo tay hắn lại: “Chỗ này có vẻ đắt.”
Trước đây Đồng Đồng thường đến chỗ này ăn bò bít tết cùng mẹ, coi như hiểu rõ giá cả chỗ này.
Một bữa không mở thêm chai rượu đỏ cũng phải hơn vạn.
Chu Du nhìn qua không có tiền như vậy.
“Không sao, tôi rất có tiền.” Chu Du tự hào nói xong ôm người đi vào nhà hàng Tây.
Đồng Đồng không có gì nhiều để nói, lại nghĩ đến trong cặp mình vẫn mang theo tiền bán đồ nướng kiếm được mấy ngày trước, lúc này mới hơi yên tâm.
Hai người không đi vào phòng ăn cơm, chỉ đứng đợi ở đại sảnh.
Đợi gần mười phút, cũng không thấy người đi vào.
“Chắc máy bay bị trễ rồi.” Chu Du nhìn giờ trên điện thoại, “Tôi đi vệ sinh trước, cậu ở đây đợi tôi.”
Đồng Đồng giữ chặt người: “Mẹ cậu trông thế nào, lát nữa đừng bỏ qua.”
“Ừm…” Chu Du ngẫm nghĩ, “Động tĩnh ra sân của bà rất lớn, cậu liếc mắt đã có thể nhận ra.”
Chu Du quay người đi vệ sinh, Đồng Đồng tưởng tượng miêu tả của hắn.
Động tĩnh rất lớn? Mẹ Chu Du rất mập hả?
“Ơ, ai đây, Đồng thiếu gia?” Một giọng nam vang lên, “Sao cậu lại ở đây?”
Đồng Đồng bị cắt ngang tưởng tượng, quay đầu nhìn sang, đánh giá ba bốn nam sinh đang đi đến, cậu chỉ quen mỗi người dẫn đầu, cũng là người vừa nói chuyện, tên Tào Lỗi Giang.
Trước kia công ty ba cậu từng hợp tác với công ty của ba Tào Lỗi Giang, Đồng Đồng từng được ba dẫn đến nhà Tào Lỗi Giang ăn cơm.
Tào Lỗi Giang lớn hơn cậu, ba cậu còn từng đánh giá nói: Kiêu ngạo ương ngạnh, không làm nên trò trống gì, một người thông minh trời cho vào cục cảnh sát làm quân dự bị.
“Không phải nhà cậu phá sản sao? Còn ăn cơm ở đây à?” Nụ cười đểu cáng trên mặt Tào Lỗi Giang khiến người ta không thoải mái, “Anh trai mời cậu ăn nha.”
Lời này rõ ràng không lành, Đồng Đồng biết tính tình mình không tốt, sợ mình bị kích thích gây ra chuyện, nhíu mày từ chối: “Không cần.”
Cậu nói xong cũng chuẩn bị đi.
“Không cần? Tao không mời mày, mày có thể ăn được cơm ở đây sao? Chẳng qua lúc đó ba mày cũng có khí phách như mày vậy.” Tào Lỗi Giang tùy ý nói: “Lúc đó ba tao còn muốn kéo ba mày một phen, ông ta không muốn, không muốn thì phá sản thôi.”
“Anh có ý gì?” Đồng Đồng nhận ra không bình thường.
Phần lớn nguyên nhân nhà cậu phá sản là vì một dự án gây tổn thất nghiêm trọng, gian đoạn trước không ngừng ném ra, công ty đứt mất mắt xích tài chính.
Nếu như là chuyện có thể giúp một phen, ba cậu cũng sẽ không nộp đơn xin phá sản, thanh lý tài sản xong, còn cõng món nợ lớn thế này.
“Tao chẳng có ý gì cả, tao chỉ muốn hỏi lúc trước ba mày từ chối hợp tác với ba tao có hối hận không.” Tào Lỗi Giang châm chọc cười một tiếng, “Nghe nói dạo này ba mày đang liên hệ với lão cáo già Trang Dịch Trung kia. Nhà ông ta mở khách sạn, chẳng kéo được mấy liên quan đến nghiệp vụ nhà mày. Cẩn thận nhà mình không lên bờ được, còn kéo người khác xuống nước.”
Trang Dịch Trung là ba của Trang Khiêm.
Đồng Đồng nghe đến đây có ngốc cũng nghe ra được bất thường: “Tôi nhớ dự án xảy ra sự cố của ba tôi, các anh cướp trật?”
“Đúng, không cướp được.” Tào Lỗi Giang không hề gì, “Vậy thì sao. Cuối cùng còn không phải ba mày chưa gặm được thịt đã mất răng, cái này gọi là gì nhỉ?”
Tào Lỗi Giang lớn tiếng cười nhạo: “Báo ứng.”
Đồng Đồng nhẹ gật đầu, cắn răng, giận quá mà cười: “Cụ mày.”
“Còn dám mắng tao hử? Nhà mày vẫn chưa trả hết nợ nhể, mày có tin tao bảo bọn họ thêm hai số không nữa không.” Tào Lỗi Giang suy nghĩ, “Mày có tin tao khởi tố mày, lý do khởi tố là xúc phạm bằng ngôn ngữ không?”
Suy cho cùng Đồng Đồng là tính tình tuổi trẻ, nhịn đến nỗi cắn chảy máu lợi, thật sự không nhịn được, nhấc chân lao lên.
“Nè!” Chu Du vừa đi tới nghe vài câu đã biết không ổn, vội vàng chạy qua, đúng lúc ôm lấy eo Đồng Đồng đang bùng nổ.
Đồng Đồng đạp chân mấy lần ở không trung: “Cậu thả tôi ra! Ba tôi xảy ra chuyện tuyệt đối không tránh khỏi liên quan đến thằng ngu xuẩn này!”
“Cái tính bướng bỉnh của cậu, sao nói ra tay là ra tay vậy chứ!” Chu Du trực tiếp siết người vào ngực, cười gượng khuyên can, “Cho tôi chút mặt mũi đi! Xin cậu á! Để tôi đánh người một lần trước mặt cậu được không!”
“Còn muốn đánh tao. Quản lý!” Tào Lỗi Giang quay đầu hô to, “Gọi bảo an đến đây, đuổi mấy thằng chó này ra ngoài cho ông!”
Quản lý xấu hổ: “Chúng tôi không thể tùy ý đuổi khách.”
“Khách quần què anh, thằng chó kia muốn đánh tôi anh không thấy sao!” Tào Lỗi Giang nhìn mấy vị thiếu gia bên cạnh đi cùng mình, cảm thấy có người phản bác thật bẽ mặt, lập tức nổi giận, “Nếu hôm nay anh không gọi người, anh đừng làm quản lý nữa!”
“Đừng mà.” Chu Du dắt Đồng Đồng trong mắt bốc hỏa, tính tình tốt lại khuyên hắn ta, “Đừng gọi bảo vệ, làm phiền người ta quá.”
“Mày có bị thần kinh không?” Tào Lỗi Giang bất lực trên dưới đánh giá hắn một lượt.
Chu Du mặc đồng phục trường, tay không đeo đồng hồ, chân không đi giày limited, đang đeo cặp sách vải bố, kiểu dáng ngay cả ông già cũng không chọn, ngoài cao ra, nhìn bình thường.
“Nghèo kiết xác.” Tào Lỗi Giang chửi xong, lại rống lên với quản lý, “Người đâu, mau gọi đến đây!”
Quản lý hết cách, cầm lấy bộ đàm, báo cho đội trưởng bảo an đến.
Cùng lúc đó, tiếng động cơ đặc hữu của xe thể thao gầm rú vang lên, một chiếc xe thể thao màu đen đỗ bên ngoài cửa lớn nhà hàng Tây.
Người tiếp đón deo bao tay trắng vội vàng đi qua, cúi người cung kính mở cửa xe.
Đại sảnh bên này, bảo an đã đến. Chu Du ngăn Đồng Đồng sắp nổ tung ở sau lưng mình, bóp bóp nắm tay, hoạt động cổ tay.
Đồng Đồng nhìn Tào Lỗi Giang vênh váo đắc ý đứng bên ngoài bảo vệ, lại nhìn Chu Du cản trước mặt cậu, sợ liên lụy đến cậu. Lập tức có phần hối hận tại sao mình không thể nhịn thêm chút nữa, cậu hạ giọng nói xin lỗi: “… Xin lỗi, tôi quá nóng nảy.”
Chu Du nghe thấy cậu nói xin lỗi hơi kinh ngạc, bỗng cảm thấy đau lòng khó giải thích được, vội vàng quay đầu an ủi cậu: “Không phải cậu nóng nảy, là hắn quá ngu, hắn quá ghê tởm. Chuyện không liên quan đến cậu mà cục cưng, đừng xin lỗi bừa.”
Đồng Đồng nghe thấy xưng hô buồn nôn của hắn nhíu mày: “Đợi đã, cậu nói gì đó?”
Chu Du nhìn bảo an vây quanh, giơ ta ra hiệu cậu dừng một lát: “Đợi một lát, anh bạn.”
Sau đó quay đầu: “Tôi nói hắn chính là một thằng ranh ngu xuẩn.”
Đồng Đồng lạnh lùng nhìn hắn: “Không phải, câu tiếp theo.”
Chu Du nghĩ nghĩ: “Hắn quá ghê tởm?”
Tào Lỗi Giang ở bên cạnh nghe rõ mồn một: “… … …”
“Mẹ kiếp, lên đi!” Tào Lỗi Giang đẩy một bảo an đứng trước mặt hắn.
Đúng ngay lúc này, âm thanh lanh lảnh của giày cao gót giẫm lên sàn nhà đá cẩm thạch vang lên, người trong đại sảnh nhao nhao quay đầu lại nhìn, chỉ liếc mắt một cái, đều nhìn đến độ ngây người luôn.
Người phụ nữ mặc bộ váy cúp ngực, bên ngoài mặc áo vest. Vóc người cao gầy đi đôi cao gót âm vang hữu lực, giống nữ vương đi tuần tra đi qua cánh cửa xoay tròn, bước vào đại sảnh khách sạn.
Đồng Đồng sợ hãi thán phục nhìn qua, rồi không nhìn nữa.
Chu Du cũng có phần hăng hái đánh giá kỹ mấy lần, còn huýt sáo.
Nhưng rất nhanh, lúc người phụ nữ đi về phía bọn cậu, Đồng Đồng ngẩn người.
Người phụ nữ đến gần họ, lấy kính râm xuống, nhíu mày sắc mặt lạnh lùng, khí thế vẫn mạnh mẽ như cũ.
Đồng Đồng tưởng tiếng huýt sáo của Chu Du xúc phạm người khác, hơi lo lắng, cau mày kéo Chu Du lùi một bước.
Ánh mắt cao ngạo lạnh lùng của người phụ nữ quét nhanh một vòng trên người Chu Du, ghét bỏ mở miệng: “Ối mẹ ơi, trò gì thế này? Chu Du ai bảo con cắt cái quả đầu xấu xí này? Con vừa được thả ra à?”
Đồng Đồng: “… … …”
Đồng Đồng nhìn một màn biến hóa trước mặt, xác định với dám chắc đây chắc chắc là mẹ Chu Du. Khẩu âm giống hệt nhau.
“Ôi mẹ!” Chu Du bên này cũng không kém cạnh, “Ai đây nhỉ! Ai đẹp thế này! Đây là con gái nhà ai! Vóc dáng nóng bỏng thật!”
Đồng Đồng: “… … …”
Cậu biết mà.
“Con dẹp đi.” Yên Thanh móc kính râm trên tay vào ngực hắn, “Mẹ cảnh cáo con còn dám cắt kiểu đầu này, cẩn thận mẹ gọt con.”
“Cùng nhau?” Tào Lỗi Giang ở bên cạnh hỏi một câu.
Yến Thanh quét mắt nhìn hắn ta một cái, lại quay đầu nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng trên người nam sinh bên cạnh Chu Du.
“Mẹ, đây là bạn ngồi cùng bàn của con, cũng là bạn tốt.” Chu Du lập tức nắm tay Đồng Đồng, kéo cậu ra, “Tên Đồng Đồng.”
Yến Thanh vào lâu rồi nở nụ cười đầu tiên: “Chào cháu, dì là mẹ Chu Du, đứa trẻ đẹp thật.”
Đồng Đồng bừng tỉnh bởi nụ cười của cô, mặt đỏ bừng: “… Chào dì.”
Chu Du nhíu mày, kéo người qua, lại giấu sau lưng mình: “Mẹ, tuy chúng ta mẫu tử tình thâm, nhưng có một số việc phải phân rõ ràng.”
Yến Thanh: “Nói tiếng người.”
Chu Du nói lời chính đáng: “Mẹ với bố con hòa thuận, con sẽ vui vẻ.”
Yến Thanh nhìn chằm chằm hắn không nói lời nào.
Chu Du thấp giọng: “Mẹ đừng cười với cậu ấy như thế.”
Yến Thanh: “… … …”
“Tôi nói này, mấy người xem đây là nhà mình à?” Tào Lỗi Giang nhăn mặt, trong mắt bốc lửa, “Đồng Đồng sau khi nhà mày xảy ra chuyện sao lại lăn lộn cùng những người này?”
Yến Thanh liếc mắt nhìn sang, hình như lúc này mới chú ý đến hắn ta: “Vị này là? Chu Du đây cũng là bạn con hả?”
“Mẹ đừng sỉ nhục con.” Chu Du vội nói.
Đồng Đồng bái phục sự thay đổi giọng nói hai mẹ con nhà này, nói tiếng phổ thông rất chuẩn.
“Phắc, còn giả vờ với tao đúng không.” Tào Lỗi Giang nhìn bảo an xung quanh, vung tay lên, “Đứng đần ra đó làm gì! Đuổi ra ngoài đi!”
Yến Thanh nhìn bảo vệ vây quanh, mày kiếm nhướng cao: “Nhỏ tuổi mà không lễ phép tí nào, người nhà cậu không dạy cậu phải biết tôn trọng người lớn sao.”
Yến Thanh giơ tay nhấn tai nghe bluetooth trong tai: “Vào đây.”
Yến Thanh vừa dứt lời.
Cửa xoay cao rộng trong khách sạn, nháy mắt tràn vào hai mươi vệ sĩ cường tráng đeo kính râm, mặc vest đen, bình quân cao trên mét tám.
Những vị khách khác vẫn ở đại sảnh cho rằng có minh tinh hay nhân vật lớn nào đến chứ, lập tức hơi ồn ào.
Đám người mặc vest đen ngăn cách nhân viên không liên quan, vây thành một vòng quanh mấy người ở giữa.
Đám người mặc vest đen thống nhất chắp tay, cúi đầu trầm giọng gọi: “Phu nhân.”
“Ngại quá, cậu vừa nói gì?” Yến Thanh đeo kính râm lên, bước lên mấy bước, ở trên cao nhìn xuống Tào Lỗi Giang, “Tôi không nghe rõ.”
Tào Lỗi Giang lùi một bước, run rẩy nói không ra lời.
Đồng Đồng cũng khiếp sợ, cậu tìm bài thi trong cặp muốn ngồi xuống làm một bài để bình tĩnh lại.
Cảnh tượng như thế này quá phim, quá xã hội đen.
Chu Du che kín mắt cậu: “Đừng nhìn, lát nữa mặt cậu sẽ bị vẩy đầy máu.”
Trước mắt Đồng Đồng tối một mảng, sợ đến nỗi cà lăm: “Mẹ cậu… mẹ cậu làm… làm gì?”
Chu Du trầm tư rồi nói: “Chính là gái có chồng Đông Bắc bình thường.”
Nói xong lại xem xét tình hình xung quanh, cảm thấy lời này không đáng tin lắm, cho nên lại bổ sung: “Cái loại hơi dữ ấy.”
Đồng Đồng: “… … …”Tác giả có lời muốn nói:
Đoạn trích xuất sắc của bài văn «Người phụ nữ Đông Bắc bình thường của nhà tôi» của khối mười một trường trung học Minh Đức.
Mẹ tôi rất bình thường, cho bù bà khinh thường tôi mượn 200 vạn (gần 6 tỷ rưỡi VND) làm bà bẽ mặt, đi ra ngoài dẫn theo 20 vệ sĩ, giết người chỉ thấy hai giọt máu, nhưng tôi biết.